Lục Lạc Nhỏ - Paradoxical

Chương 93

“Đang Đang, nghe anh nói này…” Lâm Mặc đuổi theo hai người, kéo Lâm Đang lại. “Đàn ông mà cứ quan tâm mấy chuyện vặt vãnh thì chẳng làm nên trò trống gì đâu, như anh của em đây… Ấy, ấy, đừng đi vội, nghe anh nói hết đã…”

Lâm Đang chẳng buồn để ý, kéo Trình Diễm rẽ vào nhà hàng Tây.

Anh ta theo vào tiếp tục: “Người đàn ông vừa đi làm kiếm tiền thì làm sao mà bận tâm được mấy chuyện vụn vặt này?”

Thấy chẳng ai để ý mình, Lâm Mặc gọi nhân viên lấy thực đơn. Anh ta vừa đưa menu cho Lâm Đang thì Trình Diễm đã chỉ từng món đọc ra cho cô.

“Món này được không?”

“Được.”

“Thêm một món súp nữa nhé?”

Lâm Mặc im lặng hồi lâu rồi trịnh trọng bảo: “Anh nói thật đấy, ngày nào cũng lo ba chuyện lặt vặt này có ích gì đâu, phải biết phấn đấu, có chí lớn mới được.”

Lâm Đang ngước lên nhìn anh ta: “Nhưng anh ạ, mắt em không nhìn rõ, cần có người giúp em như vậy.”

Ngực anh ta bỗng như bị đánh một hồi chuông nặng nề trong chùa cổ, nhói lên từng cơn.

“Em biết anh và mẹ không thích Trình Diễm, cứ nghĩ em phải lấy một người nhiều tiền, sự nghiệp thành đạt. Nhưng anh nghĩ kiểu người đó có thời gian ở bên em sao? Em không cần nhiều tiền, chỉ cần có người ở bên em là đủ rồi. Vả lại, Trình Diễm đâu có để em chịu khổ. Về nước mấy hôm nay mọi chi phí đều là anh ấy lo. Ngày nào anh ấy cũng vừa học, vừa làm, lại còn chăm sóc em. Em không biết mọi người còn có gì để phàn nàn nữa.”

Lâm Mặc há miệng, hồi lâu sau mới nói: “Nhưng liệu cái tốt đẹp này có kéo dài mãi được không?”

“Em thấy chỉ cần có một khoảng thời gian như vậy đã là may mắn lắm rồi.”

Trình Diễm ở dưới bàn nắm lấy tay cô.

Cô mím môi, liếc anh ta một cái rồi đổi chủ đề: “Món lên rồi, ăn thôi nào.”

Bữa ăn diễn ra trong yên lặng, thỉnh thoảng Trình Diễm hỏi cô có nhạt quá không, ngoài ra chẳng nói gì thêm.

Lâm Mặc chỉ ngước lên vài lần, liền thấy Trình Diễm đặt miếng bò bít tết trước mặt Lâm Đang, để cô tự cầm dao nĩa từ từ cắt.

Anh ta biết cách làm này còn mất công hơn là cắt hộ, nhưng Trình Diễm cứ kiên nhẫn chỉnh lại dao nĩa để Lâm Đang dễ tự làm hơn.

Cảm động rồi lại cảm thấy cũng chẳng có gì đáng kể, anh ta chẳng tin mấy vào chuyện yêu đương gì đó, nghĩ rằng chẳng qua người ta chưa gặp được cám dỗ lớn hơn mà thôi.

Ăn xong, ba người cùng về nhà. Bà ngoại thấy họ về thì ngạc nhiên: “Mấy đứa lại về cùng nhau à?”

“Đi chơi một chút ấy mà.” Lâm Mặc đáp rồi trở về phòng.

Bà ngoại nhận ra anh ta có vẻ không vui, hỏi: “Thằng bé làm sao vậy?”

“Con không biết nữa, ăn cơm xong là thế đấy.” Lâm Đang nhún vai, cùng Trình Diễm về phòng.

Cả hai vừa ăn xong nên chưa buồn ngủ, bèn ngồi ngoài ban công tưới cây.

“Trình Diễm, anh đừng để ý đến lời Lâm Mặc làm gì, từ nhỏ anh ấy đã vậy, anh cứ phớt lờ là được.”

“Ừ.” Thực ra Trình Diễm vốn chẳng bận tâm lời Lâm Mặc, anh chỉ muốn biết Lâm Đang nghĩ sao. “Em thấy ở Bắc Kinh sống có vất vả không?”

Cô ôm lấy anh: “Không, em thấy rất vui, rất đủ đầy. Có lẽ anh mới là người vất vả.”

Anh mỉm cười: “Em không thấy mệt là được rồi. Bây giờ còn chút khó khăn, sau này đi làm sẽ ổn hơn.”

“Em thấy bây giờ đã rất tốt rồi.” Lâm Đang nhìn anh chăm chú, nghiêm túc nói. “Thật đấy, Trình Diễm.”

