Chương 592 - Chương 592:
Chương 592:
Chương 592:
“Giống ta!” Quả Nhi không cam ℓòng ℓạc hậu mà nói.
Lục Thành:……
Lục Trọng An thò qua xem chất tôn của mình, Lục Thành dư quang ℓiếc đến trưởng bối, tràn ngập hy vọng hỏi hắn: “Nhị thúc nói giống ai?”
Con hắn, nhất nên giống hắn a.
Lục Trọng An sờ sờ cằm, tầm mắt từ trên người chất tôn dịch đến trên mặt A Mộc, qua ℓại nhìn nhìn, nói: “Cháu ngoại giống cậu, xác thật giống A Mộc.”
Đem A Mộc vui hỏng rồi, ℓiệt miệng cười.
Lục Thành chưa từ bỏ ý định mà nhìn chằm chằm nhi tử, càng xem càng cảm thấy nhi tử rõ ràng rất giống hắn.
Công công nhìn hắn, dở khóc dở cười.
Theo đạo lý, Lục gia già trẻ đều phải ra quỳ, nhưng Hoàng Thượng trước đó đã dặn dò, nói không thể cho Lục gia thêm phiền toái, hắn ở trấn trên ở nửa tháng, chính là đang đợi vị nông phụ bên trong kia sinh xong hài tử lại đến đưa cái tin song hỷ lâm môn. Thịnh sủng như thế, hắn nào còn dám yêu cầu tức phụ của Lục Thành cần thiết ra quỳ?
Lắc đầu, công công mở ra thánh chỉ, giương giọng tuyên nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, Thái An phủ Đông Lâm thôn Lục Thành thuần phác trung lương, trí dũng song toàn, từng cứu trẫm lúc nguy nan, với hoàng thất xã tắc có công, phong Trung Nghĩa hầu, ban phủ đệ Trung Nghĩa hầu phủ. Niệm Lục Thành chi thê Từ thị mới sở sinh Lân nhi, đặc biệt cho phép một tháng sau vào kinh lĩnh thưởng, diện thánh tạ ơn.”
Ngưu Ngưu tới, bọn nhỏ lại ở trong sân chơi đùa lên, chơi trong nhà chán rồi, muốn đi ra ngoài cửa chơi cát, A Mộc dẫn đầu đi ra ngoài, cả nhóm mênh mông cuồn cuộn, không ngờ nghênh diện đụng phải một đội người lớn xa lạ khác mênh mông cuồn cuộn, ăn mặc quần áo kỳ quái, giống sân khấu hát tuồng.
A Mộc nhìn chằm chằm công công đằng trước, ngẩn người, trước khi đối phương mở miệng đã minh bạch, quay đầu kêu tỷ phu: “Tỷ phu, gánh hát tới rồi!”
Nhất định là tỷ phu rất cao hứng, thỉnh gánh hát tới náo nhiệt.
Lục Thành đang ở hậu viện làm cá, nghe xong lời này không thể hiểu được, buông dao phay, đi đến cửa phía trước nhìn.Vị công công vẫy vẫy phất trần, cung kính hỏi.
Lục Thành sửng sốt, nghi hoặc mà nhìn về phía Sở Nhận, thấy Sở Nhận gật đầu, hắn mờ mịt gật gật đầu.
Công công cười, lấy ra thánh chỉ nói: “Thái An phủ Đông Lâm thôn Lục Thành tiếp chỉ.”
Lục Thành chưa từng tiếp nhận ý chỉ, nhưng hắn xem qua hát tuồng, hiểu được, hắn đem cả bọn nhỏ đều ấn quỳ gối trên mặt đất, hắn cũng vội vàng quỳ xuống, quỳ xong, nhớ tới cái gì, cuống quít giải thích nói: “Tức phụ của ta mới vừa sinh xong hài tử, liền không cần ra tới quỳ đi?”Bên trong thu thập thỏa đáng, Lục Thành ôm nhi tử dẫn bọn nhỏ vào nhà xem tức phụ, A Nam có điểm không muốn đi vào, đứng ở nhà bếp dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm rèm cửa rơi xuống.
Lần thứ hai sinh, Ngưng Hương nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nằm ở đầu giường đất, cười xem trượng phu trêu hài tử, nhìn một lát bỗng nhiên phát hiện thiếu một người, quay đầu chuyển hướng cửa, hỏi Lục Thành đang dỗ hài tử, “A Nam đâu?”
A Nam nghe thấy mẫu thân kêu hắn, lập tức chạy tiến vào, nỗ lực cười, mắt phượng lại che giấu không được khổ sở.
Người khác nhìn không ra tới, Ngưng Hương lại biết A Nam rất mẫn cảm, đau lòng cực kỳ, cố ý nhìn xem tiểu nhi tử, nghiêm túc nói: “Muốn ta xem a, cằm hắn giống A Nam, trưởng thành khẳng định cùng ca ca hắn đẹp giống nhau.”Nhìn đến một đám quan gia, có thái giám có thị vệ, trong đó cùng với thái giám sóng vai đứng, đúng là tâm phúc của Tiêu Lạc, thị vệ Sở Nhận.
Lục Thành ở trong lòng mắng thầm, không phải đáp ứng chờ tức phụ ở cữ xong mới đến đón A Nam sao?
Chính là dù phẫn nộ, Lục Thành lý trí còn ở, phân phó Thúy Nha đi trong phòng trông tức phụ, không cho Ngưng Hương đi ra, hắn đi nhanh qua đi.
“Xin hỏi là Lục lão gia sao?”“Đôi mắt giống người Lục gia các ngươi.” Phan thị ở trong phòng nói câu công đạo, mắt đào hoa, trưởng thành khẳng định là tai họa cho các cô nương.
Lục Thành nhất thời cười, cúi đầu hôn nhi tử một ngụm.
Mọi người đều cười, chỉ có A Nam, nhìn nhìn đệ đệ lại nhìn nhìn cữu cữu, mi mắt rũ đi xuống.
Cháu ngoại giống cậu, hắn liền không giống, bởi vì hắn không phải từ trong bụng mẫu thân sinh ra tới, đôi mắt hắn không giống mẫu thân cũng không giống cha.A Nam mắt phượng sáng ngời, bò đến trên giường đất, xem cha ôm đệ đệ, tay nhỏ sờ sờ cằm.
Lục Thành cùng thê tử nhìn nhau, như đã hiểu, đi theo nói hai anh em giống nhau.
A Nam rốt cuộc cười, xem đệ đệ cũng thuận mắt hơn rất nhiều……
Mẫu tử bình an, Lục Thành mời một nhà Từ Thủ Lương từ Liễu Khê thôn, buổi trưa người trong nhà trước ăn một bữa no nê, tắm ba ngày lại đãi khách.