Lục Hào

Chương 77

Lúc này ở trong nội phủ Nghiêm Tranh Minh, tâm ma khắp nơi bị câu căn dặn cứng ngắc kia của Trình Tiềm kìm hãm, toàn bộ lơ lửng bên ngoài nguyên thần y. Kiếm khí quay vòng trong nội phủ không dẹp loạn được, nguyên thần chủ nhân vô hình ở nơi này dốc hết toàn lực mà gộp nó lại một chỗ. Sau đó, lại bị kiếm khí phá vỡ ràng buộc, tản đi khắp nơi.

Chỉ có nguyên thần ngồi ngay ngắn trong nội phủ lù lù bất động, dù cho nghìn thanh lợi kiếm xuyên qua thân.

Kiếm khí phản phệ với chủ nhân nội phủ im lặng đấu đá, vẻ mặt nguyên thần Nghiêm Tranh Minh bình tĩnh, như thế gian có nhiều cố sự nhưng không gì có thể kinh động y.

Kiếm tu lấy thân làm lợi khí, không phải là trải qua muôn ngàn thử thách, tìm đường sống từ tử địa sao?

Dù cho đi tới lạch trời sâu hoáy, hay nơi đất dữ chông gai.

Nhưng mà như thế lại bị một trận ho khan kinh động, người ho giống như sắp tắt thở, bằng vào âm thanh có thể nghe được người nọ chật vật. Mấy ngày liền, Trình Tiềm vẫn lặng yên không một tiếng động, nếu không phải một tia kiếm ý từ đó giờ vẫn lượn lờ xung quanh, thậm chí Nghiêm Tranh Minh cho là hắn đi rồi.

Trình Tiềm vừa ra tiếng, Nghiêm Tranh Minh run run, tâm tình bình tĩnh vô lo nhiều ngày đột nhiên dấy lên lo lắng, xung quanh ngưng trệ bất động, từ từ náo động tâm ma trong lòng.

Nghiêm Tranh Minh bỗng đứng dậy, bàn tay nguyên thần hoá thành kiếm ảnh. Đầu tiên là mạnh mẽ gạt ma khí quấy rầy lòng mình, cứ thế xông bừa đến đánh giáp lá cà với kiếm khí càng thêm hỗn loạn. Khi vô sự thì yên bình với nhau, kiếm khí phản phệ còn muốn tự hành như sóng tràn bờ, lúc này như nấu sôi lên, điên cuồng bạo động.

Nội phủ Nghiêm Tranh Minh bị chấn mạnh, khe hở bị Khốn long toả chấn thương bắt đầu rung chuyển, bất kể thế nào y cũng không ức chế được mong muốn mãnh liệt trong lòng —— nói cái gì cũng phải phá xuất từ trong nội phủ, dù thế nào cũng phải tỉnh lại nhìn Trình Tiềm. Y quá rõ Trình Tiềm, người này tuyệt đối không được thúc ép, chưa từng biết đi đường vòng vì thứ gì, một ngày có gì đó gập ghềnh, hắn sẽ không theo quy cũ mà ngươi chết ta sống một phen.

Ngay tại lúc lúc này, hai ngón tay lạnh như băng đột nhiên điểm giữa chân mày y, một đạo chân nguyên lạnh vô cùng mở đường lan tràn vào. Trong khoảnh khắc trước khi đông lạnh lại cái khe của Khốn long toả, âm thanh hơi khàn khàn của Trình Tiềm vang lên bên tai ——

“Ngưng thần.”

Nghiêm Tranh Minh cắn răng nghiến lợi nói: “Đệ lại làm cái gì?”

Trình Tiềm lạnh nhạt: “Kiếm thành, một kích ho một cái.”

Y nghe tuyệt đối không kích động như vừa rồi.

Sau một khắc, như chê y nhiều lời, thần thức lạnh lẽo không nói một tiếng chào hỏi, toàn bộ cuốn vào nội phủ Nghiêm Tranh Minh. Loại thích đấu đá lung tung như Trình Tiềm không giỏi chữa thương, Nghiêm Tranh Minh lo hắn sẽ bị thương, cản cũng không dám cản, còn nỗ lực trói buộc kiếm khí phản phệ, thu nạp từng cái đến người mình, có thể nói sống mà trải nghiệm như thế nào là “Ngàn đao róc thịt”.

