Lục Ma

Chương 43 - Tiêu Trung Huyết Vũ

Trăng lưỡi liềm như một con thuyền, trôi lênh đênh giữa sóng mây bàng bạc. Trong màn sương mờ phủ trắng mặt sông, thấp thoáng bóng người chậm rãi bước đi.

Rừng đêm vắng vẻ.

Gió thoảng vi vu.

Trong không gian yên tĩnh, chốc chốc lại có tiếng nổ lép bép vang lên, rồi một đám hỏa hoa vụt lóe sáng trước khi lụi tàn rất nhanh ngay sau đó.

Dưới ánh lửa bập bùng, từng cái bóng ngả nghiêng kéo dài ra xung quanh, khuất sâu vào những lùm cây âm u.

Nơi đây có tổng cộng tám người, đầu đội mũ trùm che kín mặt, trên mình khoác y phục màu đỏ sậm. Đỏ, là màu vốn có của những bộ y phục, nhưng cũng là màu của huyết tinh nhuộm thêm vào.

Tám người ngồi chụm lại một chỗ, tỏa ra sát khí bao trùm cả một mảng rừng tăm tối.

“Thủy Linh vẫn chưa về?” Chợt một tên trong số đó cất tiếng hỏi trống không.

“Chờ chút nữa.” Người bên cạnh đáp. “Nếu ả vẫn không về, chúng ta cũng không cần phải tiếp tục đợi.”

Gã vừa hỏi khẽ gật đầu, không nói thêm gì khác. Mọi thứ liền quay trở lại với sự yên tĩnh vốn có của nó. Qua thời gian một tuần trà, cả tám người đồng loạt đứng dậy, không đợi người gọi là Thủy Linh kia nữa.

Một bàn tay vươn ra, định dập tắt đống lửa trước khi rời đi. Nhưng đúng vào lúc này, từ phía sau một gốc cây, nơi mà ánh lửa không đủ để soi sáng, bỗng truyền đến âm thanh xào xạc khe khẽ.

“Ai?” Đám người đồng thanh hô, cùng ngoảnh mặt về một hướng.

Không có tiếng trả lời, thay vào đó là một bóng người mờ nhạt dần hiện ra. Thân hình mảnh khảnh, có chỗ lồi chỗ lõm, dường như là một nữ nhân.

“Thủy Linh?” Nhìn đường viền cơ thể quen thuộc nhưng hành động hơi kỳ lạ, một gã nghi hoặc nói. “Ngươi về trễ quá đấy.”

Người kia không đáp, vẫn lặng lẽ bước đi về phía trước, dáng vẻ lắc lư, xiêu vẹo. Y phục của nàng, dần rõ ràng hơn trong ánh sáng của ngọn lửa, cũng giống như những kẻ đang đợi ở đây: nhuốm đầy máu tanh.

Nhưng có một điểm khác biệt, đó là máu trên bộ y phục kia vẫn còn chưa khô, vẫn còn rất tươi mới. Máu ướt đẫm từng thớ vải, từ từ rời khỏi những góc cạnh dưới cùng của vạt áo đang rũ xuống, vẽ trên mặt đất những vệt ngoằn ngoèo.

Cảm giác có điều không đúng, đám người đồng loạt kéo nhau lùi lại, tỏ vẻ thận trọng. Một tên vung tay về phía đống lửa, cách không rút lấy một que củi đang cháy dở đưa tới trước.

Thêm chút ánh sáng, đám người liền nhận ra thân ảnh vừa xuất hiện, quả thật chính là đồng bạn của mình. Nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, ai nấy đều khẽ rùng mình, hít sâu vào một ngụm khí lạnh.

Đây đích thị là Thủy Linh, chỉ có điều là trên gương mặt đã thiếu đi hai con mắt, và nhiều thêm từng mảng thịt bong tróc ra bê bết. Những lọn tóc rối rắm, dính vào hai bên gò má chằng chịt những vết cắt sâu hoắm, hoặc rơi lõng thõng về phía trước.

Máu chảy từ trong hai hốc mắt trống rỗng, trong hai lỗ mũi và cái miệng đang hé mở, hòa thành một dòng tràn xuống dưới cổ. Trên cổ cũng là một vết cắt kéo dài từ trước ra sau, và mỗi khi máu tạm thời ngừng phun trào, có thể thấy được một đốt xương cổ trắng hếu - thứ duy nhất còn sót lại để giữ cho đầu và thân không tách rời.

Thủy Linh dừng bước, có lẽ đã cảm nhận được những người ở phía trước, hoặc có lẽ là không còn đủ sức để đi tiếp. Ống tay áo nâng lên, nhưng chỉ được một nửa liền buông thõng xuống, rơi ra một bãi máu đục ngầu. Cái đầu nàng hơi lắc lư, đầy trúc trắc. Miệng nàng khẽ cử động, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng đã không còn nên chẳng thể bật thành tiếng.

Sau những hành động cuối cùng ấy, thân thể Thủy Linh chợt run lên, “bụp” một tiếng, nổ tung. Từng mảng thịt vụn pha lẫn huyết tương nhầy nhụa bắn đi tứ tán, lộp độp tạo nên một trận mưa rào không báo trước.

Phía bên kia, gã đứng ở giữa, cũng chính là thủ lĩnh trong đám người, nâng bàn tay lên, tạo thành một tầng phong thuẫn, rẽ cơn mưa máu sang hai bên.

Bịch!

Cái đầu Thủy Linh rơi xuống như trái mít rụng, lăn lộn vài vòng giữa vũng nước mưa lầy lội trước khi dừng lại. Nàng ta nằm trơ trọi ở đó, nhìn trừng trừng vào khoảng không bằng một đôi mắt vô hình.

Đám người đứng im như tượng, chìm sâu vào trầm mặc. Gió rừng thổi ngang qua, khẽ lung lay từng góc áo, bỗng mang theo chút hơi lạnh.

“Có thể về được đến đây, xem như đã cố gắng rồi.” Gã đứng ở giữa nói. “Mục tiêu của Thủy Linh là những ai?”

“Cách nơi này hơn hai trăm dặm, năm tán tu kết đan sơ kỳ.” Một gã đứng kế bên liền đáp.

“Năm kết đan sơ kỳ, còn là tán tu, vẫn không đủ để khiến nàng ta biến thành thế này, trừ phi…”

“Việc quan trọng bây giờ là phải tụ họp với mọi người.” Một gã đứng ngoài cùng bên phải lên tiếng. “Trước mắt đem ả về đã, chuyện tiếp theo cứ để cho đoàn trưởng quyết định.”

“Ngươi nói đúng.” Gã thủ lĩnh không phản đối. “Phi Linh, thu dọn nàng ta đi.”

Phi Linh, đứng ngay bên trái gã vừa ra lệnh, khẽ gật đầu rồi bước đến bên cạnh phần còn lại của Thủy Linh. Gã gập lại ngón giữa và ngón vô danh của mỗi bàn tay, chắp hai tay vào nhau, đặt ở trước trán, hai mắt khép hờ.

Làm xong chút nghi thức tiễn biệt, Phi Linh lấy ra một chiếc hộp gỗ, cách không tóm lấy đầu lâu bỏ vào trong. Rồi gã ngẩng lên nhìn ra xa, đảo quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Không thấy kim đan.”

“Chắc đã bị lấy rồi.” Gã thủ lĩnh nói. “Chuyện này cũng không có gì lạ, cứ đem Thủy Linh về đi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

Phi Linh gật đầu, nhưng gã còn chưa kịp đóng nắp hộp, đầu lâu vừa đặt xuống đã thối rữa, biến thành một đám bùn nhão trộn với tóc.

“Cứ mang theo đi.”

“Ừm.” Phi Linh lấy ra một tấm áo choàng màu xanh dương, bọc quanh hộp gỗ rồi thu vào trong tay áo, sau đó lùi về vị trí của mình.

Đồng bạn chết thảm, tất nhiên bất kỳ ai ở đây cũng muốn tra cho rõ nguyên nhân. Tuy nhiên, bởi vì còn có việc quan trọng hơn cần phải làm, bọn họ không thể nán lại lâu hơn nữa.

Tám người phóng lên cao, hóa thành từng đạo cầu vồng bay đi, tàn ảnh như gió lốc xuyên qua màn đêm hun hút. Nhưng chỉ mới di chuyển được một đoạn không xa, tốc độ của bọn họ đột nhiên chậm lại, sau đó hạ xuống một khoảng đất trống trải.

“Mau xuất hiện đi.” Gã thủ lĩnh âm trầm nói.

“Ta cũng định như vậy đây.” Phía trước đám người, một thanh âm già nua chợt vang lên, cùng với đó là một thân ảnh gầy nhom dần hiện ra.

Không nhìn rõ mặt, nhưng cả tám người đều cảm giác lão già này trông khá quen mắt, chỉ là không nhớ được là đã gặp ở đâu. Có điều thiện giả bất lai, lai giả bất thiện, chắc hẳn lão không có mục đích tốt đẹp gì.

“Ngươi là ai?” Gã thủ lĩnh hỏi.

“Ta là ai, các ngươi biết hay không biết đều không quan trọng.” Lão già đáp. “Nhưng ta biết các ngươi là ai, và tại sao lại đến nơi này.”

“Vậy lý do chúng ta đến đây, ngươi biết hay không biết thì có quan trọng sao?”

“Có, quan trọng chứ.” Lão già ngẩng đầu, thở dài mệt mỏi. “Chúng ta chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, thế nhưng các ngươi năm lần bảy lượt muốn phá hoại điều đó, ngươi nói xem ta phải làm sao?”

Gã thủ lĩnh chẳng hiểu lão than thở cái gì. Gã im lặng, không phải để cảm thông với lão, mà bởi vì cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề. Đã từng giết người vô số, cũng không ít lần rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, cho nên gã rất nhạy cảm với sát khí, thứ đang tỏa ra trên người lão già.

Nếu gã suy đoán không sai, chính lão là người đã hạ sát Thủy Linh. Với việc dám đi theo đến tận đây, chứng tỏ lão không muốn dừng lại ở việc chỉ giết một người, và lão cũng tự tin mình có đủ khả năng làm điều đó.

Tiên hạ thủ vi cường, đối phương đã động sát niệm thì chẳng cần phí lời thêm nữa, tốt nhất là cứ xuất thủ trước để chiếm lấy tiên cơ. Tay áo gã thủ lĩnh vung lên, từ bên trong bay ra một thanh trường kiếm.

Gã nhướng người lên, cổ tay khua động trường kiếm, vẽ nên hàng loạt đạo tàn ảnh. Trong khoảnh khắc bóng kiếm lóe sáng ngắn ngủi, thế nhưng đã có gần trăm đạo kiếm khí được gã chém ra, nhắm về phía các yếu huyệt trên người lão già.

“Kiếm hay lắm, rất dứt khoát.”

Lão già không tránh không né, nhưng quanh người bỗng dâng lên một màn sương khói màu vàng nhạt. Ngay tại thân ảnh lão vừa biến mất, từng luồng kiếm khí sắc bén cũng đã xông tới, tầng tầng lớp lớp cắt vào màn sương.

Màn sương mong manh, tưởng chừng nháy mắt sẽ bị chia năm xẻ bảy, tung bay tán loạn. Thế nhưng kiếm khí tràn vào, chẳng khác nào trâu đàn đâm xuống biển, biến mất không còn chút tăm tích.

Bức màn khẽ động đậy, chậm rãi mờ đi. Bóng dáng gầy gò lại hiện ra, lão già vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, trên người không mảy may lưu lại một vết xước. Trước mặt và sau lưng lão, một hàng dài cổ thụ thẳng tắp thi nhau đổ rạp xuống, hất vô số phiến lá bị cắt đôi bay lên đầy trời.

Gã thủ lĩnh nhón chân đáp trên mặt đất, quay trở về tư thế ban đầu, xoay kiếm một vòng rồi giấu ở sau lưng.

Vừa rồi, chính là chiêu thức nhanh nhất mà gã có thể xuất ra. Tuy chưa phải là mạnh nhất, nhưng uy lực không hề tầm thường, nếu các đợt kiếm khí chất chồng lên nhau, sẽ còn đáng sợ gấp bội phần.

Quan trọng hơn là khi đó, lão già chưa có sự phòng bị nhất định, một kiếm này rất thích hợp để sử dụng. Tuy cũng không kỳ vọng đánh trọng thương được lão chỉ với một đòn bất ngờ, nhưng nhìn lão có thể hóa giải chiêu thức của mình một cách nhẹ nhàng, gã cảm thấy vô cùng khó tin.

“Ngay cả đoàn trưởng cũng không làm được như thế.” Dưới lớp mũ trùm, ánh mắt gã nhìn chằm chằm lão già, miệng khẽ thì thào. “Kẻ này rốt cuộc là ai? Khí tức của hắn lúc mạnh lúc yếu, tu vi lúc cao lúc thấp, thật kỳ lạ.”

“So với tiểu cô nương kia, ngươi mạnh hơn không ít.” Lão già nhẹ giọng nói. “Đáng tiếc là vẫn chưa đủ.”

Ý tứ của lão, hiển nhiên là muốn nhắc tới Thủy Linh. Trước đó gã thủ lĩnh chỉ mới nghi ngờ, còn bây giờ đã có thể chắc chắn là Thủy Linh chết trong tay lão.

“Cùng lên!” Gã gằn giọng quát, cổ tay lắc nhẹ hất mũi kiếm về phía trước. Một chọi một không phải đối thủ của lão, vậy thì cùng những người khác tấn công một lượt.

“Cửu Linh kiếm trận.”

Gã nhún chân lao vọt tới, từng bóng người nối tiếp theo sau, ai nấy đều đã lăm lăm một thanh trường kiếm trong tay. Đám người bắt đầu tỏa ra, người lên kẻ xuống, người ngang kẻ dọc, lại thêm y phục đều là giống nhau, tạo thành vô số huyễn ảnh.

“Cửu linh tam hoàn trảm.”

