Lục Hào

Chương 65

Hắc Long bị đau, hí dài một tiếng, gieo tai hoạ hỗn loạn khắp trời như dời núi lấp biển, mây đen dày đặc rơi xuống toàn bộ, mưa như trút nước, như ôn dịch hoành hành, chim chóc cây cỏ đều bị tuyệt đường sống. Khoảnh khắc đó, mặt đất một mảnh trơ trụi không gốc cây ngọn cỏ, mây đen hạ xuống “nuốt” gọn Trình Tiềm.

Tu sĩ Niên Đại Đại ở quê chưa thấy qua cảnh này la lên một tiếng, sợ đến không dám nhìn. Lục Lang tiến lên một bước, nhấc chân phải muốn rời khỏi phạm vi bảo hộ của đá ngũ sắc, bị Đường Chẩn kéo lại.

Lục Lang mang mặt nạ không người không quỷ, không còn là dáng dấp niên thiếu ở trong cốc Minh Minh năm nào, giọng nói nó trầm khàn, như giấy nhám chà chảo sắt, nghe rất trầy trật: “Tiền bối, con…”

Đường Chẩn có chút lạnh lùng nói: “Chẳng qua ngươi mới có một bộ công pháp nhập môn, ngay cả khí cảm còn không có, khác gì với mấy con sâu kiến phàm trần? Đâu đến phiên ngươi ra mặt?”

Lục Lang khó khăn mở miệng: “Trình tiền bối giữ cho con một mạng, ắt phải có gan báo đáp.”

Đường Chẩn nói không nể nang: “Sự can đảm của ngươi, chỉ đủ nhét kẻ răng cho đại ma, hắn cần làm gì?”

Nắm đấm của Lục Lang càng xiết chặt.

Đường Chẩn không nhìn, lạnh nhạt nói: “Con đường cầu đạo sóng to gió lớn, cửu tử nhất sinh, ơn cũng tốt, thù cũng tốt, ngươi phải có năng lực mới báo được, treo ở bên miệng nhiều lời có ích chi?”

Lục Lang: “Nhưng…”

Đường Chẩn gần như không lo lắng cho Trình Tiềm, chỉ nói: “Ngươi cứ chờ xem.”

Trình Tiềm bị hắc vụ thôn phệ bên trong, nhất thời chưa tìm được lối ra, hắn chỉ cảm thấy chân nguyên quanh thân bị giam cầm tại huyệt khí hải, một hơi thở không lên được, suýt nữa ngã xuống từ giữa không trung.

Nhiều năm rồi tấm lòng chưa từng kinh động nay trong nơi hắc khí tràn ngập ma khí này bị trộn đến phập phồng lên xuống. Tuổi nhỏ thì bất lực, mấy phen lên xuống hợp tan, trong Tụ Linh ngọc đau đớn tê tâm liệt phế lại lần nữa rơi vào người hắn, có một giọng nói vang lên vặn hỏi trong ngực: “Có thật ngươi không hề oán giận?”

Hắn oán hận cha mẹ sinh thành đến chết mới thôi, chỉ dựa vào một đôi mắt là có thể nhận ra Châu Hàm Chính, cả đời bị khinh thường đều chứa toàn bộ trong lòng. Cho tới bây giờ trong mắt hắn không chứa nổi hạt cát, thật có thể đột nhiên thành phật thành thánh, quên hết trước kia sao?

Hắn đối với cánh tay xuyên qua tim mình của Hàn Uyên không hề oán giận sao?

Ngay cả đại sư huynh rộng lượng trước sau như một đều không thể nào, huống hồ lòng dạ nhỏ mọn như Trình Tiềm. Qua nhiều năm như vậy vẫn sống yên ổn, đến tột cùng là hắn thay hình đổi dạng thành một thứ trăng thanh gió mát, một chút cũng không ôm hận, hay là… Chỉ vì Đường Chẩn lấy đi trí nhớ xa lạ của hắn bốn mươi chín năm, cố ý xếp lại?