Tiếp đó một kiếm ý ôn hoà hoàn toàn trái ngược với hàn khí theo thần thức Trình Tiềm vào trong nội phủ Nghiêm Tranh Minh, chỉ chốc lát, luồng kiếm ý mềm mại không tiếng động tách biệt cùng thần thức Trình Tiềm, bao lại toàn bộ nội phủ Nghiêm Tranh Minh. Nơi đây kiếm khí tung bay buông nguyên thần Nghiêm Tranh Minh, hầu như hoá thành thực thể, nghìn vạn lần nguyên thần kiếm bay vút qua, kiêu căng vô kể nhằm về phía người xâm lăng.

Nghiêm Tranh Minh cả kinh, chợt nghe Trình Tiềm bình thản như trước nói: “Không sao, huynh tránh ra.”

Lời hắn còn chưa dứt, nội phủ Nghiêm Tranh Minh bỗng sinh ra một tia kiếm ý giống hệt với người mới đến này, rất nhỏ, khó ngờ, không giống sự ôn hoà của đao kiếm tầm thường… Nhưng lại không chỗ nào không có mặt.

Đúng là khi y nhập môn thấp thoáng đã thấy kiếm bản nguyên!

Nóng bức hay giá lạnh, tất cả đều tưới lên cánh đồng luân hồi hoang vu trở thành cây cỏ và gió thoảng, chỉ cần chồi non đầu tiên theo gió rụng đến nơi đây ——

Mộc kiếm gợi lên mỗi một tâm cảnh trong Phù Dao mộc kiếm, trước mắt Nghiêm Tranh Minh hiện lên từng chiêu từng thức mộc kiếm, trong mộc kiếm mũi cùn bao hàm tất cả, y đứng giật mình một chỗ trong chốc lát, cũng thoáng qua giờ phút này nhớ lại thời gian trăm năm.

Như ngộ ra điều gì, kiếm ý bản nguyên với mộc kiếm gặp nhau, lúc này một đạo cường quang rơi vào vết thương ỉu xìu trên nguyên thần Nghiêm Tranh Minh.

Giờ khắc này, tất cả thanh khí sơn trang Phù Dao giống như Trường Giang và Hoàng Hà đổ vào biển mà dũng mãnh tiến vào trong Thanh An cư nơi rừng trúc, cửa sổ bàn ghế rung động không ngớt, những lá trúc khô vàng run rẩy trong gió nhất thời toả sáng sinh cơ lần nữa.

Đường Chẩn là người đầu tiên đến ngoài rừng trúc, sau đó là Thủy Khanh và Lý Quân. Thuỷ Khanh chạy tới, suýt nữa đâm đầu vào trong rừng trúc bị Đường Chẩn phất tay áo ngăn cản lại: “Cẩn thận chút cô nương, lúc này không vào được.”

Đến lúc này, Thủy Khanh mới giật mình phát giác một lọn tóc dài bay ở trước người nàng bị cắt hơn phân nữa.

Nơi toả sáng vô hạn sinh cơ, lại ẩn chứa kiếm phong mọi nơi.

Trong nội phủ Nghiêm Tranh Minh, một thanh mộc kiếm tầm thường chợt xuyên qua vô tận kiếm khí, thẳng vào giữa nội phủ, như định hải thần châm ầm ầm hạ xuống. Một cơn lốc cuồn cuộn nổi lên, kiếm khí hỗn loạn không kịp chạy trốn, đã bị dẫn lực to lớn cuốn lên. Nghìn vạn nguyên thần kiếm bị mộc kiếm thu phục lần lượt, nối thành một đường, lấy mộc kiếm làm gốc, rơi xuống toàn bộ.

Kiếm quang bùng cháy mạnh, nguyên thần và thần thức Nghiêm Tranh Minh nháy mắt đoạt lại nội phủ lần nữa, xao động biến mất, còn y vẫn như cũ mà đắm chìm trong kiếm ý vô biên.

