Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 53

Mắt thấy sẽ đạt được, lòng Cố Trinh Trinh nóng như lửa đốt, cắn răng chấp nhận khẽ nắm tay đưa lên phía trước, lại chưa từng nghĩ, tiếp theo liền truyền tới một trận đau đớn bị giẫm lên từ bàn tay.

Cố Tử Mạt nhìn Cố Trinh Trinh làm trò cười, từ trong đáy lòng có ý xem thường, cô lạnh lùng liếc nhìn Cố Trinh Trinh, thản nhiên nói, "Không phải của cô, cô cũng đừng nghĩ cầm, nếu muốn, phải dùng bản lãnh thật sự đi lấy, chứ lén lén lút lút còn ra cái bộ dáng gì nữa."

Cô cũng không nghĩ chỉ giáo cái gì, chỉ muốn dạy cho Cố Trinh Trinh đạo lý tối thiểu nhất thôi.

Thiên kim tiểu thư quen sống trong nhung lụa lập tức biến thành kẻ trộm đồ, còn bị bắt tại trận, trong lòng Cố Trinh Trinh vừa hận lại vừa gấp, trên tay phải bị giẫm đều là cảm giác đau đớn ý hệt như bị đả thương vậy, thiếu chút nữa thì nước mắt cũng chảy từ trong hốc mắt ra, nhưng chính vì lòng tự ái cùng hư vinh của cô, lại buộc mình nuốt nước mắt trở lại.

Gần như là thốt từ trong kẽ răng ra được mấy chữ, "Chị vu khống!"

Cố Tử Mạt không chịu nổi Cố Trinh Trinh dối trá như vậy, rõ ràng là chó thấy được xương, tham đến mức muốn đi lấy trộm, nhưng bây giờ lại lên tiếng phủ nhận, nói mặc dù mình là chó, nhưng mình thích là cá!

Thật đủ khôi hài, một giây trước Cố Trinh Trinh vẫn còn vu oan cho cô, một giây sau đã nói ngược lại là cô vu oan, thật là một màn kịch vui!

Cô không đến mức không biết xấu hổ như Cố Trinh Trinh, khinh thường so đo những thứ này cùng cô ta, lạnh lùng nhìn gương mặt tái nhợt của Cố Trinh Trinh, yên lặng tăng thêm lực chân, "Tôi biết rõ là cô rất đau, tay đứt thì ruột xót cái nào cũng thấy đau, cái này cô hiểu rõ hơn so với tôi, Cố Trinh Trinh, mẹ Sở đối với tôi mà nói, cũng có ý nghĩa tay đứt thì ruột xót, lúc cô nghĩ tới việc động tới người nhà họ Sở, có nghĩ tới mình cũng sẽ nếm qua cái mùi vị này sao!"

Cố Trinh Trinh nắm tay chịu đựng đau đớn qua đi, may là tay trái cố gắng hết sức đẩy gót dầy của Cố Tử Mạt, vẻ mặt nhăn nó, giọng nói khàn khàn cầu xin tha thứ, "Xin chị...... Nhấc chân ra, xin chị đấy."

Thật sự quá đau rồi, tay đứt ruột xót là không sai, hơn nữa cô mới vừa sơn sửa lại móng tay, bị Cố Tử Mạt giẫm lên như vậy, không chỉ đau thịt nhức xương, ngay cả móng tay cũng bị nghiền nát ra.

"A......" Cố Tử Mạt từ giữa cổ họng liền bật ra một chữ như vậy, hoàn toàn là bộc phát cảm xúc thôi.

Cố Trinh Trinh thật sự là cực phẩm trong giới phụ nữ, biết đau rồi, xương cốt cũng mềm đi, một chút cũng không chịu được mà lăn qua lăn lại, cô ngồi xổm người xuống, đưa ánh mắt tới gần Cố Trinh Trinh, cảnh cáo cô ta, "Không cần lại lấy người thân của tôi tới để uy hiếp tôi, Lục Duật Kiêu chính là Lục Duật Kiêu, tôi nói anh ấy là thật, thì anh ấy chính là thật!"

Hàm răng của Cố Trinh Trinh cũng bị mình cắn đau, trên mặt cô một mảnh lụn bại, bởi vì đau đớn, trên gương mặt đã cực kỳ vặn vẹo, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu dạ một tiếng, "Tôi hiểu rồi."

Cố Tử Mạt nhận được câu trả lời, xê dịch gót chân, từ dưới tay của Cố Trinh Trinh, thô bạo lấy thẻ nhớ ra, cô đã sớm đoán được Có Trinh Trinh sẽ nghĩ tới nhờ vào đó mà phản kích, cố ý lãnh giọng trào phúng nói: " Nếu cô muốn mượn cơ hội cướp đoạt thẻ nhớ, thì vẫn nên tỉnh lại đi."

Quả nhiên Cố Trinh Trinh hoảng thần trong nháy mắt, cô thừa dịp lúc này, lập tức cầm thẻ nhớ trong tay mình, rồi sau đó nhấc chân, nhìn cũng không nhìn Cố Trinh Trinh một cái, liền đi lên lầu.

Cô cũng không quên, ‘ Lục Duật Kiêu ’ còn bị mình nhốt trong phòng ngủ của mình đâu.

Cố Trinh Trinh ngồi chồm hỗm ở trên sàn nhà, gắt gao cắn môi, sợ ngây người nhìn tay phải tràn đầy vết thương của mình, sơn móng tay đã bị phá hủy, còn lại một chút điểm nhỏ dính trên móng tay của cô, thật thảm hại, cảm giác trên tay như thiêu như dốt, cảm giác như bị đâm xuyên qua trái tim.