Hắc vụ dầy đặc tụ lại trước mắt hắn, tạo ra Hàn Uyên. Hàn Uyên nhìn hắn nhẹ cười nói: “Tiểu sư huynh, huynh quen tự lừa mình dối người rồi, đến hôm nay mới chịu nói thật sao?”

Khoé mắt Trình Tiềm khẽ co rút, trước mắt hắn có phải là Hàn Uyên hay là tâm ma bị hắc vụ dẫn ra ngoài, hắn chẳng thể phán đoán, chỉ cảm giác tấm lòng kín kẽ của mình bị hung hăng nạy ra một lỗ hổng, như tổ kiến sụp trên con đê ngàn dặm, vô vọng sụp đổ.

Hàn Uyên u ám quan sát hắn, nói: “Tiểu sư huynh, trước giờ huynh không phải người đạo đức giả như thế, ghét ai tuyệt không trưng ra sắc mặt tốt. Vì sao hôm nay ngay cả kêu một tiếng oán hận cũng không dám nhắc tới? Huynh sợ cái gì? Sợ sư môn bất hoà? Sợ trong lòng các sư huynh có gút mắc? Hay là sợ lộ ra vẻ bụng dạ hẹp hòi, làm bẩn hình tượng trong sạch lỗi lạc thế ngoại?”

“Câm miệng,” Trình Tiềm ngắt lời gã, lạnh lùng nói, “Ngươi có tư cách gì hỏi ta? Lẽ nào năm đó người động thủ không phải ngươi? Cho dù nhất thời vô ý bị Hoạ Hồn ảnh hưởng, lẽ nào mấy năm nay rơi vào ma đạo, tội nghiệt ngập trời đều không phải ngươi? Ngươi còn có mặt mũi kêu oan?”

Dường như Hàn Uyên không ngờ hắn lại cãi trắng như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Lửa giận Trình Tiềm bốc lên đầu, hắn bỗng cắn răng một cái, mạnh mẽ vận chuyển chân nguyên quanh thanh bị ngưng trệ, mặc kệ lồng ngực đau nhức, mặc cho chân nguyên đấu đá lung tung trong kinh mạch, quét một cái sạch sẽ ma khí bao quanh thân.

Trên đời này, ngoại trừ chính hắn tự vẽ ra bức tranh tù túng, còn có cái gì có thể vây được hắn?

Trình Tiềm không cầm Sương Nhẫn, giơ tay tát một cái vào mặt Hàn Uyên, phẫn nộ quát: “Lẽ nào ta không được trách lên đầu ngươi?”

“Chát” một tiếng, người bị đánh và người đánh đều ngây dại.

Trình Tiềm tưởng rằng người trước mắt này là tâm ma của mình biến thành, không phải thực thể, nhất thời xúc động phẫn nộ ra tay, không ngờ là sự thật.

Như ngộ ra điều gì, hắn nhớ tới câu nói “Lấy thân làm khí” “Luyện tâm ma thành long” của Đường Chẩn, mắt bỗng dưng mở to, khó tin đè thấp giọng nói: “Ngươi thực sự là… Hàn Uyên?”

Hàn Uyên ôm mặt, đầu tiên là vẻ kinh ngạc, sau đó cười to như điên dại: “Tiểu sư huynh, vai khổ chủ này huynh làm không chuyên tâm lắm, ngay cả bản thân ta đứng trước mặt huynh cũng nhận không ra sao?”

Bàn tay nắm Sương Nhẫn của Trình Tiềm đang phát run: “Vậy kẻ xông vào tháp Chu Tước là ngươi, Ma Long là ngươi, muốn yêu cốt của tiểu sư muội cũng là…”

Hàn Uyên chắp hai tay sau lưng, khẽ nói: “Yêu cốt Thiên Yêu là điềm xấu, sinh trưởng trong người nàng, ngoại trừ cứ vài năm lại khiến nàng chịu khổ một lần thì có chỗ nào tốt chứ? Chẳng bằng lấy vật xấu xa ấy đưa ta, nể tình đồng môn ngày xưa, khi tróc cốt ta còn có thể nhẹ tay, chừa cho nàng một cái mạng.”

Huyệt khí hải Trình Tiềm kích động như biển gầm, một trận hàn khí âm lãnh từ tay chân hắn lộ ra, tiếp đó, chân nguyên quanh người như cơn lốc giải khai lồng ma khí, rít qua kẽ răng một câu: “Sao ngươi không hỏi xem ta có muốn chừa cho ngươi một cái mạng không!”

Lời còn chưa dứt, kiếm quang Sương Nhẫn tăng vọt, hắc khí quanh mình bị gột rửa dễ như bẻ cành khô, cho dù thân Hàn Uyên đã hoá Ma Long cũng đành tạm thời lui bước, hoá thành long thân giữa không trung, xông thẳng lên trời.

Tất cả hắc ám bị kiếm quang sáng như tuyết thôn phệ, thân hình Trình Tiềm xuất hiện dưới bầu trời đêm. Hắn một kiếm chém về phía long thân, sấm gió trong không trung ngầm động, có uy đồ long.

Người và rồng nhập vào mây xanh, triền đấu không ngớt, ngay cả bóng cũng mờ ảo.

“Đứng xa một tí.” Đường Chẩn kéo Lục Lang về sau, lắc đầu nói, “Bên ngoài đánh náo nhiệt như thế, bên trong lại có một con Thiên Yêu làm loạn, ta xem tửu lâu này chống không được bao lâu, nhất định sẽ sụp.”

Đường chân nhân coi như trời sinh miệng quạ đen nói đâu trúng đó, tiếng nói vừa dừng, đã nghe một tiếng vang thật lớn, tửu lâu sụp.

Ồn ào chưa xảy ra đã hoá thành một cụm hồng vân, đồng hạc to lớn lộ ra toàn diện, bị kiếm tu hạn chế yêu khí trong Chu Sa trận, khớp xương trong người kêu “Răng rắc”.

Niên Đại Đại nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Đây… Đây là đồng hạc sao, khi còn là chim đã không mấy dễ dàng rồi.”

Đường Chẩn lui về phía sau nửa bước, nhìn chăm chú Thủy Khanh, cau mày nói: “Thiên Yêu cho đến bây giờ đều là ứng kiếp mà sinh, bẩm sinh mang theo huyết khí. Chỉ là trên người nàng ứng theo Thiên Yêu mệnh, lại có nửa thân người, vốn nên tắm máu mà sinh, lại bị người cưỡng ép đổi mệnh… Có thể bình an lớn được như vậy, một thân yêu khí bị áp chế bảy tám phần đúng là không dễ dàng.”

Niên Đại Đại nghe vậy, ánh mắt nhìn phía Nghiêm Tranh Minh cho thêm vài phần sùng bái.

Đường Chẩn nói: “Mà thôi, ta giúp hắn một tay đây.”

Nói xong, y vươn tay, tuỳ ý gộp lại từ không trung, một luồng chân nguyên như mưa xuân chảy vào lòng bàn tay y, nhập thẳng vào chu sa trận trên mặt đất.

Chu sa trận của Lý Quân do hấp tấp làm, ba lần bốn lượt bị yêu khí đồng hạc ở bốn phía cắt đứt, dần dà đã khó tiếp tục. Lúc này nhờ Đường Chẩn tu bổ một phen, giống như được thức tỉnh, mơ hồ dâng lên một tầng ánh sáng trong suốt.

Vô số cây nhỏ mọc lên từ trong chu sa trận, một tầng lại một tầng bị ngọn lửa quanh thân đại điểu thiêu rụi, cây trước ngã xuống cây sau tiếp tục.

Trong lúc nhất thời, áp lực với Nghiêm Tranh Minh giảm bớt không ít, y nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đường Chẩn bên kia, thận trọng gật đầu.

