Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 28

Nghĩ tới cái tên kia lại khiến anh hơi khó chịu, khẽ nhíu lông mày, con mắt nhìn về phía cô. Thợ trang điểm chọn cho cô là bộ lễ phục lệch vai màu xanh lam, cắt xén đơn giản, trên cổ đeo một chiêc vòng trân châu màu trắng trong suốt, ngoài ra trên người không có trang sức nào khác, càng lộ vẻ lịch sự tao nhã, phần cuối của chiếc vày hơi xòe rộng, càng lộ chiếc eo nhỏ nhắn.

Chiếc váy duyên dáng vừa người, làm lộ rõ đường cong dịu dàng của cô, phô bày hết ưu thế của dáng người ở trước mặt của anh.

Thật ra thì, vóc người của cô như thế nào, anh rất rõ ràng.

Dáng người của cô mảnh khảnh, nhưng cũng không quá mỏng manh, anh cảm thấy vừa vặn.

Nghe nói chiều dài cánh tay người đàn ông tương đương với vòng eo của người phụ nữ, đột nhiên trong lòng anh nảy ra một ý tưởng nào đó, nhưng đủ thứ đan xen, lại không thực hiện.

Cố Tử Mạt nhìn con số thang máy tăng lên, trong lòng bắt đầu phác thảo các loại khả năng có thể xảy ra sau khi đi lên, bỗng dưng, cô cảm thấy cổ tay có chút khác thường, chỉ thấy người đàn ông lấy ra một chiếc vòng tay, đeo vào cổ tay cô.

Vừa nhìn cái vòng tay này, giống như đã từng quen biết, đợi đến lúc cô giơ cổ tay lên nhìn, cô mới nhớ tới, giống với món cô nhìn thấy trong cửa hàng nhỏ trên phố Triêu Dương, cô nghi ngờ nhìn anh, "Đây là hàng thật?"

Người đàn ông gật đầu một cái.

Cô nhìn hoa văn quen thuộc trên vòng tay, so sánh thấy tinh xảo hơn nhiều, xem ra thật sự đúng là hàng thật, nhưng kỳ thật, cái đồ thật này cho cô rung động nếu so với cái đồ giả trước đó lại không lớn lắm.

Cái vòng tay này, cô kinh hỉ vì hoa văn ở phía trên, chứ không phải vì chất liệu, mà hàng giả là hoa văn cô nhìn thấy lần đầu tiên, khắc sâu ấn tượng, ý nghĩa phi phàm.

"Thế nào, không thích?" Người đàn ông thấy trên mặt cô không có biểu cảm dư thừa, lên tiếng hỏi cô.

Cô suy nghĩ một chút, khẽ ngửa mặt, cười rất tự nhiên với anh, "Không phải không thích, em chỉ là cảm thấy hàng thật và hàng giả cũng không chênh lệch bao nhiêu, hơn nữa nếu nói thì, hàng giả cho em xúc động lớn hơn hàng thật, cũng giống như anh, gần đây em có loại cảm giác, anh phải tốt hơn Luc Duật Kiêu thật hàng ngàn hàng vạn lần, mặc dù em không biết loại cảm giác này có đúng hay không, nhưng là trước mắt em chính là loại cảm giác này."

Nghe xong lời này, ánh mắt khẽ biến, nhưng lại ngay sau đó che giấu, như có như không cong cong bờ môi, cúi người thật thấp, đưa môi đến gần bên tai cô, "Em biết là tốt rồi."

Cố Tử Mạt vốn bởi vì bị lây nhiễm cảm xúc mới nói ra những lời vừa rồi, nhưng nói xong, cô luôn cảm giác mình ấm đầu, không kìm chế được nỗi lòng, là do tế bào loạn nên nhạy cảm đa tình làm như vậy, cô đối với lần này hối hận khủng khiếp.

