Nhóm dịch: Tiên MônDịch giả: Lắm MuỗiBiên: LụcTầnDươngĐăng tại: “Không biết hiện tại tình hình của Long Dương trấn thế nào rồi, ta phải nhanh chóng trở về”. Sau khi Diệp Thần hết hưng phấn, nghĩ tới tình hình của Long Dương trấn hắn khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng.
Hắn ta một đường phi nước đại trở về, nhưng chính lúc sắp tới Long Dương sơn vô tình hắn nhìn thấy một bóng dáng màu tím nằm dựa vào hòn đá cách đó không xa, hắn bất giác dừng lại.
Diệp Thần tò mò đi qua, vừa nhìn thấy nữ tử váy tím nằm trên đất thì hắn liền ngẩn người. Hắn bị thu hút bởi gương mặt siêu phàm thoát tục của nữ tử kia.
Nhưng chỉ là trong chốc lát Diệp Thần đã phản ứng lại, suy đoán ra thân phận của Liễu Phiêu Tuyết.
“Nàng ta có phải là đồng bọn của những người kia không?” Diệp Thần suy đoán, nếu nàng ta là đồng bọn với họ, vậy nếu hắn giết người cướp đồ rồi bị phát hiện ra, chắc chắn hắn sẽ xong đời,
Nhưng trước đây hắn chưa hề nhìn thấy hình dáng của Liễu Phiêu Tuyết. Nếu như là cùng một bọn chắc hẳn phải xuất hiện cùng một lúc mới đúng, hơn nữa trên người Liễu Phiêu Tuyết có không ít vết máu, trên ngực vẫn đang chảy máu, bất giác hắn do dự.
“Cứu hay không cứu đây?” Diệp Thần khó xử, không cứu thì hắn không đành lòng nhưng nếu cứu rồi đến lúc mọi chuyện bại lộ, sợ là Diệp gia sẽ gặp phải tai họa.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Diệp Thần nhìn chằm chằm vào Liễu Phi Tuyết, sau đó nghiến răng quay người rời đi. Nhưng sau khi mới bỏ đi được vài bước, hắn liền dừng lại, hắn luôn cảm thấy mình bỏ đi như vậy quả thật không tốt. Dù sao thì hắn cũng không biết rõ rốt cuộc Liễu Phiêu Tuyết có phải là cùng một bọn với Lâm Phong, Vương Long hay không?
“Dù sao lúc đó cũng không có ai nhìn thấy. Cho dù nàng ta là cùng một bọn, nàng ta cũng không biết là ta làm đâu. Cứu người trước đã.” Sau khi Diệp Thần suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn quyết định cứu người.
Diệp Thần ôm Liễu Phi Tuyết đang hôn mê lên. Thân thể Liễu Phi Tuyết nhẹ bỗng, Diệp Thần ngắm nhìn khuôn mặt gần như hoàn mỹ của Liễu Phi Tuyết, trong lúc cơ thể tiếp xúc với nhau, tim hắn bất giác đập nhanh.
Mà lúc này, trên chóp mũi lại ngửi thấy được một mùi thơm thoáng thoảng, khiến cho khuôn mặt Diệp Thần có chút ửng đỏ. Cũng may mùi máu tươi kia khiến cho Diệp Thần tỉnh táo lại.
Diệp Thần lớn như vậy rồi, cũng chỉ có tiếp xúc thân thể với tiểu ma nữ Diệp Văn. Diệp Văn là muội muội của hắn, đương nhiên hắn không có ý nghĩ gì, nhưng đối với một nữ tử xinh đẹp lại xa lạ như vậy, Diệp Thần không tránh khỏi có chút khẩn trương.
Diệp Thần lắc lắc đầu, ném đi những suy nghĩ khác, một đường phi nước đại đến Long Dương trấn.
Đến bên ngoài Long Dương trấn, Diệp Thần lập tức liền ngây người. Bên ngoài có không ít xác yêu thú đang nằm, ngay cả bên trong trấn cũng có, hơn nữa không ít nhà cửa, kiến trúc đều bị phá hủy, người chết cũng không ít.
Diệp Thần vội vàng chạy về Diệp gia, bên trong Diệp gia cũng vô cùng hỗn loạn.
Để ngăn cản yêu thú, Diệp Phần, Diệp Lâm, Lăng Văn đều ra tay. Nhưng đám yêu thú này quá nhiều lại còn vô cùng cường đại, còn có yêu thú Luyện Khí Cảnh tầng sáu. Cuối cùng, nếu như không phải lão gia tử ba nhà Diệp, Triệu, Ngô ra tay còn không biết tình hình sẽ như thế nào?
Sau khi lão gia tử của ba nhà đã thoái ẩn cũng rất ít khi ra mặt, bọn họ đều đang dốc lòng tu luyện muốn đột phá cảnh giới, hiện tại lại không thể không ra tay.
Diệp Nam Thiên cũng xuất quan sớm, suýt chút nữa đã đột phá, hiện tại lại đi bế quan rồi.
Diệp Phần, Diệp Lâm, Lăng Văn cũng bị thương ở mức độ khác nhau. Diệp gia cũng có không ít người bị tử thương. Mặc dù tình hình nhà bọn họ tốt hơn so với hai nhà Triệu Ngô, nhưng cũng là lần tốn thất lớn nhất trong mấy năm nay.
Diệp Thần đưa Liễu Phiêu Tuyết cho hạ nhân chăm sóc, kêu người tìm đại phu điều trị. Sau đó phát xuống từng bình linh dược đã được pha loãng.
“Thần nhi, con đã đi đâu?” Lăng Văn lo lắng hỏi.