Tiếng quát của gã thủ lĩnh truyền ra, bầy huyễn ảnh phía sau liền đồng thời vung kiếm, theo nhiều phương vị khác nhau, chém xuống.

Nhìn kỹ, thế kiếm trông rất giống với một chiêu trước đó của gã thủ lĩnh. Nhưng lần này là tám người lập thành kiếm trận, uy lực tăng lên không chỉ một bậc. Dưới ánh trăng mờ, kiếm quang lấp loáng đầy trời, ồ ạt trút xuống như bão táp mưa sa, chằng chịt không một kẽ hở.

Lão già ngẩng đầu, khóe mắt chân chim hơi nheo lại. Thân ảnh gầy gò xiêu vẹo, chẳng khác nào ngọn cỏ khô đứng trơ trọi giữa cơn mưa nặng hạt. Tuy nhiên, đó lại là ngọn cỏ khô kiên cường bất khuất, không thể bị xô ngã.

Cánh tay phải nâng lên, lão hơi uốn cong ngón trỏ, búng ra một cái.

Ken két!

Thanh âm kim thiết ma sát vang vọng, rền rĩ đinh tai nhức óc. Kiếm khí chém xuống, chỉ còn cách đầu ngón tay lão nửa xích bỗng trượt sang hai bên, cắt ra vô số đường rãnh sâu hoắm chồng chéo nhau trên mặt đất.

Cát bụi mù mịt tung bay, rất nhanh liền bị xua tan đi. Tại đó, vẫn là lão già đó, sắc mặt đó, phong thái đó, không một chút thay đối. Tuy nhiên, xung quanh lão lúc này có thêm một cái hào sâu hơn ba trượng, còn lão như đang đứng trên một gò đất nhỏ.

Một màn kỳ lạ, nhưng cũng không làm gã thủ lĩnh quá kinh nghi. Chẳng biết từ khi nào, gã cũng những người còn lại đã xuất hiện ở tám hướng khác nhau, bao vây lão già vào trung tâm.

“Cửu linh thất tuyệt trảm.”

Theo tiếng quát lần nữa vang lên, từng bóng người liền dựa trên thế kiếm trước đó, đồng loạt thi triển kiếm thứ hai.

Giữa thanh âm rít gào tê dại, vô số đạo kiếm khí chen chúc, cuồn cuộn tựa kinh đào hải lãng, nhấn chìm tất cả mọi thứ trên đường đi. Chớp mắt, từng đợt sóng kiếm khí nhanh chóng thu hẹp lại như một vòng xoáy, muốn nuốt chửng lão già vào trong.

Nhưng còn chưa đợi điều này xảy ra, tám bóng người lập tức lao lên không trung, xuất kiếm thứ ba.

Gió bỗng dưng im bặt.

Bầu trời trở nên trong vắt, tĩnh lặng như một bức tranh thủy mặc. Bởi vì, đã không còn cảm nhận được bất kỳ chuyển động gì ở đó. Mà vật không còn động, chỉ có thể là vật chết.

Vầng trăng khuyết màu trắng sữa nhanh chóng mờ đi, bị che khuất bởi một áng mây màu vàng kim chói lóa. Nhìn kỹ lại thì, tầng mây được tạo thành từ vô số huyễn ảnh lông chim, tỏa ra khí tức sắc bén, bồng bềnh trôi nổi với những quỹ tích bất định.

“Cửu linh xung thiên, phá diệt trảm.”

Tất cả lông chim bỗng khựng lại, hướng mũi nhọn về phía lão già.

Víu! Víu!

Cơn mưa lông chim bắt đầu rơi, nhìn xa như một dòng thác từ giữa thiên không đổ xuống, sẵn sàng nghiền nát bất cứ thứ gì ở dưới chân.

Kiếm thứ hai vây chặt tám hướng, kiếm thứ ba kiềm tỏa không trung. Hai kiếm cùng đến, chẳng khác nào một chiếc lồng nhốt lão già vào bên trong, từ từ bóp chặt lại. Liên hoàn kiếm vũ, có thể nói kinh tâm động phách.

Nhưng chỉ thấy lão già hơi ngẩng nhìn lên, rồi lại đảo mắt ra xung quanh, trên gương mặt không thấy bất kỳ vẻ lo lắng nào. Thân hình lão khẽ lắc lư, đám sương khói màu vàng nhạt lại xuất hiện, dâng lên cao tới gần một trượng.

“Muốn trốn.” Gã thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng, tay trái rút ra một thanh đoản kiếm, ấn mạnh xuống.

Đoản kiếm xoay tít theo trục dọc, rít lên một tiếng rồi xuyên qua tầng tầng kim sắc lông vũ, ghim thẳng vào giữa màn sương. Cũng giống như trước đó, sương khói lại mờ đi, để lộ thân ảnh gầy còm già nua.

“Kiếm tốt.” Lão ngắm nghía đoản kiếm trong tay, tấm tắc khen.

Dĩ nhiên đoản kiếm không thể nào thương tổn đến lão, mục đích của gã thủ lĩnh chỉ là khiến lão hiện nguyên hình. Có màn sương kia che mắt, gã không thể biết lão dùng cách nào để hóa giải kiếm trận do tám người tạo ra, nếu như lão có thể làm được.

Chỉ có điều, gã vẫn cảm thấy có gì chưa đúng. Chính là vẻ thong dong của lão. Đôi mắt lão khép hờ, môi nở một nụ cười rất nhạt. Ngay tại khoảnh khắc này, gã bỗng cảm nhận được sát khí trên người lão tăng lên, nồng đậm đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Cuộc đời gã tàn sát vô số, máu tanh nhuộm đỏ hai bàn tay, nhưng đem sát khí bản thân tích tụ bao năm để so sánh với người trước mắt, thật sự chẳng khác nào con nít lên ba cầm dao hù dọa một tên tướng cướp hung tàn.

Tuy nhiên, thân là thủ lĩnh của Cửu Linh, gã không thể vì chuyện đó mà buông lỏng trường kiếm trong tay. Gió lốc thổi ngược, chiếc mũ trùm trên đầu gã hất tung ra sau, căng lên như một con diều. Gương mặt chữ điền của gã không có gì đặc biệt, nhưng đôi mắt chứa đầy vẻ kiên định.

Gã gầm vang một tiếng, cùng với bảy người còn lại, điều khiển dòng thác kiếm vũ lao thẳng xuống. Phía bên dưới, từng đợt sóng kiếm cũng chồm lên, như một bầy mãnh thú vồ mồi, đổ ập vào thân hình liêu xiêu của lão già.

Ánh mắt chợt lóe, lão nâng thanh đoản kiếm vừa bắt được lên cao, nhẹ nhàng như đang nâng một chiếc bút lông. Mũi kiếm khẽ đung đưa, vẽ một đường vòng cung nhợt nhạt trong không khí, trước khi gạt đi huyễn ảnh lông chim đầu tiên chạm đến, rồi sau đó là chiếc lông thứ hai, thứ ba…

Xoẹt!

Một khe hở nhỏ lộ ra, lão đạp nhẹ bàn chân, bước lên ngược dòng thác kiếm. Phía bên dưới, kiếm khí chằng chịt từ tứ phía cũng vừa tràn tới. Nhưng mục tiêu đã không còn, kiếm khí chỉ có thể tự triệt tiêu lẫn nhau, tạo ra những tiếng nổ ầm ầm vang dội.

Lão già không quan tâm đến điều đó, dùng đoản kiếm dẫn lối, tiếp tục đâm xuyên dòng thác. Từng chiếc kim sắc lông vũ sắc bén vun vút sượt qua, dù đã rất gần, nhưng không thể nào cắt được vào lớp da nhăn nheo của lão.

Càng lên cao kiếm khí càng dày đặc, cuồn cuộn siết chặt tầng không, ngay cả hạt bụi cũng bị nghiền nát. Giữa khoảng không gian chật hẹp đến khó thở ấy, lão vẫn có thể luồn lách vô cùng uyển chuyển, tiến dần lên cao hơn.

Cho đến khi chỉ còn cách gã thủ lĩnh một trăm trượng, bỗng thấy lão đâm mạnh mũi kiếm, tốc độ bất ngờ bạo tăng. Trong chớp mắt, lão đã xuyên qua tầng kiếm khí cuối cùng, xuất hiện ở ngay trước mặt gã thủ lĩnh.

Keng!

Gã thủ lĩnh lập tức quét ngang trường kiếm, va chạm với thanh đoản kiếm đã từng là của mình, nới rộng khoảng cách với lão già. Gã đạp bước trên không, mũi kiếm khua nhẹ trong gió, từ từ ổn định lại thân hình.

Xung quanh lão già ở hướng đối diện, bảy bóng người còn lại cũng lần lượt xuất hiện, nhưng không manh động. Kiếm trận bị phá, ai nấy đều hiểu lão không hề đơn giản, cho nên trước mắt chỉ hình thành thế vây hãm.

Tám người án binh bất động, lão già cũng đứng yên không nhúc nhích. Giữa tầng trời cao, bên dưới vầng trăng non, phía trên cánh rừng già, chín người nhìn nhau thật lâu mà chẳng hề nói bất cứ điều gì.

Dù vậy, ánh mắt gã thủ lĩnh vẫn rất tập trung, có phần ngưng trọng. Bởi vì sát khí trên người lão già không giảm đi chút nào, ngược lại mỗi lúc một tăng thêm. Điều này chứng tỏ lão đang rất muốn giết người, chỉ khó hiểu là tại sao lão vẫn chưa chịu xuất thủ.

