Nhóm dịch: Tiên MônDịch giả: Lắm MuỗiBiên: LụcTầnDươngĐăng tại: Xích Tinh, hay cách gọi khác là Linh Tinh, là vật phẩm tu luyện cần thiết của Tu Chân giới. Mỗi tu sĩ đều có khát vọng nắm giữ thật nhiều Linh Tinh để tu luyện.
Phàm là tu sĩ đều biết rõ, linh khí trong trời đất không hề phong phú, cực kì ít ỏi. Người bình thường không cách nào cảm ứng được, chỉ có tu sĩ mới có thể hấp thu luyện hóa. Nhưng do linh khí khá ít ỏi nên tốc độ tu luyện thật sự quá chậm.
Không biết từ lúc nào, có người phát hiện ra bên trong một loại khoáng thạch có linh khí vô cùng phong phú, có thể tiến hành luyện hóa hấp thu. Tốc độ tu luyện nhanh gấp nhiều lần so với hấp thu linh khí trong trời đất.
Bởi vậy, loại khoáng thạch này đã trở thành tài nguyên khiến các tu sĩ nghĩ đủ mọi cách để có được, hậu thế gọi nó là Linh Tinh.
Loại khoáng thạch này có bảy loại màu sắc khác biệt là đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam và tím. Linh Tinh màu đỏ được gọi là Xích Tinh, cứ thế mà suy ra. Nhưng linh khí ấn chứa trong Xích Tinh là thấp nhất, linh khí ẩn chứa bên trong Tử Tinh là phong phú nhất. (biên: mở rộng đây, Linh Tinh màu đỏ gọi là Xích Tinh, màu cam không có từ Hán Việt nên vẫn gọi là Cam Tinh, màu vàng gọi là Kim Tinh, màu xanh lá gọi là Lục Tinh, xanh da trời được gọi là Lam Tinh và tím được gọi là Tử Tinh)
Linh Tinh mà phần lớn tu sĩ sở hữu đều là Xích Tinh hoặc là Cam Tinh. Linh Tinh ở tầng cao hơn cực kì hiếm có, rất ít khi bắt gặp được chứ chưa nói tới việc dùng nó để tu luyện.
Nhưng mà, những người hậu thế trong khi tu luyện vô tình phát hiện ra một loại chất lỏng, ẩn chứa linh khí vô cùng phong phú, cũng chia ra bảy loại màu sắc, được gọi là linh dịch.
Linh dịch không cần luyện hóa, có thể trực tiếp cho vào miệng, tiến hành hấp thu trực tiếp bên trong cơ thể. Tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều so với Linh Tinh. Bởi vậy, rất nhiều tu sĩ càng khao khát muốn nhận được linh dịch hơn.
Đương nhiên, linh dịch khó nhận được hơn linh thạch. Không có ai đi luyện hóa linh thạch thành linh dịch, sau đó lại dùng linh dịch để tu luyện? Đây không phải là vẽ vời cho thêm chuyện sao?
Cho nên, linh dịch tự nhiên rất ít, cho dù là có, cũng đều bị những gia tộc và tông môn lớn trên Tiên Vũ đại lục giành độc quyền rồi. Những người khác gần như không thể có được.
"Một khối Xích Tinh quá đắt, nhiều nhất là nửa khối." Diệp Thần mặc dù có thần dịch, nhưng Linh Tinh hiếm có, cũng không thể không tiêu sài có chừng mực được.
Ông lão cười nói: "Diệp thiếu gia, túi vải này cũng không phải là bảo vật thông thường. Một khối Xích Tinh cũng không phải nhiều. Nếu như biết được công dụng, một khối Xích Tinh tuyệt đối không thể mua được."
Diệp Thần nói: "Ngươi cũng đã nói, chiếc túi vải này còn chưa biết tác dụng ra sao.Nếu như đem về không có cách nào sử dụng, chẳng phải là vô bổ rồi sao? Cũng lãng phí một khối Xích Tinh. Nửa khối Xích Tinh thôi, nếu đồng ý thì ta mua."
Ông lão làm bộ dạng lỗ vốn lớn phải bán phá giá nói: "Nếu Diệp thiếu gia đã thích như thế, vậy thì nửa khối Xích Tinh."
Diệp Thần lấy ra nửa khối Xích Tinh đưa cho ông lão. Ánh mắt của ông lão sáng rực, đã rất lâu rồi hắn không mở hàng, chứ đừng nói chi đến việc nhận được Xích Tinh.
"Sau này có đồ gì tốt cứ giữ lại cho ta, có thể ta sẽ cần đến." Diệp Thần cẩn thận cất chiếc túi vải đi, cười khẽ một tiếng nói.
"Được được được, nhất định sẽ giữ lại cho Diệp thiếu gia." Ông lão gật đầu lia lịa, mừng rỡ tột cùng.
"Nhị ca, nhị ca lại mua được đồ gì tốt vậy?" Sau khi Diệp Văn đi dạo quanh khu vực tam giác một vòng, mua được một chiếc chuông nhỏ màu đồng cổ thắt ở trên tay, đi trên đường vang lên những tiếng đinh đang.
"Mua được một chiếc túi rách." Diệp Thần cười nói.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Diệp Văn cũng không có để ý, vừa ăn kẹo hồ lô vừa nói: "Vừa rồi ta gặp được tên tiểu tử Triệu Dương. Hắn vẫn nhát gan như vậy, vừa nhìn thấy ta giống như chuột thấy mèo, đã chạy bán mạng.”
"Muội là tiểu ma nữ, ai dám trêu chọc muội." Diệp Thần chế nhạo nói.
