Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 115.2

Một cuộc điện thoại đánh vỡ phần xanh thẳm yên tĩnh này.

Cố Tử Mạt nhìn chằm chằm điện thoại, một lúc lâu sau, mới nhận, "Xin chào."

"Tử Mạt, là tôi, Yên Nhiên, không biết cô còn nhớ tôi hay không? Ngày hôm qua chúng ta đã gặp nhau."

Cố Tử Mạt ‘ ừ ’ một tiếng, "Dĩ nhiên là nhớ, Lâm tiểu thư có chuyện gì không?"

"Là như vậy, tôi thấy hôm nay thời tiết rất tốt, bên ngoài bầu trời rất xanh, vừa vặn tôi thích nhất màu xanh dương, cho nên muốn hỏi cô, trưa nay cô có bận gì không, nếu như không có chuyện gì, có thể tới nhìn trời, tâm sự với tôi hay không?"

Đối với lời mời mọc của Lâm Yên Nhiên, trong lúc nhất thời Cố Tử Mạt cũng không biết làm sao.

Không nghe thấy Cố Tử Mạt trả lời, giọng nói của Lâm Yên Nhiên ở đầu bên kia chán nản rất nhiều, "Có phải tôi làm phiền đến cô không? Tử Mạt, rất xin lỗi, hiện tại ở bên này tôi chỉ có một người bạn là cô, nếu như đường đột, thì......"

"Cô không làm phiền gì tôi...đúng lúc buổi trưa tôi rảnh, có thể tới."

"Thật?!" Lâm Yên Nhiên có vẻ vô cùng vui mừng, "Vậy tôi chờ cô."

Cúp điện thoại, Cố Tử Mạt nhìn trời xanh bên ngoài cửa sổ, suy tư một trận.

Cô cũng không biết, đồng ý Lâm Yên Nhiên, là đúng hay không. Điều này làm cho cô hoang mang cho tới trưa.

Buổi trưa sau khi dùng bữa với Diệp Nhất Đóa, Diệp Nhất Đóa đề nghị đi dạo phố một chút, Cố Tử Mạt uyển chuyển từ chối, nói có hẹn với Lâm Yên Nhiên.

Diệp Nhất Đóa còn kinh hãi, đôi mắt sáng trợn tròn, "Tử Mạt, tại sao lại đáp ứng cô ta? Cô ta nhàm chán, chị lại phải đến bồi cô ta sao? Thật coi mình là công chúa sao? Toàn thế giới đều phải vây quanh cô ta? Điển hình bệnh công chúa!"

Cố Tử Mạt đã đồng ý, không thể đổi ý, thấy Diệp Nhất Đóa bất bình thay mình, hình như còn rất tức giận, cô không nhịn được trấn an Diệp Nhất Đóa, "Không có gì, đúng lúc buổi trưa chị cũng rảnh." Hơi ngừng lại, nhày nháy mắt với Diệp Nhất Đóa, "Lâm Yên Nhiên là công chúa nhỏ của nhà họ Lục, có bệnh công chúa cũng bình thường."

Diệp Nhất Đóa bĩu môi, bày tỏ bất mãn, kịch liệt phản bác nói, "Cái gì công chúa chứ, cô ta là công chúa giả, hoàn toàn không phải công chúa thật sự! Em tháy lần này, cô ta chính là cố ý, mượn cớ nói nhàm chán, nói sức khỏe kém gì đó, chính là vì thu được sự đồng tình, chiếm được sự chú ý của mọi người!"

Cố Tử Mạt cũng từng nghĩ như vậy, nhưng chỉ là trực giác, vẫn không chắc chắn, nghe Diệp Nhất Đóa nói như vậy, cô càng thấp thỏm hơn.

"Ngày hôm qua lúc em dùng bữa tối với Bùi Dực, em yêu cầu Bùi Dực miêu tả sáng vẻ Lâm Yên Nhiên cho em, cái tên Bùi Dực khốn kiếp, dám nói Lâm Yên Nhiên lớn lên một bộ đại gia khuê tú, làm em vừa nghe xong liền ói! Sau đó Bùi Dực còn nói, Lâm Yên Nhiên là thuộc về cái loại hình nhu nhu nhược nhược, gầy yếu như Đại Ngọc, đặc biệt làm cho người yêu thương, hừ, em thấy, linh hồn nhỏ bé của Bùi Dực cũng bị Lâm Yên Nhiên câu đi rồi, Tử Mạt, chị phải cẩn thận, loại phụ nữ chuyên giả vờ yếu ớt này càng đáng sợ hơn loại phụ nữ mạnh mẽ như Ninh Uyển nhiều, tại sao Bảo Ngọc lại thích nhất là em Lâm mà không phải chị Bảo Thoa chứ, mấu chốt là ở chỗ này!"

Diệp Nhất Đóa vội vàng nói một tràng dài, kích động đến mức khiến Cố Tử Mạt hơi sửng sốt.

Sau khi nghe Diệp Nhất Đóa nói xong, Cổ Tử Mạt thở dài một hơi, đứng dậy, "Càng nghe em nói, chị càng lo lắng, lần này chị qua đó, nhất định sẽ cẩn thận đề phòng, xem rõ ràng xem Lâm Yên Nhiên là một người như thế nào!"

"Nhất định là loại người như em nói rồi." Diệp Nhất Đóa nhỏ giọng lầm bầm, đi tới kéo tay Cố Tử Mạt, "Tử Mạt, chị nhất định phải cố gắng lên, ngàn vạn lần không thể thua bởi loại công chúa giả mạo như Lâm Yên Nhiên đó được!"

"Không biết." Nhớ lại lời nói của Lục Duật Kiêu nói với cô tối hôm qua, lòng tin của cô lại thêm một tầng, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, không nhịn được chia sẻ cho Diệp Nhất Đóa nghe, "Chị và anh ấy, có lẽ gần đây sẽ làm lễ kết hôn, em có vui lòng làm phù dâu hay không?"

"Hôn lễ! Em làm phù dâu? Có thật không?" Diệp Nhất Đóa bị mấy cái chữ kia tập kích, hưng phấn đến mức nhảy lên, lôi kéo tay Cố Tử Mạt quay xung quanh, "Hôn lễ của hai người tổ chức ở nơi nào? Chị định mặc áo cưới thế nào? Chị chuẩn bị đặt cho dâu phụ là em loại lễ phục nào?"

Nhắc tới áo cưới, nụ cười của Cố Tử Mạt cũng không tự giác từ khóe miệng lộ ra, "Áo cưới của chị, lúc ban đầu anh ấy trộm cho chị, thiết kế của Cherry."

Sau khi bọn họ trộm áo cưới, cô nhìn thấy mâu rtin tức kia, Cher¬ry nói, bộ áo cưới bị trộm đi kia, coi như là tặng cho cô dâu nhỏ của tên trộm, lúc ấy cô còn cảm thấy đặc biệt may mắn, ông trời chiếu cố đâu.

Bây giờ nghĩ lại, cũng đều là Lục Duật Kiêu giở trò quỷ.

Mà tối hôm qua đề nghị cử hành hôn lễ, cũng bắt đầu từ chiếc áo cưới này, lúc ấy Lục Duật Kiêu hỏi cô, muốn mặc áo cưới trộm được làm cô dâu, hay là đặt may từ Pháp.

Ngay lúc đó phản ứng đầu tiên của cô chính là sững sờ, sau đó là khiếp sợ và mừng như điên.

"Ah? Lục Duật Kiêu trộm áo cưới? Trời ơi, đường đường Lục thiếu vậy mà đi ăn trộm, thế giới của tôi sụp đổ mất rồi." Diệp Nhất Đóa khổ sở che đầu, làm như trong tình trạng điên cuồng choáng váng.

Cố Tử Mạt nhìn đồng hồ, vỗ vỗ cánh tay Diệp Nhất Đóa, "Cái này để sau chúng ta lại nói chuyện tiếp, chị đi trước thăm dò Lâm Yên Nhiên bên kia đã."

"Nhanh đi nhanh đi, cần em tiếp viện, cứ gọi cho em nhé."

Cố Tử Mạt nhẹ nhàng gật đầu một cái, Cố Tử Mạt cầm giỏ trái cây đi bệnh viện.

Khí sắc của Lâm Yên Nhiên tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, hai người ngồi trong phòng bệnh một lát, Lâm Yên Nhiên yêu thích và ngưỡng mộ nhìnbầu trời xanh bên ngoài, nói, "Hôm nay bầu trời thật xanh, nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo thôi, cũng tiện hít thở không khí trong lành?"

"Bác sĩ cho phép đi ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, bác sĩ nói tôi có thể đi dạo ở vườn hoa bên cạnh một chút." Lâm Yên Nhiên nhìn bầu trời xanh phía ngoài, trên mặt đầy chờ mong.

Thật sự không đành lòng bóp nát một chút khát vọng đó của Lâm Yên Nhiên, Cố Tử Mạt gật đầu, "Vậy được."

Dưới sự giúp đỡ của y tá, cô đẩy Lâm Yên Nhiên tới vườn hoa của bệnh viện, sau đó dừng ở dưới một thân cây.

Tầm mắt Lâm Yên Nhiên xuyên qua ngọn cây, nhìn về phía bầu trời xanh bao la, giọng nói rất nhỏ, nhẹ nhàng nói với Cố Tử Mạt ở phía sau lưng, "Tôi rất thích màu xanh lam, cho nên ta thích tôi thích bầu trời xanh, thích biển xanh, Minh Tuyên hiểu tôi, rất ưa thích tặng cho tôi quần áo và đồ trang sức màu xanh, còn nói rất thích nhìn tôi mặc đồ màu xanh dương, đáng tiếc sức khỏe của tôi quá kém, mấy năm này đều không có cách nào mặc quần áo đẹp màu xanh dương. Tử Mạt, nghe nói cô cũng rất thích màu xanh dương, thật sao?"

"Ừ." Cố Tử Mạt cảm thấy câu nói của Lâm Yên Nhiên có hàm ý khác, nhưng lại không thể nói ra được có cái gì không đúng.

Lâm Yên Nhiên nhìn về phía cô, cười yếu ớt, khóe miệng có lúm đồng tiền nhàn nhạt, "Tử Mạt, tôi cảm thấy được hai chúng ta rất hợp duyên, có nhiều điểm giống nhau, tôi thích màu xanh dương, cô cũng thích màu xanh dương, từ nhỏ tôi lớn lên ở nhà người khác, cô cũng lớn lên ở nhà người khác, còn có, Minh Tuyên còn thường xuyên khen cô, anh ấy nói cô rất giống tôi, cũng kiên cường giống tôi, còn cố tình thích gượng chống."

Cố Tử Mạt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh của Lâm Yên Nhiên, khóe miệng cứng ngắc.

Lâm Yên Nhiên đang ám chỉ cái gì, một mực cường điệu cô giống với cô ấy, chẳng lẽ, Lâm Yên Nhiên đang ám chỉ, Lục Duật Kiêu vì Lâm Yên Nhiên, mà thích Cố Tử Mạt cô hay sao?!

Diệp Nhất Đóa nói không sai, cái cô Lâm Yên Nhiên này, tâm cơ rất nặng, sâu không lường được.

Lâm Yên Nhiên liếc nhìn sắc mặt của Cố Tử Mạt, cúi thấp đầu, tự nhiên nói tiếp, "Rất lâu không có thấy trời xanh như vậy, lần trước thấy trời xanh như vậy, là hai tháng trước rồi, khi đó Minh Tuyên không có ở đây, chỉ có Minh Hàn đến thăm tôi, a, đúng rồi, cô vẫn chưa biết Minh Hàn là ai đúng không?"

Cố Tử Mạt lắc đầu một cái.
Bình Luận (0)
Comment