Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 20

Bởi vì cửa hàng vẫn còn đang sửa chữa, hệ thống an ninh thật ra vẫn là thùng rỗng kêu to, nhưng nơi này dù sao cũng là đường lớn vùng ven sông, con phố chuyên bán những mặt hàng xa xỉ, đội ngũ cảnh sát cũng không thể khinh thường.

Tiếng kính vỡ đưa tới một đám an ninh, người đàn ông thấy thế, nhanh tay nhanh mắt bắt được tay của cô, la lên với cô "Chạy!"

Cô không kịp suy nghĩ, chỉ có thể nói gì nghe nấy đối với anh ta, trong ngực ôm tang vật nặng trĩu, liều mạngchạy như bay theo người đàn ông.

Gió gào thét bê tai của cô, các tòa nhà cao lớn ở chung quanh đều quay ngược lại trong tầm nhìn của cô, đoạn đường này, trong mắt trải qua vô số cảnh vật, đoạn đường này, trái tim đập vô cùng kịch liệt.

Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng điên cuồng như vậy, hai người không biết chạy bao lâu, thế nhưng một đường chạy tới bờ sông, tựa như đến chân trời góc biển.

Cô bị tiêu hao thể lực rất nghiêm trọng, không quan tâm đến hình tượng cả người dựa lên rào chắn ở bờ sông, cô mệt đến thở không ra hơi, nhưng vẫn là không nhịn được trêu nói, "Thiếu chút nữa cũng sẽ bị bắt đi, sau đó cũng Cố Trinh Trinh làm một đôi chị em gái trong nhà tù."

Người đàn ông thở hổn hển, bởi vì quá nóng, anh ta dùng ngón tay thon dài buông lỏng cổ áo một chút, mồ hôi hột chảy từ khuôn mặt anh tuấn của anh ta xuống, rơi lên lồng ngực của anh ta, làm cho người ta sau khi nhìn có loại xúc động muốn ăn.

Anh ta mặc một chiếc áo vest hiện đại cùng một chiếc áo T-shirt cổ tam giác bó sát người, và một cái phần đuôi vừa vểnh lên lại vừa cao quý, Cố Tử Mạt nhìn ngơ ngác.

Cô bỗng dưng nhớ tới, Đại Thiến đã từng nói, lồng ngực của những người đàn ông như này nhất định bắp thịt rắn chắc, thích hợp nhất chụp ảnh quảng cáo nằm trên giường ôm phụ nữ.

Nắm chặt áo cưới trên tay, cảm giác đặc biệt mềm mại này khiến Cố Tử Mạt hiểu, đây không phải là một suy nghĩ chủ quan nữa, mà là một chuyện chân chân thực thực đã phát sinh.

Bên tai, vang lên giọng nói hài hước của anh ta, "Dáng vẻ cô liều mạng chạy trốn, một chút cũng không giống người bị thương."

Cô cảm thấyanh ta đây là đang dùng lời nói để xem thường cô, chân mày cau lại, ánh mắt dựng lên, "Lúc đó lửa cháy đến nơi rồi, không chạy cũng phải chạy, chẳng lẽ tôi thật sự muốn đi theo Cố Trinh Trinh sao? Tôi đã nói với anh, năng lượng của tôi mới phát ra có một nửa thôi, nhớ năm đó......"

Nói tới chỗ này, lời nói khoan khoái của cô bỗng dưng dừng lại, giọng nói thấp xuống, lấy tay quạt cho đỡ nóng, thật thật giả giả nói: " Truyện năm đó tôi không nhắc đến nữa, có nói anh cũng sẽ không hiểu, dù sao cả người tôi đều là dáng vẻ khí phách uy vũ, anh cũng không thể xem thường tôi!"

Sau khi người đàn ông nghe xong, nhìn chằm chằm mắt cô nửa giây, tựa hồ đang nghĩ ngợi cái gì, một hồi lâu sau mới nhếch môi nói: " Cô ít tự cho là đúng, Cố Trinh Trinh kia cũng không cần cô phải đến cùng, cô yên tâm, ở bên đó cô ta có không ít chị em tốt sẽ chăm sóc cô ta ‘ thật tốt ’."

Cô nghe ra được trong lời nói của anh ta có thâm ý, mắt lóe lóe nhìn anh ta.

Anh ta vô cùng chăm chú nhìn cô, trong mắt hàm chứa nụ cười khó nén, "Cô bị thương, cô ta cũng không thể chỉ lo thân mình đi, để cho công bằng, cô ta có được chăm sóc đặc biệt cũng là đúng thôi."

Cô dựng tóc gáy, bả vai run lên, hít thở một cái thật sâu, ánh mắt của cô rơi vào đuôi mắt của anh ta, không nhịn được ngượng ngùng, "Ha ha, tâm tư của anh, thật sự là vô cùng thâm trầm."

Khả năng của người đàn ông này, thật sự vượt quá tưởng tượng của cô.

Người đàn ông kiêu ngạonói tiếp, "Cô biết là tốt rồi."