Đường Chẩn không khách khí với y, chỉ nhìn Thuỷ Khanh trong chu sa trận, vẻ mặt nghiêm trọng, thấp giọng nói: “Làm sao hết lần này đến lần khác vượt qua lúc này…”

Thân hình Thủy Khanh hóa thành đồng hạc đột nhiên kéo dài thành lớn, Nghiêm Tranh Minh thở một hơi chưa xong, liền cảm thấy kiếm ý của mình bị yêu khí điên cuồng phản phệ. Y lùi liên tiếp ba bước, còn chưa kịp bổ túc, chu sa trận đã bị nghiền vụn.

Lý Quân bị bay ra ngoài, kêu: “Hàn Đàm!”

Lồng đá ngũ sắc lại thêm một cái khe, Niên Đại Đại chỉ vào cái lồng ngạc nhiên nói: “Tiền bối, đây là sao?”

Đường Chẩn nói: “Đồng hạc chính là hậu duệ phượng hoàng, mặc dù không thể tái sinh từ biển lửa, suốt đời lại phải trải qua mấy lần thay da đổi thịt, cũng giống như người sau khi giác ngộ rồi bước vào cảnh giới kế tiếp. Ban đầu xem như là cơ duyên, nhưng vượt qua lúc này, chưa chắc… Không hay rồi, kinh động thiên kiếp.”

Trong hắc vụ trên không trung, một trận mây đặc từ khắp nơi tụ tập, cách đá ngũ sắc, Niên Đại Đại cảm giác tóc gáy quanh thân đều dựng đứng. Ngày xưa Trình Tiềm ở trong cốc Minh Minh độ kiếp, không ai dám tiến lên nửa bước, đây là lần đầu tiên gã thấy thiên kiếp gần như vậy.

Sấm rền trong mây bắt đầu khởi động, một đạo thiểm điện sáng như tuyết phóng thẳng xuống, trong nháy mắt Nghiêm Tranh Minh đưa nguyên thần kiếm bám vào trong bội kiếm tuỳ thân, thần khí hợp nhất, thay Thủy Khanh đón nhận đạo lôi kiếp thứ nhất.

Trời là chiêng đất là trống, lôi và kiếm đụng nhau giữa trời gây ra tiếng nổ vang, phản chiếu chín tầng trời sáng như ban ngày.

Bội kiếm mấy năm nay Nghiêm Tranh Minh dùng chính là thanh kiếm đánh với Châu Hàm Chính trên hoang đảo Đông Hải năm đó, vẫn mang theo nó để khắc ghi sỉ nhục của bản thân, chưa từng đổi, không ngờ lúc này lại gãy dưới lôi kiếp.

Lồng ngực y khó chịu, nguyên thần kiếm bám vào bị thương nặng, nếu không phải hắn đã qua cảnh giới xuất phong, sợ rằng cái thanh nguyên thần kiếm này đã bị phế đi. Chưa điều hoà lại hơi thở, đạo thiên lôi thứ hai đã nổi lên.

Lúc này, mây đỏ trên người Thuỷ Khanh như bị cái gì hút vào, dựng thẳng thành một cây trụ, nhằm phía vòm trời, dính với hắc vụ trên khắp bầu trời.

Yêu ma cùng sinh, sơn hà biến sắc, đạo lôi kiếp thứ hai mang theo phẫn nộ thiên địa, ầm ầm hạ xuống.

Cuồng phong với sấm dữ, ánh đao và kiếm ảnh, Ma Long ngâm nga, thần điểu ré dài. Liệt hoả trên người Thiên Yêu tựa như muốn thiêu cả đêm dài thành tro xám, núi lớn Nam Cương đồng loạt rung động, lá chắn bằng đá ngũ sắc bể nát trong khoảnh khắc…

Ở giữa xen lẫn một tiếng kinh hoàng “Sư huynh”, tiếng nói quá nhẹ, mơ hồ như giọng thiếu nữ chưa trưởng thành.

Yếu ớt đến… như một tiếng côn trùng nhỏ bé giữa sóng lớn ngập trời.

Không biết nàng gọi người sư huynh nào, nhưng người nên nghe đều không nghe được.

