Lục Ma

Chương 10 - Quỷ Dị

Nhìn hành động của Lâm Thanh Dịch, Lâm Thanh Tùng ngoài mặt thì hả hê, nhưng trong lòng đầy cảm xúc phức tạp. Lục gia chắc chắn bị đồ diệt, đại thù coi như đã báo, chỉ là hắn lại không thấy vui vẻ gì, mà mơ hồ còn có chút buồn bã.

“Tính khí như vậy, sau này cần phải nghĩ cách kiềm chế lại mới được. Tu vi của ngươi chưa cao, hi vọng là vẫn chưa quá muộn.”

Lâm Thanh Tùng không cản trở những thứ mà Lâm Thanh Dịch đang làm, khẽ thở dài như tự nói với chính mình. Từ nhỏ, con trai hắn đã phải chịu quá nhiều uất ức, người đời không thể nào hiểu hết được, lúc này coi như là giải tỏa một chút cũng tốt.

“Trước kia, phụ thân có nỗi khổ nên không thể quan tâm chăm sóc cho ngươi, để ngươi phải một mình cô độc lớn lên, phụ thân thật có lỗi. Chờ giải trừ hết hỏa độc trong người xong, phụ thân sẽ cố gắng dành thời gian cho ngươi nhiều hơn.”

Nói xong, Lâm Thanh Tùng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bộ xương không đầu của Lục Ly. Hắn lấy ra một chiếc bình ngọc màu tím đen, ném vào giữa vũng máu trên mặt đất rồi giơ lên song chỉ trước mặt, bắt đầu niệm chú.

Theo đó, chiếc bình dần tỏa ra một tầng quang mang màu đỏ sậm, mang theo mùi máu tanh nồng. Dưới ánh trăng, từng tiếng rít khe khẽ truyền ra, tựa như âm hồn dã quỷ đang than khóc, nghe tê dại cả da đầu.

Từ trong miệng bình, một luồng hấp lực bỗng xuất hiện, mỗi lúc một mạnh hơn, tạo thành một cơn lốc xoáy nhỏ. Tại mặt đất phía bên dưới, máu của Lục Ly chầm chậm bay lên, tựa như những sợi chỉ đỏ tươi đang bện vào nhau.

Huyết dịch lan tràn dưới mặt đất, hoặc đã thấm sâu vào lòng đất, đều bị bình ngọc mạnh mẽ hút đi. Thậm chí, kể cả bộ xương trắng đang treo ngược trên tường, hay những miếng thịt nằm rải rác khắp nơi, chỉ cần có máu của Lục Ly là sẽ bị hút khô.

Vài hơi thở trôi qua, những sợi tơ máu nhạt dần, tan biến dưới ánh trăng, lực hút của bình ngọc cũng bắt đầu yếu đi. Chờ đến khi hấp lực đã ngừng hẳn, Lâm Thanh Tùng mới vươn ra cánh tay, thu lấy bình ngọc trở về.

Lúc này, nếu như lấy xuống bộ xương của Lục Ly, sẽ chẳng ai biết là tại nơi đây, có một màn vô cùng kinh khủng đã từng xảy ra. Lâm Thanh Tùng nhìn Lục Ly, sau đó nhìn bình ngọc, chân mày hơi nhíu lại.

“Hình như hơi ít.”

Theo lý mà nói, dựa trên thân hình của Lục Ly lúc còn sống, máu mà bình ngọc hút được phải nhiều hơn gấp rưỡi so với hiện tại. Tuy nhiên, Lâm Thanh Tùng cũng không nghĩ nhiều về việc này, đem chiếc bình đậy lại rồi cất đi.

“Cổ Thiên Hùng muốn bắt sống tộc nhân của Lục gia, mục đích cũng là vì máu tươi của bọn chúng. Tuy máu lưu trong bảo huyết bình không được như vừa mới giết lấy, nhưng không xê xích bao nhiêu. Vả lại, ta chỉ giết mỗi tiểu tử Lục Ly này, hắn cũng sẽ không vì thế mà gây khó dễ.”

Trầm mặc trong giây lát, Lâm Thanh Tùng ngoảnh mặt về phía đông, nhìn bầu trời đã chuyển sang màu lam nhạt. Hắn hướng ánh mắt về phía Lục Linh Nhi, Lâm Thanh Dịch đã không còn ở đó nữa.