“Con nhìn thấy yêu thú đều đến Long Dương trấn, liền đi lên núi hái thuốc. Con biết hiện tại có thể dùng.”
“May mắn có linh dược của Thần nhi bằng không thương thế của chúng ta muốn tốt hơn cũng phải cần tốn không ít thời gian.” Diệp Phần an ủi nói.
“Mấy ngày nay yêu thú thường xuyên tập kích. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì tốn thất sẽ rất lớn.” Diệp Lâm than thở nói.
“Cũng may chúng ta có linh dược của Thần nhi. So với hai nhà Triệu Ngô cũng đỡ hơn không ít.” Đây là chỗ Diệp Phần cảm thấy được an ủi nhất.
“Cha mẹ, các người nghỉ ngơi cho tốt đi. Tối nay sẽ không có chuyện gì đâu.” Diệp Thần an ủi nói.
Diệp Thần tự mình đến bên cạnh Liễu Phiêu Tuyết, vết thương trên người Liễu Phiêu Tuyết đã được nha hoàn lau sạch sẽ, cũng đã thay một bộ quần áo sạch.
Diệp Thần lấy một bình linh dược ra chậm rãi rót vào miệng Liễu Phiêu Tuyết.
“Nhị ca, nàng ta là ai?” Diệp Văn chạy tới tò mò hỏi.
“Nhặt được ở trên núi.” Diệp Thần nhìn Liễu Phiêu Tuyết, hiện giờ nàng đã thay một bộ quần áo khác, sau khi lau xong càng lộ ra vẻ siêu phàm thoát tục.
“Nàng ta là một nữ tử, tại sao lại ở trên núi? Còn bị thương nặng như vậy?” Tiểu ma nữ nghiêng đầu tò mò hỏi.
“Ai biết chứ, đợi sau khi nàng ta tỉnh lại muội đến hỏi đi.” Diệp Thần hờ hững cười nói.
“Ta mới không hỏi đâu.” Tiểu ma đầu liếc mắt nói.
“Nhị thúc bị thương muội cũng không đi thăm, còn chạy đến đây làm gì?” Diệp Thần nói:
“Đã lớn như vậy nên hiểu chuyện đi, đi chăm sóc cha muội đi.”
“Biết rồi.” Diệp Văn không hài lòng kéo dài giọng, sau đó nhìn Liễu Phiêu Tuyết một cái, cười tinh quái nói: “Tỷ tỷ này đẹp như vậy có phải là nhị ca thích nàng ta rồi không?”
Diệp Thần sửng sốt, có chút ngượng ngùng, bất giác đỏ mặt, vờ như không nhịn được nói: “Ta nói muội nói mò gì đấy? Mau biến khỏi mắt ta.”
“Còn đỏ mặt, bị ta phải hiện rồi nhá? Ha ha...” Diệp Văn vô cùng đắc ý cười.
“Đi hay không?” Diệp Thần giả vờ dáng vẻ muốn đánh người cả giận nói.
“Dọa ai chứ? Đi thì đi.” Diệp Văn không thèm để ý, nàng biết chắc Diệp Thần sẽ không ra tay nên cười tinh quái sau đó chạy ra ngoài.
“Tiểu nha đầu gạt người...” Diệp Thần cười mắng một tiếng, quay đầu lại nhìn Liễu Phiêu Tuyết. Sau đó, hắn lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, thở dài một hơi liền rời khỏi phòng, an bài cho nha hoàn chăm sóc Liễu Phi Tuyết.
Diệp Thần trở về phòng của mình. Trong một ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Hiện giờ ta đã là tu sĩ Luyện Khí Cảnh tầng bốn, hoàn toàn có thể tu luyện pháp thuật.” Tuy Diệp Thần hơi mệt mỏi, nhưng nghĩ tới hai loại pháp thuật, cảm giác buồn ngủ đã biến mất, không còn sót lại gì.
Hắn lấy ra hai loại pháp thuật, một loại là Phong Hành Thuật, một loại là Đằng Xà Thuật.
Phong Hành Thuật không phải là một loại pháp thuật công kích mà là một loại pháp thuật giống như bay. Thi triển pháp thuật này, có thể di chuyển một cách nhanh chóng, chân không chạm đất, đây là một loại pháp thuật dùng để chạy trốn cùng công kích không tệ.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Mà Đằng Xà Thuật là pháp thuật Cổ Xà, có tính công kích cực kỳ mạnh mẽ. Có thể ngưng kết linh lực thành một con Đằng Xà để tấn công, hơn nữa bản thân cũng có thể linh hoạt giống như rắn, nâng cao tốc độ công kích.
“Từ đây về sau, Diệp gia ta cũng có pháp thuật rồi.”
Trong mắt Diệp Thần là một mảng lửa đỏ, sau đó hắn chiếu theo phương pháp thần tiến vào bên trong Thái Cực Bát Quái đồ tiến hành diễn tập.
Diệp Thần một đêm không ngủ cứ mãi tu luyện hai loại pháp thuật này, cho đến buổi sáng ngày hôm sau, lúc này hắn mới dừng lại nghỉ ngơi.
“Ta đã học xong hai loại pháp thuật này rồi. Nhưng nếu muốn thi triển ra uy lực cường đại, yêu cầu đối với linh lực cũng cực kỳ cao. Với cảnh giới của ta hiện tại, có thể ngưng tụ ra Đằng Xà quá nhỏ.” Diệp Thần thở dài.
Giống như miêu tả ở trên, ngưng tụ Đằng Xà càng lớn, uy lực càng mạnh. Nếu như linh lực hùng hậu, có thể ngưng tụ ra nhiều con Đặng Xà phát động xuất kích cùng lúc, uy lực không chỉ lớn hơn gấp bội so với một con Đằng Xà. Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu....