Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 39

Một ngày sau - -

Trong phòng khách của biệt thự, ánh sáng rực rỡ hắt ra từ trong đèn treo thủy tinh khổng lồ, chiếu xuống sàn nhà đá cẩm thạch, tạo thành một quầng tia sáng lung linh óng ánh.

Chỉ có âm thanh đầu bút nhẹ nhàng viết lên giấy, nhỏ bé nhưng rõ ràng.

Lục Duật Kiêu cùng Kiều Tử Hoài đồng thời khép văn kiện đã ký kết vào, máy móc bắt tay nhau một cái.

Ngay sau đó, Lục Duật Kiêu lại lắc đầu nhếch môi, "Cũng chỉ có cậu, dám nói chuyện hợp tác với mình vào lúc này thôi."

Kiều Tử Hoài nhún vai một cái, rất vô tội buông tay ra, "Bao nhiêu người đều đang nhìn chằm chằm hầu bao của cậu, mình không phải phụ nữ, không thể lột quần của cậu được, chỉ có thể lợi dụng lúc rối loạn mà đánh cướp thế này thôi." Nói xong, đứng dậy đi về phía quầy rượu trong phòng khách.

Lấy ra một chai rượu vang năm 73, rót hai chén, đưa một ly vào tay người đàn ông đang ngồi trên ghế sopha, đưa mặt đến trước mặt đối phương, cợt nhả nhạo báng, "Ngày hôm sau cô gái kia mất tích, cậu vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh thế này cơ đấy."

Lục Duật Kiêu lắc lắc ly rượu trong suốt, chất lỏng màu đỏ thắm ngưng tụ ra một đường vòng cung, lại lan ra ngoài, thoáng mím môi một cái, mới chậm rãi mở miệng, "Không nên tin ánh mắt của cậu."

Hôm qua anh phái người theo dõi Cố Trinh Trinh, nhưng không nghĩ, đột nhiên Cố Tử Mạt lại mất tích, anh điều động thế lực khắp nơi, nhưng tìm kiếm vẫn không có kết quả.

Lần đầu tiên anh biết, bản lĩnh trốn tránh của cô lớn như nào, đồng thời cũng biết, hai chữ vô cùng lo lắng là cảm giác như thế nào.

Kiều Tử Hoài thấy người đàn ông này thừa nhận tâm trạng rối bời, lần này anh sáng suốt lựa chọn trầm mặc, ánh mắt nhất nhất xẹt qua khuôn mặt cao tâm khó lường của Lục Duật Kiêu.

Người đàn ông cởi ra hai nút áo sơ mi, lập tức cổ áo mở rộng nhưng lại không hề thô tục, không thể phủ nhận, mỗi một chi tiết nhỏ của người đàn ông này đều trải qua chế tác tỉ mỉ, phần lớn thời gian vẻ mặt của anh đều là bình tĩnh, thần sắc xa cách.

Nhưng mặc dù như vậy vẫn có vẻ cao cao tại thượng, khí thế cường đại bẩm sinh ép người khác tới mức không thở nổi.

Chỉ là, đối mặt với việc cô gái kia mất tích, người đàn ông này gặp đả kích cũng không phải chỉ là nhỏ tí tẹo.

Nghĩ tới đây, anh thậm chí có loại cảm giác đã bạo ngược được Lục Duật Kiêu.

Hết cách rồi, nhà họ Kiều vẫn làm người giữ cửa của nhà họ Lục, anh thân là người nhà họ Kiều, khó có thể nhìn thấy loại cảm xúc bình dân này của Lục Duật Kiêu, không vui mới là lạ!

Lục Duật Kiêu hoàn toàn không để ý đến Kiều Tử Hoài đanghả hê, chỉ là lông mày khẽ nhếch lên, ngón tay vuốt ve miệng chén mỏng manh, con mắt sâu thẳm khép lại một nửa, nói ra lời mời, "Cố Trinh Trinh thực sự mời Lục Duật Kiêu, cùng một chỗ?"

"Vào thời điểm mấu chốt như này, cô ta cũng có lá gan mời cậu?!"