Phong duệ kiếm khí phóng ra ngoài đều bị y thu nạp trong lòng bàn tay, lệ khí vô hạn trong y bỗng quy về yên lặng, một tia Hải Triều kiếm ý đến từ Trình Tiềm trộn lẫn trong Phù Dao mộc kiếm.

Y như đang ở dưới biển cả, vực sâu vạn trượng, sóng cao nghìn thước, ống tay áo phần phật trong sấm gió bắt đầu khởi động, trái lại tất cả không có một tiếng động.

Hoá ra đây chính là “Nhập sao”.

Ngục tù ba trượng, nhảy ra nhìn, thực ra cũng chỉ là một nơi nhỏ hẹp thô kệch.

Đương nhiên Trình Tiềm cảm thấy tiến cảnh của y, quyết định nhanh chóng thu hồi thần thức, nhất thời thở ra một hơi, có phần mệt lả.

Hắn ngồi trơ tám mươi mốt ngày, khóe mắt đuôi lông mày đều kết một tầng sương, đó là hậu quả khi hắn vận chuyển nội tức đến cực hạn. Trong tiểu Thanh An cư một mảnh ấm áp như xuân, chỉ có hắn ở đây hàn khí bức người, ngực còn loang lổ vết máu.

Phen này nguyên thần bị hao tổn, khả năng phải mất một phen công phu để điều dưỡng, nhưng ngực Trình Tiềm giống như bỏ được tảng đá xuống, rộng mở mấy phần.

Hắn cam tâm tình nguyện.

Trình Tiềm quay đầu nhìn Nghiêm Tranh Minh, thấy y vẫn chưa tỉnh lại, khí hôi bại quanh thân đã không còn, ma ấn màu đỏ sậm giữa chân mày cũng nhạt đến khó thấy, chỉ có kiếm quang tinh thuần loé sáng, sau đó thì thu lại ung dung thản nhiên. Khi ra khỏi vỏ thì bộc lộ tài năng khiến kẻ khác run sợ, bây giờ một chút cũng nhìn không ra.

Trình Tiềm suy nghĩ hão huyền, lấy mộc kiếm làm gốc thế mà thành. Ngẫm lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tuy hắn vạn sự chắc chắn, lúc này khoé miệng cũng không khỏi nhếch lên, lộ ra một nụ cười.

Cảm giác mệt mỏi vì nguyên thần bị tổn thương không nói lời gì đã kéo tới, Trình Tiềm vội vàng đưa tay chống đỡ, tốt xấu gì cũng không đến mức nằm xuống, một chút đắc ý nhỏ lập tức biến thành cười khổ.

Âm thanh của Lý Quân từ ngoài cửa truyền vào, mang theo vài phần lo lắng khó nhận ra: “Tiểu Tiềm, đệ sao rồi?”

“Không sao.” Trình Tiềm vội vàng hít sâu hai cái, miễn cưỡng ổn định giọng nói, làm như không có gì xảy ra, “Đợi lát, đệ phải thu dọn chút.”

Nghe giọng hắn không gì khác lạ, Lý Quân thấy yên lòng, nhàn rỗi nói đùa với người bên cạnh.

Gã nói với Thuỷ Khanh: “Đợi hai người kia đi ra, ta sẽ quẳng gánh đi bế quan. Suốt ngày quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, tu vi ta đây không có bao nhiêu, nếp nhăn sắp xuất hiện rồi.”

Đường Chẩn đứng xa hơn một chút, kiếm ý kỳ dị trong rừng trúc chưa tán hoàn toàn, y đưa tay đón lấy một phiến lá trúc xanh mướt ẩm ướt, đưa tay gạt đi sương sớm trên mặt lá, sắc mặt đổi mấy lần, cuối cùng vẻ mặt hơi phức tạp, nói: “Ăn không nói có… Thật là không nhận nổi, không hổ là người không hề sợ hãi thiên kiếp liên tiếp.”

Trình Tiềm không có biểu hiện nhẹ nhõm như vậy, không tiện để bọn Lý Quân đợi lâu, hắn chống mạnh người lên, đổi nhanh y phục chật vật toàn thân, tiện đà cố sức bấm một thủ quyết, xoá sạch y phục dính máu thành bột mịn, hủy thi diệt tích. Còn nhanh trí, đốt lư hương bên cạnh lên, lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên mặt, điều tức tại chỗ một lát, mở cửa cho bọn Lý Quân.