Động tác của Hắc Long trong không trung bỗng dưng chậm lại, nó như nén nhịn đau đớn rất lớn mà ngửa đầu một cái, thân ảnh khổng lồ ở trong trời đêm bao la loé ra mấy lần, rồi co lại thành hình người, không hề kiêng dè dùng phần sau lưng tuỳ tiện gạt trước mặt Trình Tiềm.

Ánh mắt Trình Tiềm đông lại, Sương Nhẫn như chỉ mành treo chuông mà vòng lại, xẹt qua hình người Hàn Uyên.

Sau một khắc, Hàn Uyên vươn cánh tay trắng bệch, kéo lại đoạn mây đỏ trong hắc vụ, Sương Nhẫn chịu một lôi kiếp giữa trời.

Trình Tiềm rất có kinh nghiệm đối phó thiên kiếp, thêm Sương Nhẫn trong tay, như hổ thêm cánh.

Lôi kiếp hạ xuống bị hắn chặn đứng trên đường, theo mũi kiếm quét ngang ra, thanh kiếm trong tay hắn khéo léo kéo một cái đuôi lưu tinh to lớn.

Mặt của Trình Tiềm được cường quang rọi sáng.

Hàn Uyên ở bên há miệng, lặng lẽ gọi một tiếng “Tiểu sư huynh”.

Trình Tiềm quét mắt nhìn gã một cái, ánh mắt lạnh lùng, như vẻ mặt rất nhiều năm trước bên bờ Đông Hải ghé sát lưng hắn, lập lời thề son sắt tuyên bố phải tìm sư phụ cáo trạng.

Hàn Uyên khẽ cắn môi, suýt nữa bị cái lườm này rơi nước mắt.

Bấy giờ, dưới mặt đất dâng lên nghìn vạn lần tiếng kiếm khí rền vang, bội kiếm Nghiêm Tranh Minh đã gãy, nhất thời cát bay đá chạy, thậm chí mưa gió quanh người trở thành phong duệ trong tay y. Ngổn ngang hội tụ thành một thanh cự kiếm bén nhọn giữa trời, một kiếm này chặt đức liên hệ giữa hồng vân đồng hạc và hắc vụ Ma Long.

Kiếm khí gần như mênh mông lập tức ngăn đôi thiên địa, chặn yêu khí tận trời tại không trung, lại không thương tổn Thuỷ Khanh ở dưới, chậm rãi đưa cụm hồng vân chẳng lành trở về mặt đất, ép tới trong vòng ba trượng quanh người Thuỷ Khanh.

Liên tiếp mười đạo phù chú tung từ trong tay Lý Quân ra, mỗi một đạo phù chú rơi vào đầu Thuỷ Khanh, ngọn lửa trên người nàng biến mất ba phần. Mười đạo phù chú hạ xuống, hồng hạc yếu ớt hoá thành một thiếu nữ lưng đeo hai cánh, mất hết ý thức co rúc trên mặt đất hỗn độn.

Tiếng sấm cuồn cuộn mới không cam lòng dần dần rời đi.

Hàn Uyên lộ ra thần sắc hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó, gã không hề báo trước mà đổi mặt, cánh tay biến thành móng nhọn phủ đầy vẩy rồng, chụp vào sau lưng Trình Tiềm.

Khí tức quanh mình biến đổi, Trình Tiềm ở trong tiếng gió rống giận phản ứng kịp, hắn trở tay một kiếm. Sương Nhẫn vừa cản thiên kiếp còn mang theo dư lực lôi hoả, va chạm với long trảo, tia lửa văng khắp nơi.

Trên mặt Hàn Uyên như ẩn như hiện vẩy rồng, vừa định nói gì, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng kèn lệnh.

Tiếng kèn lệnh này so với quân lính thông thường thì kéo dài xa xăm hơn, quanh quẩn trống rỗng, như có thiên quân vạn mã cuồn cuộn không ai bì nổi. Mặt mày Hàn Uyên khẽ động, sắc mặt thay đổi, rồi lộ ra nụ cười u ám: “Uầy, đưa chó tới rồi. Tiểu sư huynh, ta phải đi đây.”

