Vì căn nhà mới vẫn chưa thể dọn vào ở ngay, nên cả hai đành quay lại trường. Kỳ thi cuối kỳ vừa xong, chẳng còn gì phải lo, và Trình Diễm đã đặt vé máy bay từ sớm. Chỉ vài hôm nữa là họ có thể về Kinh Lăng.
Anh đứng cạnh tủ, xếp lại vài món đồ cũ. Một chiếc khăn len màu be, vòng cảm ứng đã hỏng không dùng được nữa, và chiếc chuông hồng vẫn sáng bóng không chút hoen gỉ.
Nghe tiếng chuông vang lên, Lâm Đang tiến lại gần, bật cười: “Cái này anh vẫn giữ sao?”
“Ngày đó chuẩn bị lên đây học, nên anh mang theo hết những thứ này.” Đồ liên quan đến cô, anh đều cất trong hộp thật kỹ, chưa hề đánh mất thứ gì.
Lâm Đang cầm chiếc chuông hồng, lắc lắc trong tay cho nó kêu lên tiếng lanh canh. Trình Diễm nhìn cô, ánh mắt tối lại: “Tắm trước đi nhé.”
Cô đặt chuông trên tủ đầu giường, rồi cùng anh vào phòng tắm.
Trong nhà có hệ thống sưởi nên dẫu có tắm lâu vẫn không lạnh, nhưng Trình Diễm dường như không kiên nhẫn nổi nữa. Anh cầm khăn lau khô nước trên mặt cô, rồi kéo khăn tắm quấn quanh cô, bế lên từ dưới chân, đưa về phòng ngủ.
“Em còn chưa tắm xong mà!” Lâm Đang giãy giụa, nhưng anh đã đặt cô xuống giường.
Trình Diễm cúi xuống ngửi, giọng khàn khàn: “Sạch rồi, thơm nữa.”
Lâm Đang ngượng đỏ mặt, đẩy anh ra: “Biến thái!”
Anh cười, nắm lấy cổ chân cô kéo nhẹ, dễ dàng chiếm thế: “Nhưng bảo bối có vẻ thích mà.”
“Không hề!” Cô rút chân lại đạp vào ngực anh, nhưng lại bị giữ chặt. Một lát sau, cô thấy cổ chân như bị buộc thứ gì đó, lạnh buốt. “Anh đang làm gì đấy?”
Cô ngẩng lên định nhìn thì bị kéo ngã xuống, và rồi tiếng chuông lanh canh vang lên từ cổ chân.
“Trình Diễm, anh…!” Cô chưa kịp quát đã bị cắt ngang.
Trong căn phòng nhỏ, tiếng chuông hòa với hơi thở rối loạn của Lâm Đang, vang lên nhịp nhàng trong đêm dài.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy, cô trông thấy chiếc chuông hồng nằm ở tủ đầu giường, lập tức vội giấu đi.
Vài ngày sau, đến ngày về Kinh Lăng. Thời tiết càng lúc càng lạnh, khi máy bay đáp xuống thành phố, khắp nơi là một màu trắng xóa.
Trên đường từ sân bay vào trung tâm, Trình Diễm tranh thủ kiểm tra lại kênh video của Lâm Đang để xem có bình luận tiêu cực nào không.
Anh liếc nhìn mục tin nhắn, rồi quay sang hỏi: “Có một nhãn hàng dầu gội mời quảng cáo, em thấy thế nào?”
Lâm Đang ngạc nhiên, tỏ vẻ khó hiểu: “Dầu gội? Là quảng cáo hả? Nhưng kênh của em chủ yếu đăng video luyện phiên dịch thôi mà, đâu có liên quan gì đến dầu gội, thôi từ chối đi anh.”
“Được, vậy anh sẽ từ chối giúp em. Đợi khi nào có quảng cáo phù hợp mình sẽ tính sau.”