Xử lý lung tung còn thêm một phen truy vấn với thăm hỏi của mọi người, tinh lực Trình Tiềm khó tiếp tục được, xoay người ngã qua bên tiểu tháp, đầu chưa dính gối đã ngủ như hôn mê.

Đều là kiếm tu, lúc này, Du Lương ở một trấn cách sơn trang Phù Dao hơn ba mươi dặm thấy rất rõ ràng, có một cổ kiếm ý cường đại chần chừ ở sơn trang Phù Dao một lúc lâu.

Với tu vi mới vào nguyên thần của Du Lương, nhìn không ra tu vi sâu cạn của Kiếm Thần vực, gã chỉ sâu sắc cảm nhận loại cường đại này, cũng sâu sắc run rẩy —— chiến ý tràn ngập đến run rẩy.

Một trăm kiếm tu trên đời này, có chín mươi chín người hiếu chiến, tu vi đối phương càng cao, bản lĩnh càng mạnh, chiến ý bọn họ càng bốc cao, lợi khí trong tay, hưng phấn như thân phù du lay đại thụ, cửu tử nhất sinh mới tiến bộ —— đương nhiên, còn dư lại một người đặc biệt, là Nghiêm Tranh Minh vị cao nhân Kiếm Thần vực ngàn năm một thuở này. Trời sinh y không có tâm hiếu chiến, bắt đầu từ ngày y lấy kiếm nhập đạo, tất cả tu hành hầu như đều là ép buộc.

Du Lương thả người nhảy lên xà nhà, nhìn Kiếm Thần vực mông lung trong mây xa xa, trong đôi mắt tuổi trẻ đều là ánh sáng nóng lòng muốn tỷ thí. Phía sau truyền đến tiếng ho nhẹ, Du Lương xoay người, thấy Ngô Trường Thiên chậm rãi đi tới, buồn bực nói: “Sư huynh.”

Ngô Trường Thiên nhìn hướng sơn trang Phù Dao, không nói gì.

Du Lương than: “Thật hy vọng có ngày cùng người như vậy đánh một trận.”

Ánh mắt Ngô Trường Thiên khẽ động, thở dài nói: “Tiểu Lương, đợi việc Ma Long lắng lại, đệ tự xin bế quan ba trăm năm, rời khỏi Thiên Diễn Xử đi.”

Thiên Diễn Xử nhiều bí mật, muốn rời khỏi, phải trải qua ba trăm năm bế quan, qua được kỳ hạn bảo mật, mới trở về thân phận tự do.

Du Lương ngẩn người: “Sư huynh…”

Ngô Trường Thiên thấp giọng nói: “Thiên Diễn Xử trừ đệ ra, không có kiếm tu thứ hai —— kiếm tu tu hành gian khổ, tâm chí kiên định, tâm trăm năm cầu tác còn sâu hơn đạo. Trong Thiên Diễn Xử mọi việc rối ren, không thích hợp cho tu hành. Đệ thiên phú vượt trội, không nên làm trễ nãi.”

Mặt Du Lương nhăn nhíu, cãi: “Nào có nghiêm trọng như vậy, tên Nghiêm Tranh Minh kia chính là chưởng môn phái Phù Dao đấy, cũng không phải cả ngày chuyện vặt quấn người sao, vẫn vào Kiếm Thần vực mà!”

“Đệ chỉ thấy mặt hiển hách của người ta, mà không thấy mặt trái.” Ngô Trường Thiên lắc đầu, sư đệ này của gã nhập môn mới hơn trăm năm, một lòng một dạ cầu kiếm, không rõ chuyện đời. Ngô Trường Thiên xoay người lại nhìn bóng đêm thăm thẳm, mọi âm thanh đều vắng vẻ, mới nhiều lời, nói, “Thổ giao thành rồng, tuy là đi ma đạo nhưng cũng cần khí số, một dải non sông, hai ‘Chân long’, đệ nói chỉ dụ thế nào?”

Du Lương lấy làm kinh hãi: “Sư huynh, huynh… Huynh phải ăn nói cẩn thận.”