Bây giờ Cố Tử Mạt không nói được gì nữa rồi, hai Lục Duật Kiêu, đều kiêu ngạo như vậy, chỉ là —— kiêu ngạo của Lục Duật Kiêu kia là từ bên ngoài đến bên trong làm người ta chán ghét, mà kiêu ngạo của kẻ giả mạo này là từ bên trong ra ngoài làm người ta sợ.

Trên đường trở về, cô nhìn bờ lưng rộng rãi của người đàn ông đi ở phía trước cô, không nhịn được nhếch miệng nở nụ cười.

"Nếu là ai đó mua cho tôi một món đồ như vậy, đoán chừng có thể tôi sẽ kích động đến mức lập tức gả cho anh ta." Lúc đó nhất định là anh ta không nghe thấy những lời này đi, nếu như bị anh ta nghe thấy thì nguy?

Anh ta nhất định như Vua với các chư hầu, lại buộc cô ký hiệp ước cắt đất đền tiền gì đó thôi.

Nhớ tới bộ dạng anh ta đòi 27 28 vạn lúc trước, luôn cảm thấy trong lòng nóng hầm hập, rõ ràng hai người mới quen biết không bao lâu, nhưng thật giống như đã ở bên nhau nhiều năm vậy, bọn họ vô cùng ăn ý, cùng nhau hoàn thành rất nhiều ‘ chuyện lớn ’.

Cô không khỏi giương mắt nhìn về anh ta, hỏi ra vấn đề mình đã muốn hỏi từ lâu, "Anh làm sao lại đối với tôi tốt như vậy."

Anh ta nghe thấy, lại nhẹ nhàng lắc đầu một cái, như không cong cong bờ môi, "Cái này phải hỏi chính cô, tôi là do cô tốn tiền thuê mà."

Trong lòng Cố Tử Mạt chỉ có một câu ‘ phi ’, kẻ trong mắt chỉ có tiền, chỉ là trong lòng cô mơ hồ biết, đây không phải câu trả lời thật sự.

Gió thổi mát lạnh, hai người nửa thuê xe nửa đi bộ trở lại nhà họ Cố, tới cửa lúc tạm biệt kẻ giả mạo, trong lòng cô có cảm xúc khác, cảm giác này, giống như là nói chuyện yêu đương vậy.

Khóe môi không tự chủ cong lên, mắt thiếu chút nữa cũng cong thành 2 cây cầu nhỏ.

Nhìn thấy cô đang tự cười một mình, người đàn ông chậm rãi cúi người, lồng ngực to lớn áp sát cô, đôi môi lạnh bạc hé ra, mê hoặc cô, hỏi, "Sao lại cười vui đến như vậy, có gì buồn cười?"

Dĩ nhiên cô không thể nói ra được, chỉ có thể ngửa đầu nhìn sao trên bầu trời đêm một chút, cười hì hì nói, "Bầu trời đêm nay rất đẹp, cho nên vui vẻ."

Người đàn ông nhét áo cưới vào trong tay cô, cố ý nghiêm mặt, "Nhất định không phải bởi vì cái này, xem ở việc tôi giúp cô trộm áo cưới, mà cô cũng không thể nói thật sao?"

Đúng vậy, trộm áo cưới, lại còn một đường chạy trốn như điên, hơn nữa cánh tay phải của anh ta còn bị thương, người này không có công lao cũng có khổ lao, không đành lòng gạt anh ta, không thể làm gì khác hơn là nói, "Tôi cảm thấy tối nay rất có ý tứ, giống như là...... hẹn hò yêu đương."

Anh ta nghe, khóe môi nâng lên một đường cong rõ ràng, ngũ quan đẹp đẽ trong trẻo tinh tế dưới ánh đèn dìu dịu làm nổi bật nét ưu nhã vốn có của anh ta, lông mày rậm khẽ nhướng lên, đôi môi áp vào bên tai của cô, nói: " chúng ta cũng có thể thử một chút."

Cố Tử Mạt sững sờ, cảm thấy trong lòng có loại cảm xúc khác thường đang chảy, cô không được tự nhiên quay đầu đi, "Không được!"

Bỏ lại câu này, liền chạy như điên vào cửa chính của nhà họ Cố.

Lúc này đã là gần rạng sáng, cô thận trọng thu ‘ tang vật ’ gọn lại, trong lòng bách chuyển thiên hồi, suy nghĩ có nên đi thú tội hay không, cũng được giảm tội đi.

Nhưng không có kẻ giả mạo bên cạnh, cô lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đem ‘ tang vật ’ nhét vào nơi này, lại giấu vào nơi đó, nhưng vẫn không tìm được chỗ giấu an toàn.

Ai, xem ra ở trong lòng cô, vẫn là một cô gái cực kỳ thuần lương.

Cô luôn có thể ở trong lúc lơ đãng lộ ra bản chất thiện lương lại đơn thuần, hoan hô, không chừng một ngày kia còn có thể bị một tổng giám đốc bá đạo nhìn trúng đâu! Đương nhiên, đây chỉ là do cô đoán mò.
Bình Luận (0)
Comment