Nhưng kì lạ người đàn ông này lại cho là thật, còn một vẻ thừa nhận nữa chứ, điều này làm cho cô càng cảm thấy hối hận không kịp.

Người đàn ông này, luôn tự tin như vậy sao?!

Đang suy tư, ngang hông đột nhiên cảm thấy khác thường, cúi đầu xem xét, ngang hông thêm một con cánh tay nhẹ nhàng ôm cô, nhẹ nhàng buộc chặt.

Cô ngẳng đầu nhìn khuôn mặt anh đang đến gần, trong cặp mắt đen kia hình như cất giấu mê hoặc cùng dịu dàng rất sâu, cô vừa định nghiên cứu kỹ, liền nghe thấy tiếng thang máy"Đốt" một tiếng vang lên.

Cô thu hồi tâm tư khác, lại nhìn anh, chỉ thấy người đàn ông đang mỉm cười, trên mặt cũng không có cái khác.

Anh như vậy, khiến cô có cảm giác suy sụp, không thể làm gì khác hơn là kéo cánh tay của anh ra khỏi thang máy, hai người không nhanh không chậm đi về phía nơi tổ chức tiệc đính hôn của Cố Trinh Trinh và Hà Ân Chính.

Lúc bọn họ đi vào, đầu tiên nhìn thấy chính là Hà Ân Chính đang mở chiếc nhẫn đính hôn của hai người ra cho mọi người nhìn, chẳng qua là khoe khoang nơi sản xuất kim cương, đánh bóng kim cương mất bao nhiêu thời gian, kim cương là xuất từ nhà đánh bóng kim cương nổi tiếng kia.

Một chiếc nhẫn nho nhỏ cũng có thể bị người này viết thành một bài văn, càng làm lộ rõ sự ganh đua so sánh nếp sống cùng khoa khoang trong xã hội thượng lưu, cô nhìn dáng vẻ kệch cỡm của Cố Trinh Trinh và Hà Ân Chính, không nhịn được cười nhạo một tiếng.

Tiếng cười này của cô, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng ít ra đưa tới một ít cái nhìn chăm chú của vài người chung quanh, cô cũng không sợ hãi, nháy mắt cho ‘ Lục Duật Kiêu ’, ý bảo có thể bắt đầu.

‘ Lục Duật Kiêu ’ nhận được tín hiệu của cô, khóe miệng nhếch lên, trong mắt lóe ra vẻ bén nhọn, anh kéo cô lên trước, nghiêm túc nói, "Chậm đã!" Hai chữ này, không giận mà uy, làm cho mọi người ở đây đều như có như không nhường ra một con đường cho hai người bọn họ.

Đoạn đường ngắn này dưới cái nhìn chăm chăm của mọi người, giống như dài chưa từng có.

Người đàn ông bên cạnh dẫn cô lướt qua mọi người, giống như dẫn dắt cô xuyên qua ngàn núi vạn sông, bên cạnh đã lướt qua hàng ngàn cánh buồm, chẳng qua, này phía cuối của ngàn núi vạn sông này, một đôi đàn ông cặn bã phụ nữa đê tiện đang đứng.

Bởi vì tầm mắt giới hạn, Cố Trinh Trinh chỉ thấy được ‘ Lục Duật Kiêu ’, cô thấy anh tiến đến, nội tâm vui vẻ, trên mặt hiện ra nụ cười ưu nhã, lẳng lặng chờ anh đến gần, vậy mà, một giây kế tiếp, cô cảm giác khóe mắt mình đều phải tách ra!

Khó có thể tin!

Làm sao lại là chị ấy? Quả thực là âm hồn bất tán! Không phải mẹ nói sẽ tìm người trông coi Cố Tử Mạt sao!

Ánh mắt của cô hốt hoảng nhìn sang Cố phu nhân, lại thấy trên khuôn mặt Cố phu nhân đầy vẻ không tin cùng hoảng sợ!