“Vị đạo hữu này.” Gã thủ lĩnh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là mở lời trước. “Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chuyện vừa rồi xem như chỉ là hiểu lầm, hiện tại chúng ta đường ai nấy đi, đạo hữu thấy thế nào?”

Nói xong, gã liếc mắt ra hiệu cho bảy tên thuộc hạ lùi về phía sau lưng mình. Tuy biết rõ lão chính là người đã hạ thủ giết Thủy Linh, nhưng gã vẫn phải nói như vậy.

Cửu Linh kiếm trận đã khuyết mất một vị trí, với tám người thì không thể làm gì lão. Mà cho dù vẫn còn đầy đủ chín người, có cảm giác rằng lão vẫn sẽ phá trận được, chỉ là mất thời gian hơn thôi.

Nếu thật sự phải chiến vào lúc này, e rằng kết cục chỉ có thể toàn quân bị diệt. Chi bằng trước mắt cứ tìm cách giảng hòa, đợi hội quân cùng với đoàn trưởng xong rồi tìm cách xử lý lão sau cũng được.

“Đúng là nước sông của ta vốn không phạm đến nước giếng của các ngươi.” Lão già nói. “Nhưng nước giếng của các ngươi đã phạm đến nước sông của ta trước.”

Gã thủ lĩnh hơi khó chịu trước kiểu nói chuyện không rõ ràng của lão, tuy nhiên vẫn tỏ vẻ hòa hoãn hỏi lại: “Các hạ nói rõ hơn được không?”

“Ta đã nói rõ đến thế rồi, ngươi còn không hiểu sao?” Khác với người đối diện, lão hiện rõ vẻ thất vọng trên mặt.

“Tại hạ không có nhiều thời gian để nói chuyện phím, nếu các hạ vẫn cứ như vậy, chúng ta cáo từ ở đây thôi.”

“Rất tiếc, các ngươi không thể rời khỏi đây.” Lão già giương kiếm, ý rằng chỉ cần đám người quay đi là sẽ động thủ.

“Đừng tưởng ta sợ các hạ.”

“Ta không cần các ngươi sợ ta.” Lão già lắc đầu nói. “Ta đâu cần những xác chết phải sợ mình.”

Bàn tay gã thủ lĩnh nắm chặt rồi giãn ra. Gã nghe tiếng thở mạnh ở sau lưng, liền ngoảnh lại nói: “Bình tĩnh!”

Hiển nhiên là ai cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng hành động lỗ mãng là việc không nên làm nhất lúc này.

Đánh lén không được, bỏ đi cũng không xong, đứng đây nhìn lão càng chẳng ích gì, mà nói chuyện với lão thì chỉ rước lấy bực mình. Trong lúc gã thủ lĩnh suy tính xem nên làm thế nào, không gian lại rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi những tà áo bay lên phần phật.

Đôi khi, sự yên tĩnh quá mức khiến người ta cảm thấy khó chịu, cho dù có là người không thích ồn ào đi chăng nữa. Đã hết một tuần trà, lão và gã thủ lĩnh vẫn đối mắt nhau, giống như đang chơi một trò chơi im lặng, và ai là người nói chuyện trước thì sẽ thua.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, cho đến hết tuần trà thứ hai. Bên phía tám người đã dần hết kiên nhẫn, có người còn đang định mở miệng chửi mắng thì bất ngờ thay, lão già mới là người lên tiếng trước.

“Một.”

Tuy nhiên, thứ mà lão nói lại chẳng mang ý nghĩa gì, khiến ai nấy đều cau mày.

“Hai.”

Hình như lão đang đếm, nhưng đếm cái gì kia chứ? Chưa ai kịp nghĩ ra đáp án thì sau đó một hơi thở, lão lại tiếp tục:

“Đến lúc rồi.”

Lão vừa dứt lời, sau lưng gã thủ lĩnh bỗng có người ôm lấy cổ họng, bắt đầu nôn mửa. Những người còn lại đang muốn hỏi xem có chuyện gì, đột nhiên cũng cảm thấy xay xẩm mặt mày, thân hình loạng choạng, ọe ra từng ngụm máu.

Máu có màu đen, trộn lẫn từng mảng vón cục trông như nội tạng bị vỡ. Dù đã theo gió trôi đi rất xa, nhưng mùi tanh hôi vẫn còn thoang thoảng đọng lại. Đến lúc này, đám người mới hiểu rõ là bản thân đã trúng độc.