"Ta đâu có phải tiểu ma nữ chứ, người ta ngoan thế này, hôm nay không có đi gây chuyện." Diệp Văn hất chiếc cằm nhỏ lên, đầy vẻ đắc ý nói.
"Được, muội ngoan nhất." Diệp Thần sủng ái xoa xoa đầu Diệp Văn, cười ha hả nói.
Sau khi đi dạo một vòng trên đường phố, hai người liền trở về Diệp gia. Diệp Văn vừa về đến nhà đã có gia đinh kinh hồn bạt vía chạy lại gọi Diệp Văn, nói là Diệp Lâm tìm nàng.
Diệp Thần một mình quay về phòng. Hắn lấy túi vải ra, tiến hành nghiên cứu thật kỹ một hồi.
Hắn dùng đoản kiếm vạch vạch mấy lần, rồi lại lấy lửa đốt nửa canh giờ, chiếc túi vải y nguyên như cũ không chút tổn hại.
"Xem ra chiếc túi vải này có lai lịch bất phàm, cho dù không có những công dụng khác, dùng để tiến hành phòng ngự cũng không tệ, đao thương nước lửa cũng không thể xâm nhập, tuyệt đối có thể ngăn cản những công kích thông thường." Diệp Thần suy tư gật đầu.
Chỉ có điều, Diệp Thần là một người tích cực, nếu là dùng chiếc túi vải này để phòng ngự vẫn luôn có một loại cảm giác không biết người biết của.
Diệp Thần đi ra khỏi phòng, đi tới một tòa lầu các. Đây là Tàng Thư Các của Diệp gia, bên trong có một ít tàng thư, có rất nhiều tàng thư giới thiệu một chút về những điều liên quan tới thế giới này, còn có một số giới thiệu về tri thức tu chân.
Lầu các này chỉ có một gia đinh trông giữ, chỉ cần là huyết thống trực hệ của Diệp gia đều có thể tùy ý ra vào đọc, chỉ là không thể lấy ra khỏi lầu các.
Diệp Thần rất ít khi đến lầu các này, ba năm trước đây Diệp Thần có chút tự mãn, gần như chưa từng tới nơi này. Thời kỳ tu vi của hắn không thể tinh tiến, hắn có ghé qua, chỉ là để tìm kiếm một số biện pháp để tiến bộ.
Cho tới bây giờ, Diệp Thần mới phát hiện ra những hiểu biết của mình về thế giới Tu Chân này thật sự là quá ít, có thể nói là kiến thức nông cạn. Dù sao Diệp gia cũng là một gia tộc tu chân, chí ít tài nguyên cũng phong phú hơn rất nhiều so với các tu sĩ khác ở Long Dương trấn.
Diệp Thần lật xem một chút tư liệu, một số đồ vật có tính thường thức đã rất quen thuộc của Tu Chân giới.
Trong nội dung những quyển sách này ghi chép, có một chương chỉ giảng đến một loại công cụ thường dùng của các tu sĩ trong Tu Chân giới, đó là túi Càn Khôn.
Túi Càn Khôn không thể công kích, nhưng bên trong có càn khôn. Bề ngoài chỉ lớn bằng bàn tay, hoặc có thể lớn hơn một chút, nhưng không gian bên trong lại lớn tới mức kinh người. Bình thường trong túi Càn Khôn cấp thấp chí ít đều có mấy mét vuông, trong túi Càn Khôn cao cấp là cả một thế giới thu nhỏ, chứa cả một dãy núi cũng không thành vấn đề.
Diệp Thần đọc được những điều này, ánh mắt sáng lên, "Lẽ nào chiếc túi ta mua được chính là túi Càn Khôn?"
Căn cứ vào những ghi chép trong sách vở, túi Càn Khôn nhất định phải nhỏ máu nhận chủ mới có thể sử dụng. Nếu chủ nhân đời trước còn sống, cần trước xóa ấn ký đó đi trước, tiến hành nhận chủ mới một lần nữa mới có thể sử dụng.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Diệp Thần khép sách lại, vội vàng quay về phòng của mình, đóng kỹ cửa sổ. Hắn đem túi ra, sau đó tự cắn ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu tươi lên trên chiếc túi.
Diệp Thần căng thẳng tới mức tim đập thình thịch, con mắt không động đậy chú ý quan sát biến hóa của túi.
Giọt máu tươi nhỏ lên trên chiếc túi, trong nháy mắt biến mất không còn vết tích gì cả. Con ngươi của Diệp Thần co rụt lại, trong lòng vô cùng kích động.
Dựa theo những gì sách cô ghi chép lại, chỉ cần máu tươi có thể hòa vào túi Càn Khôn, như vậy biểu thị đã nhận chủ thành công, có thể sử dụng túi Càn Khôn.
Diệp Thần dùng ý niệm cảm ứng, quả nhiên là cảm ứng được một không gian, kích thước bên trong chỉ có mấy phương, trống rỗng không có gì hết.
"Không ngờ ta chỉ tốn nửa khối Xích Tinh liền có thể mua được một chiếc túi Càn Khôn, thật sự là lời to rồi." Diệp Thần mừng rỡ như điên, yêu thích chiếc túi Càn Khôn không nỡ buông tay.
Đừng nghĩ một chiếc túi Càn Khôn không có lực công kích, nhưng nó cũng là đồ vật mà vô số tu sĩ đều cần. Suy nghĩ một chút, nếu như có người muốn mang rất nhiều Linh Tinh đi xa, không có túi Càn Khôn thì sao có thể cầm được? Đồ vật ít còn được, nếu là quá nhiều, chẳng phải là càng thêm phiền phức sao. Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu....