Lục Nguyệt - Cam Ngâm Nước

Chương 7

Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, ánh sáng loang lổ chiếu vào mặt Giang Đình Thâm, càng lộ ra vẻ thâm thủy.

Tôi hít sâu một hơi, giữ lấy tay anh: “Chú điên rồi à?”

Giang Đình Thâm cụp mắt nhìn tôi: “Em gọi anh thêm một tiếng chú nữa, anh sẽ điên liền cho em xem đây.”

“Vậy sau này tôi gọi là Giang tổng được chưa?”

“Trước đây khi ở trên giường, không phải em đều gọi là anh sao?”

Một vài hình ảnh không thể miêu tả đột nhiên ùa về trong đầu tôi.

Hai má tôi lập tức nóng bừng lên.

Ngón tay Giang Đình Thâm lướt qua vành tai đang đỏ ửng của tôi, thấp giọng hỏi tôi: “Hỏi em chuyện này, em thực sự định gả cho Giang Dã à?”

Tôi nhếch môi: “Anh thấy tôi có quyền chọn lựa sao?”

“Em có thể chọn tôi, tôi có nhiều thứ hơn Giang Dã nhiều…”

Tôi hơi ngửa đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của anh, cắt ngang lời anh.

“Anh có thể buông tôi ra trước không? Tôi phải quay lại rồi.”

“Em vẫn chưa trả lời tôi.”

Tôi nhếch môi: “Trước hôm nay, tôi thậm chí còn không biết anh là ai, bây giờ anh hỏi tôi câu này, hình như hơi quá giới hạn rồi đấy.”

Tôi xoay cổ tay bị anh nắm chặt.

Giây tiếp theo, lưng tôi bị ép sát vào thân cây, tôi vô thức khẽ hừ lên một tiếng.

Giang Đình Thâm đệm lòng bàn tay vào sau lưng tôi, hơi ấm từ tay anh xuyên qua lớp áo mỏng truyền đến da thịt.

Tôi đột nhiên nhận ra, lúc này tư thế của tôi và anh, rất mờ ám.

Tôi đẩy ngực anh ra, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập: “Bị ai đó thấy thì làm sao giờ?”

Anh cười cười: “Vậy thì không phải càng kích thích sao?”

???

Kích thích?

Giây tiếp theo, Giang Đình Thâm cúi đầu, hôn lên môi tôi.

Lý trí của tôi lập tức sụp đổ.

Anh giữ lấy gáy tôi, nụ hôn mãnh liệt, mang theo chút dục vọng không thể nào che dấu.

Ba năm trước chúng tôi đã giao hẹn, sẽ không hỏi đến chuyện cá nhân của nhau.

Hôn môi và tình dục, hình như là phương thức kết nối duy nhất của chúng tôi.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân của ai đó.

Tôi lập tức sợ đến nỗi chân mềm nhũn.

Giang Đình Thâm giữ lấy eo tôi, để tôi không ngã xuống.

Anh nhìn dáng vẻ sợ hãi của tôi, trong mắt thoáng hiện ý cười nhạt.

“Hứa Mộc Tô, đến giờ tôi vẫn không hiểu, em nhát gan thế này, sao có thể chơi đùa tôi ba năm nhỉ?”

Mi tôi khẽ run: “Tôi cũng không biết…”

Giang Đình Thâm đưa tay, đầu ngón tay hơi chai sạn lau vết son bị hôn nhòe trên môi tôi.

“Chuyện tôi vừa nói, suy nghĩ kỹ đi.” Sắc mặt anh dường như không còn khó chịu như ban nãy, mặt mày lại khôi phục vẻ ôn hòa như ngày xưa: “Còn nữa, đừng bơ tôi.”

8

Sau khi Giang Đình Thâm rời đi được hơn mười phút.

Tôi đứng đợi gương mặt nóng bừng dịu đi, sau đó chỉnh lại lớp trang điểm, chỉnh trang lại quần áo, mới chậm rãi quay về.

Mới vừa đi đến cửa, tôi liền gặp bố tôi.

Mặt ông u ám, cảnh cáo tôi: “Nếu con đã về nước rồi thì nên hồi tâm lấy lòng Giang Dã cho tốt đi.”

Tôi nhếch môi, hỏi ông: “Bố, ngoài liên hôn ra, ở trong mắt bố con còn có giá trị nào khác không?”

Không đợi ông trả lời, tôi đã quay người đi vào bên trong.

Bởi vì tôi sớm đã biết đáp án rồi—

Không có, ngoài liên hôn ra, ở trong mắt ông đứa con gái này chẳng có giá trị nào cả.

Nếu tôi không nghe lời ông, ông sẽ lập tức đóng băng thẻ tín dụng của tôi và ngừng chu cấp tiền phụng dưỡng mẹ tôi.

Mẹ tôi sức khỏe không tốt, phải chạy thận định kỳ, đó cũng chính là con bài tốt nhất ông dùng để uy hiếp tôi.

Nhưng cũng may năm ba Đại học, tôi bắt đầu khởi nghiệp với bạn học chung.

Bây giờ tôi đã có đủ tiền để lo liệu chi phí điều trị sau này cho mẹ, cuối cùng cũng có tư cách để chống lại ông.

Bữa tiệc kết thúc, khách khứa lần lượt rời đi, tôi đi đến trước mặt bố mẹ Giang Dã, cúi đầu nói

“Xin lỗi bác trai bác gái, con không thể kết hôn với Giang Dã được… Thật ra mấy năm con ở nước ngoài, con đã có bạn trai rồi.”

Vừa nói xong, bầu không khí lập tức trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.

Giang Dã uống cạn ly rượu trên tay, sau đó ném cái ly xuống đất, say khướt nhìn tôi.

“Hứa Mộc Tô, quả nhiên em đã ngoại tình mà, sao em có thể làm ra chuyện…”

Hắn vẫn chưa nói xong, đã bị bố hắn đạp cho một phát.

Hắn đứng không vững, lập tức ngã nhào xuống đất.

Bố hắn chỉ vào mũi hắn, mắng xối xả:

“Có phải mấy chuyện vớ vẩn bên ngoài của mày chưa xử lý sạch sẽ, chọc giận Mộc Tô không? Có phải con bé nói thế là đang ám chỉ mày đúng không?”

Mẹ Giang Dã vỗ vỗ mu bàn tay tôi: “Con yên tâm, bác trai bác gái sẽ làm chủ cho con, sẽ không để thằng nghịch tử này bắt nạt con đâu.”

Ngay sau đó, bố Giang Dã túm lấy cổ áo hắn đến trước mặt xin lỗi tôi.

Tôi cứng đờ tại chỗ, nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe mắt không nhịn được giật vài cái.

Dù chính miệng tôi thừa nhận, họ vẫn không tin.

Tôi nào phải ánh trăng sáng trong lòng Giang Dã, tôi là ánh trăng sáng trong lòng bố mẹ hắn mới phải.

Lúc này, Giang Đình Thâm - người từ nãy đến giờ chỉ ngồi một góc xem kịch bỗng đứng dậy.

Anh mặc sơ mi trắng, đeo kính gọng bạc, áo vest khoác hờ trên cánh tay, trông không khác gì một chính nhân quân tử.

“Tôi còn có một cuộc họp video, đi trước đây.”

Ánh mắt anh xuyên qua lớp kính, thản nhiên dừng trên người tôi một lát, sau đó xoay người rời đi.

Lúc này, cũng đã muộn.

Tôi không muốn bị mẹ Giang Dã giữ lại qua đêm, nên đành mở miệng gọi anh lại.

“Chú út, có tiện đường đưa cháu về không?”

Giang Dã do uống say, đứng không vững: “Không cần phiền đến chú út đâu, để anh đưa em về.”

“Cậu uống nhiều như vậy, vẫn lái xe được sao?” Giang Đình Thâm nhìn hắn, nhếch môi: “Sao? Không yên tâm giao cô ấy cho tôi à.”

Giang Dã: “Không… không… làm phiền chú út rồi.”

Sau khi tôi nói tạm biệt với nhà họ Giang, tôi giữ khoảng cách không xa không gần đi theo sau Giang Đình Thâm ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi cửa, Giang Đình Thâm đã tự nhiên nắm tay tôi.

Tôi giãy không ra, bối rối ngoảnh đầu nhìn xung quanh.

“Không phải thừa nhận đang ở bên tôi rồi sao? Giờ còn lén lút làm gì?”

“Ai…ai thừa nhận…”

Giang Đình Thâm liếc nhìn tôi: “Lúc nãy em nói mấy năm ở nước ngoài đã có người yêu, chẳng phải đang nói tôi sao?”

Hai má tôi nóng bừng, bỏ tay anh ra, “Mấy năm nay anh vẫn luôn biết tôi là ai, nhưng tôi chẳng biết chút gì về anh cả, không công bằng…”

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ.

“Vậy đêm nay em có muốn tìm hiểu sâu hơn về tôi không?”
Bình Luận (0)
Comment