Bọn họ trừng mắt lên nhìn lão già, thấy bóng dáng lão bỗng nhòe đi, bị che phủ bởi một tầng sắc đỏ. Chính là máu từ trong mắt của mỗi người. Những con mắt dần chuyển sang màu đỏ sậm, “bụp” một tiếng rồi vỡ tan như bong bóng nước.

Có kẻ kêu thảm, có kẻ nghiến răng chịu đựng, nhưng kết cục vẫn là giống nhau. Trường kiếm buông khỏi tay, bảy thân hình hơi lắc lư, lần lượt rơi xuống mặt đất cách ngàn trượng bên dưới.

Lão già liếc nhìn theo, chém ra một đường vòng cung mờ nhạt. Không gian khẽ gợn sóng, kiếm mang như chiếc lá vàng lướt đi trên mặt nước, nhẹ nhàng cắt rời từng chiếc đầu lâu ra khỏi cổ. Những cái xác không đầu xoay tròn, vòi máu phun ra vẽ nên những bông hoa, cuối cùng hóa thành một màn mưa tưới mát cho khu rừng.

Chỉ còn gã thủ lĩnh là vẫn trụ lại được, nhưng sắc mặt đã chuyển màu xanh xám, thất khiếu cũng ứa ra máu độc. Gã lau đi vệt máu chảy dưới đuôi mắt, lấy ra hai viên đan dược, một xanh một đỏ, bỏ vào trong miệng, khàn giọng nói:

“Với thực lực của ngươi, vốn dĩ không cần phải giết chúng ta bằng cách rắc rối như vậy.”

Theo như gã suy đoán, sau khi hạ sát Thủy Linh xong, lão đã biến nàng ta thành độc thi, rồi điều khiển độc thi lây lan cho những người khác. Thời điểm cái xác nổ tung, chính là lúc chất độc được phát tán.

Khi đó, gã cũng rất cẩn thận ngăn không cho máu rơi vào trên người, tiếc là vẫn không thể tránh khỏi. Nhưng suy đoán này của gã có đúng hay không, hiện tại đã không còn quan trọng nữa rồi.

“Không sai, ta thừa sức giết chín người các ngươi cùng một lúc.” Lão già tự tin đáp. “Ta làm vậy, chỉ là muốn tiết kiệm linh lực của mình mà thôi.”

“Để làm gì?”

“Đối phó với thứ mạnh hơn ngươi.”

“Thiên vương mãng?”

“Không phải.” Lão già lắc đầu. “Thứ ta muốn đối phó chính là những kẻ muốn làm tổn thương Tiểu Mạn.”

“Tiểu Mạn?” Gã thủ lĩnh nhướng mày nghi hoặc. “Là tên của con rắn kia sao?”

“Ngươi đang xúc phạm đến nàng đấy.” Lão già không vui nhưng nét mặt vẫn vô cùng bình thản. Lão sống đủ lâu để có thể kiềm chế những thứ cảm xúc vụn vặt này.

“Hóa ra là vậy.” Gã thủ lĩnh khép hai mắt một lúc rồi đứng thẳng người dậy, trường kiếm lại siết chặt trong tay.

“Ngươi chuẩn bị xong rồi sao?”

“Đúng thế.” Gã mỉm cười gật đầu.

Hai viên đan dược vừa nuốt, viên màu xanh ngay lập tức kéo dài sinh mệnh lực cho gã, nhưng viên màu đỏ thì phải mất chút thời gian mới giúp gã tăng lên một đoạn tu vi. Nhờ nói chuyện vài câu với lão, gã đã tranh thủ được chút thời gian này.

“Lên đi.” Lão nói.

Gã thủ lĩnh chợt thét dài một tiếng, khí tức trên người bỗng chốc bạo tăng. Tay trái nắm lại thành trảo, khóa chặt không gian xung quanh lão già. Tay phải hướng trường kiếm chĩa thẳng lên bầu trời, mạnh mẽ chém xuống.

“Sau một kiếm này, bất kể ngươi như thế nào, ta cũng sẽ tan biến thành tro bụi.”

Một kiếm cuối cùng, dốc hết toàn bộ linh lực, sinh mệnh lực, tinh thần lực, và cả linh hồn lực của gã. Cho nên uy lực mà nó tạo ra được, là thứ mà từ trước đến giờ gã không thể nào chạm tới.

Cánh tay trái kéo về, cánh tay phải đồng thời hạ xuống. Giữa tầng trời cao, một tia sáng rực rỡ chợt lóe, lấn át cả bóng nguyệt quang soi rọi. Kiếm mang hiện ra, chấn động toàn thiên không, tựa một viên vẫn tinh rạch đôi bầu trời, ầm ầm rơi vào đỉnh đầu lão già ở đối diện.