“Ừ.” Lâm Đang tựa sát vào anh, nhìn ngắm tuyết qua cửa sổ. “Nhà ở Kinh Lăng chắc lâu lắm rồi không có ai dọn dẹp, về nhà chắc phải tổng vệ sinh nữa.”
“Vậy để anh đặt đồ ăn trước nhé. Đến nơi là mình có cái ăn luôn. Xong ăn uống rồi dọn dẹp chút là trời cũng tối, mai đi chơi sau nhé?”
Lâm Đang ôm lấy tay anh: “Hay đấy, mai đi đến chỗ nhà cũ của anh đi.”
Khu nhà của anh đang nằm trong diện phá dỡ, cụ thể ra sao anh cũng không rõ, nhưng Lâm Đang muốn đến, anh cũng sẵn lòng.
Ăn xong dọn dẹp đâu ra đấy thì trời cũng đã tối, cả hai mệt đến không muốn nhấc người, càng không muốn ra ngoài.
Kinh Lăng không có hệ thống sưởi chung, hai người bật điều hòa nên chỉ thấy ấm phía trên, còn trên giường vẫn lạnh ngắt.
Lâm Đang và Trình Diễm co ro trong chăn, cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Trước đây, anh từng đứng dưới cây bên ngoài nhìn lên căn phòng của cô, còn giờ đây, họ đã nằm cạnh nhau.
“Đang Đang, em lạnh không?”
“Cũng tàm tạm, nhưng anh ấm thật đấy.” Cô quấn lấy anh, tay chân không chịu buông. “Sao giờ lại thấy lạnh hơn xưa nhỉ?”
“Chắc tại tuyết rơi dày quá, mấy hôm nữa tan tuyết lại còn lạnh hơn. Nếu mai trời nắng, mình đến trường chơi nhé?”
“Được đấy, em còn muốn ăn mấy món vặt ở cổng trường nữa!”
Đêm qua đi, hôm sau trời như ý nắng trong, lớp tuyết tan dần, để lại mặt đường loang lổ ướt đẫm.
Lâm Đang háo hức đến khu nhà cũ của Trình Diễm. Cô còn muốn vào tham quan, nhưng cả khu xập xệ đã bị rào lại, cấm người ra vào vì đang thi công.
“Hả? Thế nhà anh còn nhiều đồ chưa mang đi mà.”
“Chẳng còn gì đâu, thứ nào cần thì anh đã mang đi hết rồi.” Trình Diễm nắm tay cô dắt đi.
“Ồ thế không được đền bù gì sao? Khu này phá là phải đền cho anh chứ nhỉ?”
Anh cười khẽ. Khu nhà này vốn chẳng ai ở, người dân tự ý xây lên để ở tạm, đâu phải tài sản riêng của ai, lấy đâu ra bồi thường.
Tuy sống ở đó mười mấy năm, nhưng với anh, từ tâm trí lẫn thực tế, nơi đó chưa bao giờ là nhà.
“Chẳng có bồi thường gì cả.”
“Vậy à.” Cô tiếc rẻ: “Em còn tưởng đòi lại được tiền mua đàn piano chứ.”
“Em vẫn tiếc chuyện này sao?” Anh cười nhẹ gõ vào đầu cô. “Yên tâm, mấy khoản đó chồng em có thể kiếm lại được. Sau này còn mua cho em thứ tốt hơn nữa.”
Cô cười khúc khích, dụi đầu vào cánh tay anh, đẩy anh trượt chân vào bồn hoa bên đường.
Anh liền nhanh nhẹn ôm eo cô kéo trở lại, rồi cả hai tiếp tục vừa đi vừa trêu đùa.
Trên đường đến trường, họ ghé mua ít hoa quả và sữa, vừa khéo thấy có cả kẹo, cô liền nảy ý muốn mua ít kẹo cưới đem tặng.
Cả hai ngồi tại chỗ gói từng túi kẹo trong siêu thị, loay hoay mãi cũng xong. Tới trường vừa kịp lúc tan học giữa trưa.