Không để cô kịp nghĩ gì khác, Cố Tử Mạt đã đứng trước mặt cô.

Hai chị em rất gần nhau, ngay cả từng lỗ chân lông trên khuôn mặt đối phương đều có thể nhìn được, không khỏi quan sát lẫn nhau, Cố Trinh Trinh hoảng sợ với vẻ đẹp trời sinh của Cố Tử Mạt, dung mao Cố Tử Mạt từ nhỏ đã rất tốt, tự nhiên cô cũng đã biết, chỉ là Cố Tử Mạt sợ đoạt danh tiếng của em gái, luôn luôn không thích ăn diện, nhưng hôm nay vừa thấy Cố Tử Mạt sau khi trang điểm, Cố Trinh Trinh chỉ có thể thừa nhận, chênh lệch giữa mình và Cố Tử Mạt không phải là nhỏ.

Cô cố gắng khiến cho bắp thịt trên miệng hoạt động lại, nặn ra một nụ cười yếu ớt thích hợp, giả vờ như không biết, hỏi, "Chị, chị đây là......"

Cố Tử Mạt chỉ chú ý đến khuôn mặt Cố Trinh Trinh dưới lớp phấn lót, phấn lót rất dầy, nhưng vẫn không giấu được làn da rất xấu cùng tinh thần tiều tụy của Cố Trinh Trinh, sợ rằng điều này đều phải quy cho những ngày ăn cơm tù rồi.

Bạch Liên Hoa rất thích bôi phấn cho mình trắng như vậy, thật ra thì trong lòng đã sớm đen như bàn thạch rồi.

Cô không nhìn Cố Trinh Trinh đang cố làm ra vẻ cười yếu ớt, hừ nhẹ một tiếng, "Em gái, má em vẫn hơi kém hồng một chút, anh thấy đúng không, Duật Kiêu?" Dứt lời, cô liền chuyển ánh mắt lên người người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông nhìn cũng chưa từng nhìn Cố Trinh Trinh, liền gật đầu với Cố Tử mạt một cái nói đúng, sau đó mới đưa mắt nhìn sang Cố Trinh Trinh, ánh mắt u lãnh như sương khói, bên môi như có như không nâng lên một đường cong vi diệu, không nhanh không chậm mở miệng, "Hôm nay Cố nhị tiểu thư cùng Hà tiên sinh là vai chính, nhưng cũng đừng quên vai phụ chứ, Cố tiểu thư, cô thấy đúng không?"

Thân thể Cố Trinh Trinh đột nhiên giật mình một cái, cô mím môi, ấp úng nói không ra lý do, "Tôi......"

Cố Tử Mạt không nhịn được cười lạnh trong lòng, đương nhiên Cố Trinh Trinh không biết trả lời như thế nào, bởi vì Cố Trinh Trinh căn bản không biết ‘ Lục Duật Kiêu ’ là chuẩn bị ra bài thế nào!

Chỉ là, bài này mà bị bày ra, khả năng sẽ càng thoải mái hơn đâu.

‘ Lục Duật Kiêu ’thong thả bước một bước, cơ thể hơi dựa sát vào Hà Ân Chính, đầu anh cao hơn so với Hà Ân Chính, phong cách cũng không biết là cao hơn Hà Ân Chính mấy bậc, cho nên vừa đứng như vậy, Hà Ân Chính liền tự giác trở thành thằng hề.

Con mắt lạnh của người đàn ông bắn ra làm cho người ta sợ hãi, bỗng chốc cừoi khẩy với đối phương, tiếp theo đề nghị, "Hà tiên sinh, lúc trước anh từng đăng báo xin lỗi Cố đại tiểu thư, vậy không bằng hôm nay nể mặt Lục mỗ tôi một lần, ở trước mặt xin lỗi Cố đại tiểu thư, cũng tốt lại biểu hiện sự chân thành?"
Bình Luận (0)
Comment