Trước kiếm thế kinh thiên, những tưởng lão sẽ phải dốc sức, hoặc ít nhất cũng tốn chút công phu để chống đỡ. Nhưng không, lão vẫn thản nhiên đứng nhìn bóng kiếm mỗi lúc một gần, khóe môi cong lên một nụ cười.

Không phải lão không muốn đỡ, mà vì không cần phải làm như vậy. Một kiếm nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng khi lướt qua người lão thì chỉ còn là chút dư ảnh mờ nhạt, hữu hình, hữu thanh, nhưng vô thực.

“Mấy trò con nít này không lừa được ta đâu.”

Ánh mắt hơi liếc về phía bên trái, lão khẽ hừ một tiếng, phóng đi thanh đoản kiếm trong tay. Kiếm nhanh như chớp, khoảnh khắc nhìn lại đã thấy bóng kiếm xuất hiện ở khoảng cách hơn ngàn trượng.

Tại đó, một vệt sáng kim sắc bỗng lóe lên, dần biến thành ảo ảnh chim ưng màu vàng. Kim ưng lúc này đã bị mất một cánh, thân hình chao đảo hướng dần xuống tầng không thấp hơn.

Càng rơi, ánh sáng trên người chim ưng càng tối dần, cho tới khi tắt ngúm như tàn lửa chìm vào trong chậu nước. Gã thủ lĩnh chật vật hiện ra, phun một ngụm máu đen. Gã ôm lấy bả vai bên phải đã không còn cánh tay, loạng choạng bước đi giữa không trung.

Một kiếm cuối cùng mà gã chém xuống, đáng lẽ không nên như vậy. Nếu có thể phát huy được uy lực thật sự của nó, ngay cả kim đan hậu kỳ không cẩn thận cũng sẽ bị trọng thương.

Tuy nhiên, độc của lão già kia quá lợi hại, khiến mọi thứ thuộc về gã đều hủ bại, hai viên đan dược nuốt vào đều không mang đến tác dụng. Vì vậy, gã đành phải xuất ra hư kiếm hòng đánh lừa lão, tranh thủ thời gian chạy đi báo tin.

Roẹt!

Toàn thân gã bỗng nhẹ tênh, vụt lướt lên cao một đoạn. Gã cúi xuống nhìn, thấy nửa thân dưới cũng biến đâu mất, ruột non ruột già nối thành một dải trôi tuột ra ngoài.

“Đoàn trưởng, ngoài thiên vương mãng, vẫn còn một người nữa vô cùng lợi hại, chính là…”

Gã thì thào những lời cuối cùng muốn nói, nhưng đáng tiếc lại không thể đến được tai của người cần nghe. Hai mắt khép hờ, gã nở một nụ cười, tay trái đưa lên yết hầu tự kết liễu chính mình.

Trước sau gì cũng chết, nhưng gã muốn được chết giữa bầu trời. Như vậy, thứ rơi xuống đất cũng chỉ là một thân xác trống rỗng, còn linh hồn gã sẽ mãi mãi bay lượn như một cánh chim ưng tự do.

Gã đã chết, thật sự đã chết. Nhưng để chắc chắn, lão già vẫn đánh một chỉ về phía cái xác, khiến nó nổ tung thành trăm mảnh.

Lão ngẩng đầu nhìn sắc trời, thanh trường kiếm giấu vào trong tay áo, khẽ nói:

“Vẫn còn sớm, giết thêm vài tên nữa vậy.”

Giữa trời cao thăm thẳm, vầng trăng vẫn cứ lững lờ trôi, như một con thuyền lạc lối không tìm được đường trở về.

Màn đêm đen tối nhạt nhòa dần đi, bóng trăng mờ phai dần đi, và sương lạnh cũng rơi nhẹ dần đi.

Ánh nắng ban mai một lần nữa tìm đến trên những ngọn cỏ, nhưng thứ lấp lánh ở đó là máu lạnh tanh hôi, chứ không phải sương sớm tinh khôi.

Tại mảnh rừng đầy rẫy dấu tích của sự chết chóc, bỗng có một đôi chân trần đạp lên những vết máu còn chưa khô. Đôi chân hơi dừng lại, sau đó bước tới bên cạnh một cái xác không đầu.

Một bàn tay xương xẩu hạ xuống, thò vào bên trong cái xác lục lọi rồi lấy ra một cái túi nhỏ. Lấy xong cái túi, đôi bàn chân trần lại rảo bước về phía một xác chết không đầu khác.

Cứ như thế, cho đến khi lấy đi tất cả túi trữ vật, kể cả cái túi của gã thủ lĩnh đã chết mất xác, đôi chân mới bước nhẹ lên không trung, đi dần về nơi xa.

Dưới những tia nắng vàng rực rỡ, một cái bóng gầy gò in lên những ngọn cây, mỗi lúc một kéo dài, kéo dài ra mãi.

Bình Luận (0)
Comment