Chú bảo vệ vẫn là chú hôm nào. Thấy Lâm Đang đến, chú liền nhận ra ngay.
“Về nghỉ đông rồi hả cháu?” Chú bảo vệ cười chào hỏi.
“Dạ, trường đại học nghỉ sớm ạ.” Cô chào lại, lấy một túi kẹo ra đưa cho chú. “Cháu mới cưới, mời chú kẹo cưới ạ.”
Người bảo vệ nhận kẹo, cười tươi cho họ vào trường sau khi đăng ký xong.
Vừa vào cổng thì chuông báo tan học reo vang. Cả khu giảng đường bỗng chốc náo nhiệt hẳn, các học sinh trong bộ đồng phục xanh trắng ào ra như sóng, ùn ùn kéo nhau về phía căng-tin.
Trình Diễm và Lâm Đang hòa vào dòng người, vào căng-tin, mượn một chiếc thẻ, rồi gọi hai suất mì. Hương vị vẫn vậy mà như đã có gì đó thay đổi.
Ăn xong, tiếng phát thanh từ loa ngoài vẫn vang lên. Một bản tình ca buồn buồn, họ chưa từng nghe qua nhưng vẫn nhận ra nỗi tiếc nuối trong giai điệu.
Trên lối đi trong trường, lác đác vài nhóm học sinh tụm lại trò chuyện, có người vội vã bước đi một mình.
Ngày xưa… nhưng giờ thì không còn quan trọng nữa.
Trình Diễm quay sang nhìn Lâm Đang, nắm tay cô mà chẳng nói gì. Hai người dừng lại một chút bên bậc thềm trước phòng thiết bị thể thao, cùng ngồi xuống, trong yên lặng.
Một buổi trưa mùa đông lạnh lẽo mà ấm áp, tiếng đàn piano từ phòng nhạc tầng trên vọng xuống, như thể đâu đó trên thế giới vẫn còn một đôi trẻ Trình Diễm và Lâm Đang khác.
Buổi nghỉ trưa qua đi, hai người tay trong tay bước đi giữa sân trường vắng lặng, không một bóng người. Họ tìm lại lớp học ngày xưa, dừng lại ở khung cửa sổ mà ngắm nhìn hồi lâu.
“Các em là ai vậy?” Một tiếng nói vang lên từ phía sau.
Họ quay lại.
Giáo viên chủ nhiệm nhận ra ngay: “À, là cậu… cậu…”
“Trình Diễm ạ.” Trình Diễm gật đầu, “Lâu lắm không về thăm thầy cô nên em ghé qua.”
Thầy chủ nhiệm cười rạng rỡ: “Đúng đúng, vào đây ngồi nào! Thầy nhớ hình như giờ em sắp tốt nghiệp rồi phải không?”
Trình Diễm mỉm cười, nắm tay Lâm Đang đi theo thầy: “Dạ, sang năm là em tốt nghiệp rồi.”
“Đã xin việc ở đâu chưa? Sau này định về Kinh Lăng làm việc không?”
“Có lẽ em sẽ không ở lại Kinh Lăng…”
Buổi trưa, các giáo viên trong phòng nghỉ cũng thức dậy, một vài người quen cũ và cả gương mặt mới. Trình Diễm lần lượt chào hỏi, tặng quà và kẹo cưới đã chuẩn bị sẵn.
“Lâu rồi em mới về, nên có chút quà. Không phải gì quý giá…”
Thầy cô ai nấy đều tươi cười: “Các em nhớ đến chúng tôi là tốt rồi. Còn chưa đi làm, sau này cần chi tiêu nhiều, đừng tốn tiền vào mấy thứ này.”
Trình Diễm cười: “Còn đây là kẹo cưới… Em và Lâm Đang kết hôn rồi, không định tổ chức nên không mời thầy cô được ạ.”
Các thầy cô đều đã ngầm hiểu, nhưng nghe Trình Diễm chính thức báo tin, vẫn không khỏi bất ngờ.
“Cưới sớm nhỉ? Tốt, tốt lắm.”