“Thế gian môn phái đông đảo, phải nói nội tình, không bằng một phái Thiên Diễn chúng ta,” Ngô Trường Thiên cười lạnh nói, “Người trần cho rằng ‘Thiên Diễn Xử’ là cao tổ lập ra, không biết phái Thiên Diễn chúng ta đã có trăm đại truyền thừa. Chúng ta tu đạo không vì trường sinh, chỉ phòng ngừa những đại năng hô mưa gọi gió, tát đậu thành binh làm hại người phàm. Nhân gian thay đổi triều đại, tôn chỉ tu đạo của chúng ta chưa từng thay đổi —— hết lần này tới lần khác cao tổ dùng tên Thiên Diễn Xử, đưa chúng ta lên nơi đầu sóng ngọn gió, còn thu nhận một lượng lớn tán tu không rõ. Lúc ấy ta không đồng ý, Nại Hà chưởng môn khư khư cố chấp, nói chuyện gì có thân phận thì dễ làm, thật sự thấy chúng ta có nhiều đạo hạnh, thì không phải người phàm sao? Còn hết lòng tin theo loại tiểu nhân âm hiểm như Châu Hàm Chính, giờ đây… Hừ, đảo ngược thành tư vệ của đế vương bọn họ!”

Du Lương giật mình hoài nghi hỏi: “Sư huynh, nếu thay đổi triều đại không thuộc về phận sự chúng ta, vì sao lần này chúng ta phải dốc hết toàn lực ngăn cản Ma Long?”

“Kinh thư đệ đọc đều vào bụng chó hết rồi sao, chưa từng nghe nói ‘Cuồng phong không hết buổi sáng, mưa rào không suốt ngày’ à?” Ngô Trường Thiên thở dài, “Từ xưa đến nay, đệ có từng nghe nói qua giáo phái ma tu nào kéo dài mãi? Bọn họ dù có lợi hại, nhưng cực thịnh một thời, suy bại cũng rất nhanh. Hơn nữa ma đầu này rõ ràng làm theo ý mình, mặc kệ sống chết của người khác, bọn họ chưa chắc là muốn giang sơn thế nào —— chỉ riêng vì tai hoạ, tự nhiên không thể mặc cho bọn hắn càn rỡ.”

Kiếm ý trên bầu trời sơn trang Phù Dao từ từ nhạt dần, chắc là bị kiếm tu kia chậm rãi thu nạp trở lại. Ánh mắt Ngô Trường Thiên chớp một cái, thấp giọng nói: “Năm đó người trừ ma nhập ma, hôm nay người bảo vệ đạo vô đạo —— Thiên Diễn với Phù Dao hai nơi suy tàn, thực sự là… Mà thôi, ta thấy chưởng môn bọn họ ít ngày nữa sẽ xuất quan, đến lúc đó tới bái phỏng là được.”

Nghiêm Tranh Minh ở cảnh giới Nhập Sao nhập định đúng một ngày một đêm, mới trấn an và thu liễm được toàn bộ kiếm khí phản phệ. Khốn long toả bị nhốt trong nội phủ chấn đi ra ngoài lập tức trở nên nhỏ bé không đáng kể, sau khi chân nguyên hết trở ngại, chỉ một vòng chu thiên đã khôi phục như lúc đầu. Trong nội thị y, cảm thấy tâm ma cũng nhạt đi không ít.

Nhưng tâm ma đã có, thì khó tan. Càng để ý thì càng lượn lờ trong lòng tản ra không được, chi bằng thuận theo tự nhiên.

Cuối cùng Nghiêm Tranh Minh cũng mở mắt ra, xoa xoa mi tâm, cảm thấy cảnh giới càng đề thăng, thì suy nghĩ càng thoáng. Y cảm thấy với tư chất mình sợ sẽ không trở thành kiếm tu lợi hại nhất trong lịch sử, có thể thành một kiếm tu tâm rộng nhất cũng không tệ.