Anh có thể thấy đôi đồng tử của cô khẽ rung động, rất mờ nhạt, phải quan sát thật kỹ mới nhận ra, đó là dấu hiệu căn bệnh ở mắt cô.

“Ừ.” Anh nghiêng người hôn lên mắt cô, rồi bế ngang cô lên. “Ngủ trưa thôi.”

Lâm Đang vừa thức dậy, định cùng Trình Diễm ra ngoài đi dạo thì bị Lâm Mặc kéo đi: “Tôi có chuyện muốn nói với em gái tôi, cậu cứ đi trước đi.”

Lâm Đang định giãy ra nhưng không thoát, đành bị lôi vào phòng làm việc của anh ta.

“Lại muốn gì đây?”

“Gì chứ? Không thể nói chuyện với em sao?” Lâm Mặc đặt chiếc iPad lên giá đỡ.

Lâm Đang nghi hoặc nhìn anh ta: “Muốn nói gì thì nói nhanh, Trình Diễm lần đầu đến nhà mình mà để anh ấy ngồi một mình như thế không hay.”

“Biết rồi, biết rồi.” Anh ta phẩy tay, mở iPad lên. “Em thử đoán xem, nếu em rể gặp một người tốt hơn thì cậu ta có đá em không?”

Lâm Đang hít một hơi sâu, cố nhịn không bỏ đi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Lâm Mặc cười bí ẩn, mở WeChat, bấm vào một đoạn chat: “Anh mượn tài khoản phụ của một người bạn, kết bạn với cậu ta thử xem sao.”

“Đúng là nhạt nhẽo.” Lâm Đang lườm anh ta một cái, đứng dậy định đi.

Anh ta lập tức kéo lại: “Ấy, ấy, em không muốn biết nếu có cô gái nào chủ động tiếp cận thì cậu ta sẽ làm gì sao? Hơn nữa bọn anh đã kết bạn rồi, bây giờ đúng lúc cậu ta đang một mình đấy.”

Lâm Đang cau mày, không nói gì.

Thừa thế, Lâm Mặc kéo cô ngồi xuống: “Dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, xem cho vui thôi mà.”

“Anh đúng là trẻ con.” Cô nói vậy nhưng ánh mắt lại dán chặt vào màn hình.

Lâm Mặc cười mãn nguyện, không đôi co nữa, lặng lẽ phóng to chữ rồi gửi tin nhắn.

Thế nhưng, suốt buổi chiều, Trình Diễm không hồi đáp.

Lâm Đang liếc nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, rồi nhìn Lâm Mặc bên cạnh, bỗng nhiên thấy mình thật ngốc khi ngồi đây làm trò vô bổ này với anh ta.

Cô đứng dậy bỏ đi, Lâm Mặc vội đuổi theo: “Này này, đây chỉ là sơ suất thôi.”

Vừa dứt lời, tiếng bi-a vang lên. Cả hai ngẩng đầu nhìn, thấy bố họ đang chơi bi-a với Trình Diễm.

“Em thấy chưa, là bố làm phiền cậu ta nên cậu ta mới chưa nhắn tin. Đợi mà xem, tối nay cậu ta sẽ nhắn thôi.”

“Ngốc nghếch.” Lâm Đang mắng anh ta một câu nhưng trong lòng cũng thầm mong đợi. Cô vịn tay lên lan can, từ từ đi lên lầu.

Lâm Mặc theo sau nhắc nhở: “Đi từ từ thôi! Đừng ngã đấy!”

Nghe tiếng, Trình Diễm liền buông gậy bi-a xuống đỡ cô: “Hai người nói chuyện xong chưa?”

“Rồi.” Cô nắm lấy tay vịn cầu thang, chầm chậm đi lên. “Sao lại nghĩ ra chơi bi-a với bố em thế?”

“Bọn bố nói chuyện một chút, tiện không có gì làm nên bố bảo nó đánh chung. Ván này chưa xong đâu.” Bố cô từ trên lầu hai nhìn xuống.

Lâm Đang ngẩng đầu cười: “Vậy anh chơi xong đi nhé.”

Trình Diễm đưa cô lên lầu hai rồi mới quay lại, cầm lấy gậy bi-a chuẩn bị đánh tiếp. Anh thật ra không giỏi chơi bi-a lắm, lúc nãy còn khá thoải mái, nhưng giờ Lâm Đang ở đây lại có chút căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

“Bố không đánh lại con nên kiếm người không biết chơi để ăn gian hả?” Lâm Mặc chống tay lên bàn bi-a, cười đùa.

Bố Lâm lườm một cái: “Đâu có, Tiểu Trình chơi cũng tốt mà.”

Bộp một tiếng, quả bi-a bị đập trúng, lăn vài vòng trên bàn nhưng không lọt lỗ.

Trình Diễm cười: “Con thua rồi.”

Lâm Mặc đón lấy gậy bi-a: “Để con đánh với bố một ván.”