Chuông chuẩn bị vào tiết reo, các thầy cô lần lượt cầm giáo án đi nhanh ra lớp. “Các em cứ ngồi chơi nhé, chờ xong tiết rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Thầy chủ nhiệm cũng có giờ lớp, nhưng chưa vội rời đi: “Hôm nay đúng lúc có tiết sinh hoạt lớp, hay các em vào nói chuyện với các bạn đi. Khóa này còn khó dạy hơn khóa các em, sắp thi đại học đến nơi mà tinh thần vẫn chơi bời lắm.”
Thầy đẩy Trình Diễm vào lớp, và anh chợt nghĩ ra rằng mình chẳng có gì để chia sẻ cả, vì tuổi trẻ của anh chỉ xoay quanh hai điều: học hành chăm chỉ và yêu thầm Lâm Đang.
Anh bị đẩy lên bục giảng, tay vẫn không buông tay cô. Các bạn phía dưới reo hò ầm ĩ, thầy chủ nhiệm đứng ở cửa cao giọng nhắc nhở, rồi lớp lại im lặng, chỉ còn tiếng xì xào nhỏ.
Trình Diễm giới thiệu ngắn gọn: “Các em có gì muốn hỏi thì cứ hỏi nhé, chẳng hạn chọn ngành gì thì tốt chẳng hạn.”
Một nam sinh tinh nghịch giơ tay: “Anh với chị học chung lớp ạ?”
Lại một trận cười rộ.
“Ừ, bọn anh là bạn cùng lớp.”
“Thế là hai anh chị yêu nhau từ hồi cấp ba rồi ạ? Là yêu sớm nhỉ?”
Thầy chủ nhiệm lập tức cắt ngang: “Hỏi về học hành thôi, đừng có mà tọc mạch!”
Trình Diễm không để ý, đáp: “Không, bọn anh không yêu nhau sớm. Khi đó anh biết mình chẳng có gì trong tay nên không thể yêu đương, chỉ có cách không ngừng học tập mới giúp anh gần cô ấy thêm chút nữa.”
“Wow! Thế là vì chị mà anh mới chăm học ạ?”
Anh mỉm cười: “Hồi đó anh dậy từ năm giờ sáng, học đến hơn mười hai giờ đêm. Lúc nào học không nổi nữa, chỉ cần nghĩ đến cô ấy…”
“Ôi chao ôi chao…”
“… nghĩ đến khoảng cách giữa bọn anh, là lại có động lực học tiếp.” Trình Diễm đợi cho bọn trẻ reo xong, tiếp lời: “Thôi nào, hỏi mấy câu nghiêm túc đi.”
Lâm Đang đứng bên cạnh, chăm chú lắng nghe từng lời anh nói, thấy anh trên bục giảng, vẻ mặt rạng ngời tự tin.
“Anh học toán thi đại học mà điểm thấp thế, vậy mà vẫn đỗ điểm cao, giỏi thật đó!”
“Anh cũng không ngờ, cuối cùng nhờ điểm tiếng Anh kéo lên. Một tuần trước kỳ thi đại học, bài nghe của anh còn sai đầy. Có lẽ là nhờ công sức lâu dài tích lũy mà thành…”
Ra khỏi trường thì cũng gần tan tiết cuối, ánh hoàng hôn nhạt phủ trên cây long não trước cổng trường, lá rơi xoay vòng chầm chậm đáp xuống.
Trình Diễm nhìn qua mấy chiếc xe đạp đỗ bên đường, rồi chở Lâm Đang từ cổng trường hướng về phía khu phố ẩm thực.
“Trình Diễm, em muốn ăn đồ nướng!” Cô ôm anh từ phía sau, cuộn mình trong chiếc khăn choàng màu be.
Anh đạp xe chậm rãi, chắn gió cho cô: “Được thôi.”
Chuông tan học vang lên, nhưng dường như tất cả vẫn đang tiếp tục.
– HOÀN TOÀN VĂN –