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lục Duât Kiêu nhìn về nơi khác, khóe môi cong lên trào phúng, "Cô ta có liên quan tới việc Tử Mạt mất tích, trong tay lại vô cùng có khả năng nắm giữ tin tức của Tử Mạt, cô ta chẳng những không sợ người của mình điều tra cô ta, còn tìm cách để gần gũi mình, cô gái này ngược lại cũng có chút thông minh."

"Bốp, bốp ——" Kiều Tử Hoài nghe xong, không nhịn được vỗ tay hai cái, chậc chậc tán thưởng, "Dùng lệnh chư hầu để bắt vua, thật tốt."

"Cùng nhau?" Người đàn ông đặt ly rượu xuống, nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch, nghiêng mặt, nhíu mày về phía Kiều Tử Hoài.

"Bồi rượu không bồi ngủ, bán nghệ không bán thân."

Hai người đàn ông đạt thành nhất trí, sóng vai đi tới cửa phòng tiệc, Lục Duật Kiêu bước vào, mà Kiều Tử Hoài lại cố tình lui về sau một bước.

Ánh mắt người đàn ông khẽ nheo lại, ngẫm nghĩ nửa giây, khẽ gật đầu với Kiều Tử Hoài, sau đó lại cất bước đi về phía trước.

Trong phòng tiệc, đèn đuốc rực rỡ, ăn uống linh đình, Cố Trinh Trinh lại đứng một bên thờ ơ nhìn bằng nửa con mắt, tất nhiên cô sẽ cố gắng chu toàn, nhưng bây giờ, hoàn toàn không cần thiết.

Cô hoàn toàn không đem những thứ xã giao giả dối này để ở trong mắt, cô tin tưởng, người đàn ông kia xuất hiện, chắc chắn có thể nâng cô lên đến đỉnh cao.

Ngay lúc lòng cô đang suy nghĩ đủ điều, bỗng dưng, toàn bộ đèn trong phòng tiệc bị tắt, tiếng nhạc cũng ngừng lại, trong nháy mắt mọi người ở đây đều hốt hoảng, đột nhiên đèn lại sáng lên, so mới vừa rồi, còn sáng đến chói mắt.

Ánh sáng bất ngờ khiến mọi người khó chịu, đều nhắm mắt lại theo phản xạ.

"Tôi đã tới muộn!"

Đang thời điểm toàn hội trường gần như yên tĩnh, một giọng nói đàn ông không cao nhưng lại mang theo mười phần uy hiếp vang lên trong không gian tương đối yên tĩnh này.

Đợi đến khi mọi người thích ứng được với ánh đèn, toàn bộ ánh mắt đều không ngoại lệ nhìn về phía âm thanh tới.

Chỉ thấy người đàn ông kia đang bước đi, cằm ngẩng cao đầy lãnh ngạo, ánh mắt không hề gợn sóng, thâm thúy như hố sâu, anh ta hoàn toàn không để ý tới một loạt ánh mắt đang hướng lên người anh, mà bình tĩnh đi về phía một mục tiêu.

Nhân viên phục vụ bên cạnh cũng sửng sốt, trùng hợp ngăn cản đường đi của người đàn ông, người đàn ông cũng không giận, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ tiện tay đẩy nhân viên tạp vụ này một cái, nhân viên phục vụ này thiếu chút nữa giống như cỏ dại bị gió thổi đổ, lại thiếu chút nữa đứng cũng không vững.

"Mau nhìn! Khuy tay áo hình vuông bằng đá mắt mèo của anh ta!" Có người biết hàng thốt lên một câu kinh ngạc.

"Đó là...... Đó là bộ sưu tập của hoàng tử Henry!"

"Anh ta là ai?!" Mọi người rối rít suy đoán thân phận của anh, nhưng, đối mặt với khuôn mặt xa lại đáng ngạc nhiên này, thật sự gây đủ loại khó khăn cho bọn họ rồi.

"Có phải là Lục Duật Kiêu trong truyền thuyết hay không?" Có người to gan nói ra suy đoán.