Năm ngón tay cong lại thành trảo, Lâm Thanh Tùng cách không rút lấy những cây đinh trên người Lục Linh Nhi. Nàng vô lực ngã xuống, nằm dài trên mặt đất, thân thể trắng trẻo khẽ run lên theo từng nhịp thở.

Lâm Thanh Tùng phất tay, một bộ y phục phủ lên người Lục Linh Nhi, cùng với đó là một bộ xích sắt khóa vào nàng. Hắn không có thời gian chờ nàng tự đứng lên, bàn tay nắm chặt một đầu sợi xích rồi kéo đi.

Bên ngoài một khu nhà bỏ hoang, có phân nửa trở thành đống đổ nát, Lâm Thanh Dịch ngồi khoanh chân trên mặt đất, sắc mặt đầy âm trầm. Bộ dạng của hắn lúc này, hoàn toàn không giống với vẻ điên cuồng đêm trước đó, tựa như là hai người khác nhau.

Cách đó không xa, khoảng mười thân ảnh đứng phân tán ra nhiều nơi, ánh mắt không ngừng cảnh giác xung quanh. Trông thấy Lâm Thanh Tùng xuất hiện, đám người lập tức ôm quyền, cúi đầu cung kính.

“Tham kiến chưởng môn!”

Ánh mắt Lâm Thanh Tùng lướt qua một vòng, dừng lại trên người một nam tử trung niên, khẽ gật đầu. Hắn ném sợi xích trong tay cho nam tử, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Dịch, gương mặt không lộ vui buồn.

“Dịch Nhi, chúng ta về nhà thôi.”

Lâm Thanh Dịch chậm rãi đứng lên, tiến đến phía sau lưng cha mình, không nói bất kỳ lời nào. Trong khi đó, nam tử trung niên đi về phía nhà kho bỏ hoang, đem đám thiên tài của Lục gia dắt hết ra bên ngoài.

Chờ cho tất cả đều tập hợp lại một chỗ, Lâm Thanh Tùng liền vung tay, ném tới trước mặt một cây bảo phiến. Bảo phiến tự động xòe ra rồi bay lên, biến lớn đến gần ba mươi trượng mới dừng lại.

Lâm Thanh Tùng dẫn đầu người của Thiết Nhạc phái bước lên trên bảo phiến, sau đó nhẹ phất tay, đưa toàn bộ bay thẳng về hướng đông bắc. Còn về những tộc nhân của Lục gia, ngoại trừ Lục Linh Nhi, tất cả đều bị treo lủng lẳng dưới những đầu dây xích.

Đám người Lâm Thanh Tùng nhanh chóng rời đi, bỏ lại phía sau một mảnh tịch mịch, vắng vẻ.

Nơi đây có chút kỳ lạ, dù là ban ngày, nhưng bầu không khí vẫn đem đến một chút cảm giác lạnh sống lưng. Tuy nhiên, đó là đối với người bình thường, còn tu sĩ sẽ không để ý quá nhiều đến những thứ này.

Cách ngôi nhà hoang không xa, có gần một trăm ngôi nhà nằm gần kề nhau, tất cả đều đã bị hư hại nặng nề. Có lẽ, ở đây đã từng là một nơi rất nhộn nhịp đông đúc, nhưng hiện tại đã không còn ai.

Mặt trời dần trôi lên cao, tỏa ánh nắng rực rỡ khắp nơi nơi, sau đó lại lặng lẽ chìm xuống cánh rừng già phía tây. Hoàng hôn đỏ rực như máu giăng ngang trời, nhuộm đẫm tầng mây dày thành một màu huyết sắc diễm lệ.

Màn đêm lại lần nữa bao trùm khắp thôn trấn bỏ hoang, sương trắng lạnh lùng rơi trên những con đường nhỏ không bóng người. Gió rít khẽ khàng bên dưới từng ô cửa mục nát, kẽo kẹt vang lên những thanh âm không phải của con người.

Có thể đó là tiếng gió, cũng có thể không phải. Chăm chú nghe kỹ hơn, mơ hồ tưởng như là tiếng trẻ con kêu khóc, nhưng cũng không hoàn toàn giống lắm. Thỉnh thoảng, từ đâu vang lên âm thanh xào xạc như tiếng bước chân, nhưng nhìn lại thì chẳng thấy bất cứ thứ gì.

Hú!