Gã nói xong, chợt đẩy Sương Nhẫn một cái, móng tay cào lên thân kiếm tạo ra tiếng động ê răng. Hàn Uyên xoay người muốn đi, kiếm Trình Tiềm không buông tha mà đuổi theo. “Keng keng” một tiếng, lần thứ hai đối chọi gay gắt với long trảo.

Trình Tiềm gằn từng chữ: “Tâm ma nhập đạo, tâm ma của ngươi là cái gì?”

Sắc mặt Hàn Uyên bỗng biến đổi, trở tay chộp mây đen vào bàn tay, hung hăng đẩy tới ngực Trình Tiềm.

Trình Tiềm bị bất ngờ không kịp đề phòng, bị ma khí bức lui xa hơn một trượng.

Đồng thời rơi xuống, Hàn Uyên đã vẫy đuôi Ma Long lần hai, rơi ra ngoài nửa dặm.

“Thay vì dò nghe tâm ma ta là gì,” cự long quay mặt lại, mặt người Hàn Uyên chợt loé lên từ đầu rồng to lớn, tạo ra một nụ cười dữ tợn lại trào phúng, nói, “Không bằng ngươi đi hỏi tâm ma của chưởng môn sư huynh là gì —— chỉ sợ ngươi dám hỏi không dám nghe.”

Nói xong, Ma Long nhảy lên hắc vân đi về phương bắc.

Hướng tiếng kèn bên kia truyền đến vài tiếng gào thét, sau đó, vài đạo cường quang từ bốn phương tám hướng đánh vào không trung, tựa như người nào đó phát ra dòng điện. Lý Quân tiến lên một bước, đặt tay lên cánh Thuỷ Khanh, giúp nàng chậm rãi thu cặp cánh như hai cái bia ngắm lại, nén mệt nhọc cõng nàng lên, hỏi: “Chuyện gì vậy, ai đến?”

Trình Tiềm từ không trung đáp xuống, cả người đầy máu chưa lau khô, bước chân hơi lảo đảo, được Nghiêm Tranh Minh đỡ, thấp giọng trách mắng: “Chậm một chút.”

Niên Đại Đại vừa muốn đi tới chào hỏi hắn, bị Đường Chẩn mở miệng cắt đứt.

Đường Chẩn: “Đừng hàn huyên —— Âm Dương hào và Thất Sắc hoả, đây là người của Thiên Diễn Xử, gặp phải bọn họ sẽ phiền phức, trước theo ta đã.”

Lý Quân nhìn Nghiêm Tranh Minh, Trình Tiềm vội vàng giới thiệu: “Đệ quên nói, vị này chính là là Đường huynh —— Đường Chẩn.”

Nghiêm Tranh Minh nghe xong, quả quyết nói: “Làm phiền đạo hữu, đi!”

Đoàn người nhanh chóng rời đi theo Đường Chẩn, bọn họ đi rất nhanh, chỉ mấy cái lên xuống đã ở xa mười mấy dặm. Đường Chẩn quen việc dễ làm dẫn mọi người đến một ngôi miếu đổ nát, không dám nghỉ ngơi, mượn tạm chu sa của Lý Quân bày trận quanh miếu đổ nát.

Đường Chẩn thông minh uyên bác, nhìn ra được đã thấm nhuần trận pháp nhiều năm, chỉ trong nửa nén hương đã ẩn dấu xong miếu đổ nát.

Lý Quân buông Thuỷ Khanh xuống, tiến lên giúp đỡ như đói như khát. Trình Tiềm và Nghiêm Tranh Minh mỗi người tựa vào ván cửa giúp bọn họ hộ pháp đồng thời lặng lẽ điều tức.

Đêm trung thu năm nay, muốn loạn hơn cũng không được.

Lúc này, Trình Tiềm không hề báo trước mở miệng hỏi: “Đại sư huynh, ngày hôm đó trong tháp Chu Tước tâm ma bị dẫn đi ra ngoài của huynh là cái gì?”
Bình Luận (0)
Comment