"Anh ta...... Sợ rằng là đúng...... Chỉ có thể là anh ta." Những lão giả trong phòng đã sớm mất đi bình tĩnh, khó khăn nói.

Trường hợp lập tức liền mất khống chế, ngay cả Cố Trinh Trinh đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm cũng không bình tĩnh lại được, cô là mục tiêu của anh, anh cũng là mục tiêu của cô, mà cô lại từ đầu đến cuối không cách nào bình tĩnh lại.

Cố Trinh Trinh hoảng sợ cuống cuồng, đưa tay sờ nhẹ lên dây chuyền kim cương trên cổ, mới từ từ dựa vào cái viên kim cương chói mắt hơi tự tin một chút.

Nhất cử nhất động của Cố Trinh Trinh người đàn ông đều nhìn ở trong mắt, trong lòng thấy coi thường, nhưng lại không hề biến sắc.

Anh từ từ đi đến gần cô, hoàn toàn đi tới trước mặt cô mới dừng lại, đến quá gần, gần như có thể dán lên cơ thể của cô, "Tôi đã tới muộn, Cố nhị tiểu thư bỏ qua cho."

Giọng nói hơi khàn khàn lười biếng đùa giỡn, nếu không lắng nghe, cũng nghe không hiểu hàm nghĩa bên trong.

Cố Trinh Trinh biết người đến không có ý tốt, anh ta đến gần, cũng thiếu chút nữa khiến cho cô hít thở không thông, đến gần như vậy, thế nhưng để cho cô không cảm nhận được một chút mập mờ, thân hình cao lớn của anh bao phủ lấy cô, để cho trong lòng cô cũng cảm thấy áp bức.

Khí thế bẩm sinh của Lục Duật Kiêu, khiến cho cô sinh ra một nỗi sợ hãi từ trong đáy lòng.

Trai đẹp gái xinh gặp nhau, hiện trường lại thêm một phen náo nhiệt.

"Là nhị tiểu thư nhà họ Cố!"

"Khó trách hai nhà Cố Hà ầm ỹ cắt đứt hợp tác, thì ra là nhị tiểu thư nhà họ Cố tìm được một đối tượng nặng ký như vậy." Có người nửa là châm chọc, nửa là hâm mộ nói.

Những lời này, từng lời đều truyền vào tai Cố Trinh Trinh, nhiều tiếng nói kích thích lên dũng khí của cô.

Phải biết rằng, nếu cô không thông minh, những ánh mắt và lời nói hâm mộ ghen tỵ này, tương lai cũng sẽ trở thành là Cố Tử Mạt đâu!

Cô đã thua một trận rồi, cũng không thể thua nốt trận này được!

Trong đầu dã tâm tăng lên, nhanh chóng áp đảo sự e ngại dưới đáy lòng, thân thể của cô khẽ lay động, khẽ lắc đầu, đôi môi nhấp nhẹ, giọng nói trong trẻo ngọt ngào từ trong cổ phát ra, "Tôi không ngại."

Cô đứng cũng không phải là thẳng tắp, lại cố ý hiển lộ đường xong của người con gái, đôi mắt cô ngậm nước, đẹp đẽ động lòng người đến cực hạn, lông mi như cánh bướm khẽ run, dường như muốn vỗ lên đầu quả tim của đối phương.

Hia vị tiểu thư nhà họ Cố, mỗi người đều đẹp có khí chất khác nhau.

Trang điểm tinh xảo, Cố Trinh Trinh đẹp đến tinh tế, lại khó tránh khỏi không tự nhiên làm ra vẻ, có vẻ giả dối, mà một vị tiểu thư khác nhà họ Cố lại khác biệt với Cố Trinh Trinh, cô đẹp tự nhiên, có thể ở trong lúc lơ đãng lộ ra giảo hoạt, vẻ đẹp của cô, rất khó làm cho người ta dùng từ mà hình dung được.

Người đàn ông nhìn cô gái trước mặt, trước mắt lại hiện ra một bóng dáng khác, hiển nhiên, người trước so với người sau, căn bản không có khả năng so sánh.

Vì vậy, anh trầm mặt.
Bình Luận (0)
Comment