Cô lấy tay trái nâng tay phải lên, liều chết nín thở, hồi tưởng lại đủ loại châm chích của Cố Tử Mạt vừa rồi, nước mắt đều đảo quanh nơi hốc mắt.

Hôm đó cảm giác vinh dự được mọi người chú ý, đã trở thành huy hoàng quá khứ rồi, hiện tại khắc sâu nhất trong trí nhớ của cô, chính là hình ảnh cô ngã nhào trong cơn mưa, khắp người đều ướt chèm nhẹpnước mưa và bùn lầy.

Một đám người từ trong hội trường đi ra, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía cô, nói cô không biết tự lượng sức mình, si tâm vọng tưởng! Cô ngã từ trên mây xuống vũng bùn, trở thành đối tượng bị mọi người đùa cợt.

Lục Duật Kiêu tàn nhẫn cự tuyệt, khiến cho cả người cô phi thường lạnh lẽo, chỉ một câu nói của anh ta, là có thể phá tan tất cả ấm áp rồi, chỉ còn lại tàn nhẫn cùng vắng lạnh.

Chẳng qua, hiện tại trên ngón tay này, vẫn còn hơi ấm của một người.

Cô nhớ, người đó đi từ trong góc tối ra, đuổi cả tùy tùng của Lục Duật Kiêu đi, sau đó vươn tay, đỡ cô lên, đưa cho cô một cái khăn tay lau mặt, nói với cô, "Này, người đẹp, chúng ta hợp tác đi."

Lúc nói lời này, trên khuôn mặt đầy nữ tính của anh ta không hề có đùa cợt, chỉ có ý mời chân thành.

Lúc người đó gọi cô là “người đẹp”, cảm giác đầu tiên của cô chính là người lỗ mãng, hơn nữa, cách thức làm quen của anh ta quá cũ rồi, quả thật không bằng trẻ con.

Cô là người theo đuổi danh lợi, theo bản năng nhìn xuống khăn tay trong tay mình, một chiếc khăn tay màu trắng rất bình thường, căn bản không có gì đặc sắc hay giá trị cả, cô thất vọng nhìn trang phục của anh ta.

Trong đêm mưa, ánh sáng ảm đạm, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra, anh ta mặc một cái áo len dáng suông màu đỏ chót, vô cùng rộng, giầy cũng là một đôi giày da mềm màu đỏ chót, cả người đều là đồ cực kỳ rẻ tiền, dùng lời nói trong giới những người có danh tiếng mà nói, chính là low.

Cô vừa mới được chứng kiến sự phô trương của Lục Duật Kiêu, làm sao có thể đặt anh ta ở trong mắt, cô không nói gì, đưa khăn tay trả lại cho anh ta, liền đi về hướng khác.

Chẳng qua, người đàn ông kia từ phía sau gọi lại nói một câu, lại làm cho cô mấy ngày nay thậm chí không thể quên được.

Anh ta nói, "Chúng ta hợp tác, mỗi người một người, tôi muốn Cố Tử Mạt, cô cần Lục Duật Kiêu! cos¬play, tôi chính là Lục Duật Kiêu!"

Trên đời thật sự có người dám đóng giả Lục Duật Kiêu?

Cô theo bản năng quay đầu lại, không tiếc nhìn anh ta một cái.

Vui mừng là, gương mặt này không làm cô thất vọng, gương mặt rất trẻ tuổi rất anh tuấn, đôi mắt đào hoa sẽ câu hồn sẽ phóng điện, mũi dọc dừa, rất giống một ngôi sao nam nổi tiếng của Hàn Quốc, dùng ánh ămts háo sắc của một cô gái khái quát mà nói, người đàn ông trước mắt này, chính là mẫu trai đẹp đang thịnh hành.

Nụ cười của người đàn ông rất tùy ý, chỉ một tiếng cười tùy ý này, cũng toát ra sự phong lưu hào phóng đến vô tận.

Cô tự nhận kho ngôn ngữ của mình rất lớn, nhưng bây giờ trong đầu cô chỉ có một câu không ngừng lặp lại —— tại sao có thể đẹp mắt như vậy!

Chẳng qua câu nói tiếp theo trong lòng cô, lại đột nhiên chuyển một cái —— bộ dạng đẹp mắt thì có ích lợi gì!

Thế giới này rất tàn khốc, giống như những gì Cố phu nhân đã dạy cô từ nhỏ vậy, xã hội thượng lưu muốn chật chội hơn so với trong tưởng tượng, giữa người với người lại càng lạnh lùng, nói là người ăn thịt người cũng không quá đáng, mọi người nhìn vào không phải ở khuôn mặt, mà là bối cảnh!

"Anh sao? Bộ dạng đẹp mắt cũng không dùng làm gì cả." Cô nhẹ nhàng cười cười, quay đầu đi, không nói cái gì nữa, khập khễnh đi tiếp về phía trước.

Nhưng vừa đi được vài bước, người đàn ông liền chặn cô lại, anh ta giơ lên ngón giữa cùng ngón trỏ, kẹp một tấm danh thiếp, đôi mắt đào hoa hơi chớp, vô cùng mị hoặc phóng điện về phía cô, "Cô sẽ tìm tới tôi đấy, người đẹp, nhận đi, phòng trước khỏi họa."

......
Bình Luận (0)
Comment