Trình Diễm lùi về sau mấy bước, nhìn dáng vẻ thành thạo và vẻ mặt thả lỏng của Lâm Mặc, một lần nữa cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa họ. Anh thừa nhận mình không thông minh, mọi thành tựu từ trước đến nay đều phải bỏ nhiều công sức và thời gian hơn người khác; cùng vào đại học như nhau, người ta thì đủ loại tài năng, còn anh chỉ có một bảng điểm tốt.

Hôm đó, vừa bước chân vào nhà họ Lâm, Trình Diễm đã thấy những nhạc cụ treo trên tường.

Nhà họ Lâm không chỉ đơn giản là giàu có.

Anh lùi lại vài bước, cùng Lâm Đang ngồi xuống ghế sofa nhỏ, nắm chặt lấy tay cô.

“Sao vậy?” Lâm Đang nghiêng đầu nhìn anh.

“Không có gì đâu.” Anh khẽ nhếch môi cười.

“Ngồi đây nhìn họ chơi bi-a chán quá, hay mình ra ngoài đi dạo một chút đi.” Lâm Đang kéo anh xuống lầu.

Phía sau nhà kính ở tầng dưới là một khu vườn rộng, lúc này đang vào hoàng hôn, ánh mặt trời dịu đi, gió chiều thổi mát, không còn oi bức nữa.

Hai người cùng bước trong con đường nhỏ giữa vườn hoa, bỗng nhiên Trình Diễm ôm lấy Lâm Đang.

“Sao thế?” Lâm Đang bật cười, vòng tay ôm lại anh.

Mấy năm qua, Trình Diễm đã cao thêm chút nữa, phải hơi cúi mới có thể tựa đầu lên vai cô.

Lâm Đang khẽ vỗ lưng anh, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải thấy ở đây không thoải mái không?”

Anh lắc đầu: “Không đâu.”

“Vậy sao thế?” Cô nắm tay anh, kéo đến ghế ngồi dưới giàn hoa.

Anh ngồi xuống, chống hai tay lên đầu gối, cúi đầu nhìn xuống đất, nói nhỏ: “Chỉ là tự nhiên cảm thấy, dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể bù đắp được khoảng cách giữa chúng ta. Mẹ và anh trai em không thích anh, cũng là điều dễ hiểu.”

“Nhưng là em sống với anh, không phải họ. Chỉ cần em thấy hạnh phúc là đủ rồi.” Lâm Đang cúi xuống nhìn anh, khẽ cười nói, “Trình Diễm, chồng ơi, chẳng phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?”

Nghe vậy, anh bật cười, ôm chặt lấy cô: “Em biết không? Hồi cấp ba anh từng hai lần muốn kết thúc cuộc sống của mình, chính em là người đã kéo anh trở lại. Anh chưa bao giờ dám nói với em, sợ em nghĩ anh cực đoan.”

Lâm Đang sững sờ hồi lâu mới hiểu ý anh. Những lúc buồn bã nhất, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc đó.

Cô ôm lấy đầu anh, khẽ vỗ về: “Em không thấy anh cực đoan gì cả. Ở trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn là một người tử tế, em thấy anh đã rất tuyệt rồi.”

Anh bật cười.

“Sao lại cười? Em nói nghiêm túc đấy, ít nhất anh chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương người khác, như vậy đã là rất tốt rồi.”

“Ừ.” Anh khẽ cười, đầu tựa vào hõm cổ cô, “Nói chung là em rất quan trọng đối với anh. Có lẽ những gì em làm đều vô tình hay dễ dàng, nhưng với anh, điều đó vô cùng quan trọng.”

Quan trọng đến mức, không có Lâm Đang, anh không biết sống còn có ý nghĩa gì.

Anh không dám nói điều này ra, loại tình cảm gần như bệnh hoạn này, một mình anh cảm nhận là đủ rồi.

“Ôi, chỗ này không có muỗi sao? Sao hai đứa ngồi đây làm gì?” Cô giúp việc tình cờ đi ngang qua, “Vào nhà đi, bánh mì mới nướng xong đấy, vào mà ăn thử.”

“Vâng ạ.” Lâm Đang nắm tay Trình Diễm, bước đi rồi nhỏ giọng đáp lại câu nói vừa nãy, “Trình Diễm, anh cũng rất quan trọng đối với em.”

Anh mỉm cười, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lâm Mặc kéo đi.

“Tôi nói chuyện với em gái tôi chút đã, chút thôi, cậu tự chơi nhé.”

Lâm Đang ngao ngán: “Lại bày trò gì nữa đây?”

Lâm Mặc kéo cô vào góc phòng, thần bí lấy ra một chiếc iPad: “Giờ em không ở bên cạnh cậu ta, để cậu ta một mình, em đoán xem cậu ta có trả lời tin nhắn không?”

“Trẻ con thật đấy!”

Vừa dứt lời, “ding” một tiếng, tin nhắn từ bên kia đã được gửi tới.

Bình Luận (0)
Comment