Bên ngoài cánh rừng, chợt một tiếng sói tru vọng, quanh quẩn trên những ngọn cây nhọn hoắc. Sói không đi một mình, liên tiếp sau đó, từng tiếng từng tiếng hú dài nối đuôi nhau vang lên, như muốn nuốt chửng mặt trăng ở trên cao.

Theo tiếng sói tru không ngừng nghỉ, gió đột nhiên thổi mạnh lên, đem vệt mây nhạt trên bầu trời xua tan đi. Lúc này, vầng trăng vành vạnh mới lộ ra toàn bộ, chiếu sáng cả tầng không. Nhưng càng sáng, nhìn vầng trăng lại càng thêm vài phần lạnh lẽo.

Dưới bóng trăng, từng ngọn cây bắt đầu lắc lư kịch liệt trong gió. Những cành cây thô to như những cánh tay, nắm vào nhau rồi đung đưa qua lại. Cả khu rừng rộng lớn khẽ run lên, tựa như đang reo hò nhảy múa.

Giữa những tán cây, những chiếc lá dài hẹp trông như vô số con mắt, lập lòe chớp nháy trong đêm. Nhưng lá cũng giống như trăm ngàn cái miệng rộng, đồng loạt phát ra tiếng cười đùa vi vu.

Quay trở lại thôn trấn bỏ hoang kia, tiếng sói tru ở đây không quá rõ ràng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của những cánh cửa, đang đánh vào nhau ầm ầm. Khắp các con đường, bụi bặm cuồn cuộn bốc lên, lẫn lộn với sương đêm, khiến cho tầm mắt càng trở nên mù mịt.

Rầm!

Chợt cánh cửa một ngôi nhà hoang rơi xuống, hiện lên đằng sau là một bóng người, đung đưa bay lượn giữa không trung. Nhưng nhìn kỹ lại, đó chỉ là một bộ áo dài cũ kỹ, không biết vì sao lại vướng vào phía trên khung cửa, bị gió thổi tung bay phần phật.

Một lúc sau, áo dài rơi khỏi khung cửa, theo gió bay vào sâu trong ngôi nhà, dính chặt vào bức tường trong giây lát. Rồi chiếc áo dần trượt xuống, nằm nhăn nhún trên nền nhà, để lộ ra ở bức tường phía trên một vệt máu.

Tại góc khuất của một con đường nhỏ, gió lung lay một đám cỏ khô, đang bám vào tảng đá lớn bằng đầu người. Nhưng không kiên trì được bao lâu, đám cỏ khô dần tróc ra, cuộn tròn lăn đi trong bụi mờ. Chỉ có điều, đây cũng đâu phải là cỏ khô gì, mà là một nhúm tóc, còn tảng đá kia, chính là một cái sọ người.

Đột nhiên, từ trong hốc mắt bên trái của xương sọ, thò ra một ngón tay đầy lông lá. Một ngón, hai ngón, rồi ba ngón… đến khi ngón tay thứ tám xuất hiện, lúc này mới rõ ràng đó chỉ là những cái chân nhện. Một con nhện, trông như hai bàn tay hợp lại, rụt rè chui ra, tám chân bò loạn vài vòng rồi chạy đi.

Càng về giữa đêm, những hình ảnh tương tự lại càng nhiều hơn, nhiệt độ không khí cũng hạ thấp đến lạ thường. Nhìn sơ qua một vòng quang thôn trấn, có cảm tưởng đây là nơi không dành cho người ở.

Trong khi đó, tại một dãy nhà có phần tách biệt với phần còn lại, ánh trăng không ngừng bị hút vào một căn phòng không có mái ngói. So với những chỗ khác, ánh trăng ở đây sáng hơn rất nhiều, tựa như một dòng suối bạc từ thiên không chảy xuống.

Mặc dù đã rời đi, nhưng trận pháp của Lâm Thanh Tùng vẫn còn đó, cho nên mới có một màn kỳ dị như vậy. Nhưng nếu như Lâm Thanh Tùng ở đây, hắn sẽ nhận ra có thứ gì đó không thích hợp.

Bởi vì trước khi bị trận pháp hút đi, ánh trăng có một nửa phân tách ra, rơi vào bức tường phía đối diện. Mà ở đó, chính là bộ xương trắng khô khốc, không có đầu lâu của Lục Ly.

Bộ xương vẫn còn đang bị treo ngược lên, lủng lẳng đung đưa trong gió.

Bình Luận (0)
Comment