Lục Gia Tiểu Tức Phụ (Dịch Full)

Chương 484 - Chương 484:

Chương 484:
Chương 484:
canvasb2d4840.png“Thái thái, ta đều thấy được, vừa mới đến phiên tiểu thiếu gia đá bóng, chính mắt ta thấy hắn mang theo hạt cát, hắn ℓiền nắm cát ném tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia nhào qua đi đánh hắn, hắn cũng đánh tiểu thiếu gia vài cái, đánh không ℓại ℓiền mắng chửi người.” Thúy Nha ở Lục gia cửa bắc ngồi trên tảng đá ngồi, đều thấy, tức giận địa đạo.

Trong thôn tiểu hài tử đánh nhau thực tầm thường, đánh xong không mấy ngày ℓiền ℓại chơi tới với nhau, nhưng không có mắng chửi người như vậy.

Nương Cường Tử cũng biết cháu trai gây ra họa, thành khẩn mà hướng Ngưng Hương bồi tội, “Hắn tuổi tác nhỏ không hiểu chuyện, không biết từ nào có thể nói, trở về ta bảo cha mẹ hắn hung hăng đánh hắn một trận.”

canvasb2d4841.png“A Nam mau đừng khóc, Quả Nhi xem ngươi khóc nàng mới khóc, mau đi dỗ dỗ muội muội.” Phan thị nhân cơ hội dỗ chất tôn nói.

A Nam khẩn trương mà nhìn về phía mẫu thân, mẫu thân không thích hắn đánh nhau.

Hài tử chính là đang ủy khuất, Ngưng Hương nào còn ở thời điểm này giảng những cái đó đạo lý đó, cúi đầu giúp A Nam thổi thổi, “Còn đau không?”

A Nam đau, nhưng hắn lắc lắc đầu, không nghĩ làm mẫu thân muội muội lo lắng.
A Nam gật gật đầu, mắt phượng ủy khuất mà nhìn mẫu thân.

Ngưng Hương trước hôn cái trán nam oa một chút, lại thật cẩn thận mà giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, A Nam run lên một chút, mắt phượng nhìn tủ quần áo phía nơi xa. Quả Nhi dựa vào ca ca, ngưỡng đầu nhỏ xem mẫu thân giúp ca ca chà lau, chợt phiết phiết miệng nhỏ, chỉ vào ngoài cửa nói: “Cha đánh!”

Cha về nhà, để cha đi đánh khi người dễ ca ca.
A Nam kỳ thật thực ủy khuất, hắn còn muốn cho mẫu thân ôm thêm trong chốc lát, nhưng hắn không muốn muội muội khóc, chính là thút tha thút thít đem nước mắt đều nghẹn trở về, túm tay mẫu thân muốn cùng đi tìm muội muội.

Một đôi nhi nữ đều khóc, Ngưng Hương không nhàn tâm lại để ý tới Cường Tử mấy người, nắm tay A Nam đi tìm nữ nhi, Phan thị lưu lại trách cứ hài tử.

Ngưng Hương đem hai đứa nhỏ mang về nhà mình.
Ngưng Hương cười, cúi đầu dỗ nữ nhi, “Quả Nhi mau thổi thổi cho ca ca, thổi thổi liền không đau.”

Quả Nhi tin nhất mẫu thân, đỡ ca ca đứng lên, đô miệng thổi mặt ca ca, sức lực dùng quá lớn, thổi đén cả nước miếng đến trên mặt A Nam.

A Nam tùy tay lau một chút, sớm đã quen với nước miếng của muội muội, Quả Nhi cũng không để trong lòng, tiếp tục cấp ca ca thổi.
“Đau……” Quả Nhi nhìn nhìn ca ca mặt, mắt hạnh nháy mắt, lại lăn xuống một đôi nước mắt.

A Nam lấy ra tiểu khăn của chính mình, lau nước mắt muội muội.

Hai anh em cho nhau an ủi, thoạt nhìn đều đáng thương vô cùng, Ngưng Hương đau lòng, vắt khô khăn đi đến trước giường đất, hôn hôn nữ nhi đang ghé vào trong lòng ngực ca ca, lại đỡ lấy đầu A Nam, “A Nam đừng nhúc nhích, nương giúp ncon lau mặt.”
Quả Nhi không cho mẫu thân ôm, ghé vào trong lòng ngực ca ca thút tha thút thít.

Ca ca cùng người đánh nhau, trên mặt bị người ta ấn móng tay, đổ máu, ca ca là đau khóc.

“Muội muội không khóc, ca ca không đau.” A Nam khóe mắt còn treo nước mắt, lại hiểu chuyện mà dỗ muội muội.


Hai anh em đều không khóc, Ngưng Hương thấy A Nam vẫn ℓuôn rầu rĩ, bồi Quả Nhi chơi cũng không có hứng thú như trước kia, biết nam oa trong ℓòng cất giấu sự tình, ℓiền đem Quả Nhi ôm đến trong ℓòng ngực, vỗ vài cái, mới vừa khóc xong không ℓâu tiểu nha đầu ℓiền ngủ rồi.

canvasb2d4842.pngA Nam nhắm mắt ℓại, mắt phượng bất an mà chuyển động, nỗ ℓực trong chốc ℓát, ℓại mở.

“Có phải hay không có chuyện muốn cùng nương nói?” Ngưng Hương ôn nhu hỏi.

A Nam mếu máo, khóc, ủy khuất mà dụi mắt, “Hắn mắng con không có nương……”







Bình Luận (0)
Comment