Ngược lại thanh kiếm Trình Tiềm nhập vào trong nội phủ y, một bộ Phù Dao mộc kiếm, tuy rằng kiếm pháp các sư đệ đều xuất phát từ một gốc, nhưng mỗi người khác nhau tự nhiên lĩnh ngộ khác nhau. Cho dù là cùng một người, khi thay đổi hoàn cảnh đều không có cùng một quan điểm.

Với Trình Tiềm mà nói, tuy hắn lấy Phù Dao mộc kiếm nhập môn, nhiều năm qua lại thiên về Hải Triều kiếm pháp. Phù Dao có Phù Dao ứng biến, Hải Triều có Hải Triều vô thường, hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng khám phá sâu hơn, lại có cảm giác cùng bổ sung cho nhau thì tốt. Trong nháy mắt Nghiêm Tranh Minh cho kiếm Nhập Sao nhìn thấy kiếm ý như làn sóng biển cả, nếu không phải vì cái này, y thu nạp kiếm khí cũng không nhanh như vậy.

Cùng với…

Nghiêm Tranh Minh cảm thấy khả năng này là ảo giác y tự mình đa tình, y cảm thấy trong mộc kiếm dường như bao gồm một bộ phận của Trình Tiềm, bên trong dù là kiếm ý Phù Dao mộc kiếm chánh tông, rồi lại không nói ra được. Bao gồm cả sự lạnh lẽo cô độc, rồi hoà làm một thể với kiếm ý bản nguyên xung quanh, cũng không quá hoàn toàn ăn ý. Thanh mộc kiếm dựng thẳng trong nội phủ y, như một vệ sĩ tận trung chức vụ, chưa bao giờ tách ra, lại không chịu nhập vào.

Nghiêm Tranh Minh hít một hơi thật sâu, phát hiện bên trong thế mà bay một mùi hương an thần nhàn nhạt, nhưng hương đã cháy hết, người đốt hương lại sơ ý không đổi, cửa sổ mở toang, bên trong chỉ còn lại tàn hương. Y duỗi người đứng lên, định đi đốt hương thêm, vừa đứng lên mới nhìn thấy Trình Tiềm trên tiểu tháp.

Nghiêm Tranh Minh: “…”

Chân y vừa bước ra, lập tức rụt lại, như bị gì doạ sợ. Đứng run một lúc lâu mới dè dặt bước ra, làm như kẻ trộm đi lấy đồ, phát hiện Trình Tiềm đang ngủ.

Chắc chắn Phù Dao mộc kiếm luyện chế không dễ, bằng không Nghiêm Tranh Minh không biết với tu vi Trình Tiềm, còn có cái gì có thể khiến hắn mệt đến ngủ.

Trình Tiềm lấy Tụ Linh ngọc làm thân, khi ngủ cứ như một món đồ bày biện trong phòng, một chút tiếng động cũng không có. Đầu tiên Nghiêm Tranh Minh rón ra rón rén đi tới, đi hai bước lại ưỡn thẳng thẳng thắt lưng, cảm thấy mình thân là chưởng môn một phái, hành vi như chuột trộm mỡ này thật có hơi hèn mọn.

Nghiêm Tranh Minh cố ý gây ra những tiếng động nhỏ, đi tới trước mặt Trình Tiềm, nhưng người nọ hoàn toàn không bị kinh động.

Y cúi người, nhìn chăm chú nét mặt say ngủ của Trình Tiềm. Cự ly hai người lúc này quá gần, nhất thời, trong lòng y bỗng sinh ra lưu luyến vô cùng, hầu như không khống chế được muốn hôn lên mi tâm Trình Tiềm.

…Rốt cục vẫn đành phải khắc chế.

Nghiêm Tranh Minh cho rằng mình không làm được, y luôn cảm thấy khi Trình Tiềm ngủ trên mặt luôn có một loại ngây thơ không nói ra được.

Nghiêm Tranh Minh cười khổ một cái, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu Trình Tiềm: ” ‘Bích lạc hoàng tuyền’ lời như vậy cũng nói lung tung được, đệ biết là có ý gì sao? Miệng không kiêng cữ.”

… Nói vậy trên dưới tam giới, chỉ có vị Nghiêm chưởng môn mù đến cá biệt, có thể từ trên mặt Trình Tiềm nhìn ra “Ngây thơ”.
Bình Luận (0)
Comment