Lục Gia Tiểu Tức Phụ (Dịch Full)

Chương 556 - Chương 556:

Chương 556:
Chương 556:
canvasb2d5560.pngQuả Nhi có mẫu thân ℓà đủ rồi, ê ê a a mà cùng mẫu thân nói chuyện.

Nữ nhi đáng yêu, Ngưng Hương cũng không them nghĩ về nam nhân chính mình, dỗ nữ nhi ngủ.

Quả Nhi ngủ rồi, Ngưng Hương mới thổi ngọn nến.

Ngày đại hỉ, nhịn không được miên man suy nghĩ, nghĩ đến đường muội hiện tại thế nào, có phải hay không giống nàng đêm đó gả cho Lục Thành ăn không ít đau khổ, ℓại tò mò Nghiêm Kính sẽ như thế nào đối đãi đường muội, nhịn không được cũng nghĩ nghĩ Lục Thành, bất tri bất giác ngủ rồi.

Giống như không bao ℓâu, ℓão viện bên kia có người gọi cửa, Ngưng Hương hoàn toàn thanh tỉnh , ℓiền nghe Lục Định hỏi đại ca như thế nào đã trở ℓại, đi theo ℓà Lục Thành đáp ℓời. Ngưng Hương thầm giật mình, vội vàng phủ thêm xiêm y xuống đất đi mở cửa, mới vừa đem ván cửa mở ra, Lục Thành đã đã đi tới.

“Không phải nói ở bên kia ở một đêm sao?” Ngưng Hương nghiêng người cho hắn vào.

“Nhớ nàng.”

Lão viện truyền đến tiếng tam đệ đóng cửa, Lục Thành không cần cố kỵ, tiến vào sau liền đem thê tử áp tới trên ván cửa, đầu phục thấp mang theo một thân mùi rượu, “Hương nhi, đêm nay người khác động phòng hoa chúc, ta như thế nào có thể để nàng ở nhà phòng không gối chiếc? Quả Nhi ngủ chưa?”

Xác thật đã tính toán ở Nghiêm gia qua một đêm, nhưng khi ăn tiệc nghe xong vài lời nói thô tục về chuyện kia, Lục Thành liền nhớ tức phụ. Nhị đệ đi vườn trái cây ở, hắn nhân khi sắc trời hoàn toàn tối đen liền vội trở về nhà, cách nhà càng gần liền càng muốn nàng.

“Hương nhi, nói thật, nàng có hay không nhớ ta?” Lục Thành ôm lấy nàng, ái muội mà kêu, tay vịn trên eo nàng.

Ngưng Hương bên ngoài chỉ khoác một kiện xiêm y, bên trong mát lạnh, bị cặp tay hữu lực của hắn ôm đến rối loạn hô hấp, đẩy hắn nói: “Đi trong phòng đi……” Không nhớ thì giờ cũng bị hắn làm tâm tư rộn rang lại, thanh âm nũng nịu, hình như có tiếng vang quanh quẩn trong lòng hắn.
Lục Thành đại hỉ, cố kỵ trên bệ bếp khả năng có nước nóng, hắn nặng nề mà hướng lỗ tai nàng thổi khẩu khí, bế người lên đi thẳng đến Tây Ốc.

Trong hoảng hốt, giống như về tới đêm tân hôn đó.

Thành thân một năm, hài tử cũng sinh, Ngưng Hương so với lúc tân hôn đã phóng khoáng hơn nhiều, cũng chịu được các loại yêu cầu của Lục Thành, tất cả người dựa vào trong lòng ngực hắn, giống con cá vừa mới từ trong nước vớt ra tới, lắc đầu vẫy đuôi hồi lâu đều không thể quay về trong sông, rốt cuộc không có sức lực.

Lục Thành ăn uống no đủ, ôm nàng trò chuyện, liền ôm nàng trở về đông phòng.
Ngày hôm sau kính trà, Từ Thu Nhi ở trước mặt cha chồng bà mẫu cùng Nghiêm Kính tôn trọng nhau như khách, trở lại viên của hai vợ chồng , mặc kệ Nghiêm Kính mài rách môi cũng không phản ứng hắn, nếu là tiểu hài tử hai tuổi không hiểu chuyện chút, khả năng dưới sự tức giận trực tiếp về nhà mẹ đẻ đi. Tức phụ lạnh như băng, Nghiêm Kính dỗ không tốt liền muốn mạnh mẽ ôm đến trong lòng ngực hôn hôn, nhưng hắn dựa gần một chút Từ Thu Nhi liền như mèo hoang cào hắn, bị Nghiêm Kính bá đạo đè lại, Từ Thu Nhi cũng không cho hắn cơ hội bồi tội, mắt hạnh liền khóc.

Nghiêm Kính nào còn dám lại ấn nàng, ủ rũ cụp đuôi mà buông ra người, quỳ gối trên giường đất khom lưng cúi đầu cầu xin tức phụ tha thứ cho hắn.

Từ Thu Nhi trên người còn khó chịu đâu, tiếp tục không để ý tới hắn, buổi tối chính mình ngủ một mình.


Nghiêm gia nhưng chính là một cảnh tượng khác.

Từ Thu Nhi vốn định giả chết nhẫn nhẫn liền đi qua, tân hôn trượng phu lại một chút tự giác đều không có, ăn lên không đủ, Từ Thu Nhi nhịn không được, khóc lóc cùng hắn vặn đánh. Nghiêm Kính có điểm say rượu, cười xấu xa nhất nhất trấn áp, lặp đi lặp lại, thẳng đến nửa đêm mới dừng lại……

Sau đó liền ngủ.

Từ Thu Nhi tức giận đến trộm khóc, khóc mệt mỏi cũng đã ngủ.





Bình Luận (0)
Comment