Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 71.2

"Cố Tử Mạt, thật không ngờ, a." Sau lưng một giọng cười nhạo thấp hèn làm xáo trộn mọi thứ.

Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hà Ân Chính đung đưa một chùm chìa khóa xe nghênh ngang đi về phía này.

Hà Ân Chính cũng không đi thẳng tới trước mặt bọn họ, mà đi quanh xe của bọn họ 2 vòng, lại tiếp tục cất tiếng, "Audi q7? Không vượt qua một trăm vạn đâu nhỉ, Tử Mạt ơi Tử Mạt, cô nói một chút xem, ánh mắt của cô thế nào thế, chiếc Audi 150 vạn của tôi thì bị cô nhìn thành xe nhỏ rách nát, còn chiếc Audi q7 ở cấp bậc thấp này lại bị cô xem thành báu vật hiếm thấy?"

Hỏi một cách lạnh nhạt cười giễu, cực kỳ chói tai, lập tức khiến cả người cô nổi đầy gai ốc rồi. Đương nhiên Cố Tử Mạt nghe ra ý tứ trong lời nói của Hà Ân Chính, rõ ràng Hà Ân Chính cố ý chặn bọn họ lại, sau đó báo thù!

Nhớ tới bữa cơm của ba người ở nhà hàng, bánh xe của Hà Ân Chính bị bọn họ đâm thủng, cô rất vui vẻtiến lên nói Hà Ân Chính lái một chiếc Audi rách nát, lần này, Hà Ân Chính bắt được cơ hội nên trả thù lại đây.

Cái đồ đàn ông đê tiện này, vậy mà thù dai đến tận bây giờ, lại còn dùng phuong pháp thấp kém như vậy nữa!

Trong lòng Cố Tử Mạt cười nhạo Hà Ân Chính, gai nhỏ trên người cô rất muốn đâm vào người anh ta, vừa muốn tiến lên giằng co với Hà Ân Chính, lại bị người đàn ông nắm lấy khuỷu tay, thấy anh có hành động, cô cũng không tiện hành động một mình, chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa.

Lục Minh Tuyên ôm Cố Tử Mạt ở trước ngực, bình tĩnh liếc mắt nhìn chiếc xe của Hà Ân Chính đang dừng ở phía sau một cái, sau đó mới đưa ánh mắt đến trên người Hà Ân Chính, giọng nói đầy châm chọc: " Anh Hà vì một câu nói mà xỉ nhục Tử Mạt như vậy, không khỏi quá hẹp hòi rồi, vốn dĩ tôi cũng không muốn nhiều lời, nhưng có Tử Mạt ở đây, tôi không thể không tốt bụng nhắc nhở một câu, làm một người đàn ông, lòng dạ rộng rãi sẽ được phụ nữ hoan nghênh hơn đó."

Lời nói này thực sự đủ độc đủ xấu, đầu tiên châm chọc nói Hà Ân Chính quá hẹp hòi, thứ hai lại đùa cợt Hà Ân Chính dừng lại mất công vô ích, cuối cùng cũng không thể ôm người đẹp về được.

Mặc dù Hà Ân Chính là một nhà một nhà nghệ thuật giả tạo, cả ngày chỉ loay hoay với mấy bức tranh tầm thường để lừa đời lấy tiếng, nhưng đồng thời anh ta cũng là người thừa kế của nhà họ Hà, từ nhỏ cũng thường thấy những việc đối đầu gay gắt cùng ngấm ngầm hại người.

Anh ta vừa nghe đã hiểu ngay lời này là vũ nhục anh ta, một người luôn luôn thiếu kiên nhẫn như anh ta, thế nhưng tức giận đến mức đỏ cả mang tai.

Cố Tử Mạt biết Hà Ân Chính luôn luôn thích kích thích, lại thấy anh ta một tư thế muốn giết người như vậy, nghĩ thầm không tới ba giây, anh ta sẽ xông lên thôi, trong lòng thầm đếm từ ba tiếng.

Ba! Hai! Một!

Đếm xong rồi, mà Hà Ân Chính vẫn còn đứng ở tại chỗ, lại không ra tay, cũng không hề cắn người giống như chó điên nữa.

Kết quả ngoài dự đoán, cô thấy rõ mắt Hà Ân Chính đã đỏ ngầu lên rồi, nhưng anh ta vẫn không xông đến, tầm mắt của cô hạ xuống dưới, thì thất tay của Hà Ân Chính cũng nắm thành nắm đấm rất chặt rồi, trên tay đều nổi gân xanh, giống như chỉ cần hơi buông lỏng một chút là nó sẽ vung tới vậy.

Cái tên đàn ông đê tiện chỉ biết lừa đời lấy tiếng này, hình như đang ẩn nhẫn cái gì đó.

Kiêng dè với thân phận của ‘ Lục Duật Kiêu’ sao? Hay là, Hà Ân Chính vẫn chưa hết ý nghĩ xấu xa, vẫn muốn kết thân với nhà họ Cố? Cố phu nhân không nói với Hà Ân Chính việc cô đã có gia đình sao?

Thôi, nếu Cố phu nhân không có chủ động nói, thì cô sẽ biểu diễn cho Hà Ân Chính nhìn, chặt đứt hết niệm tưởng của anh ta đi cũng tốt.

Nghĩ tới đây, tâm tình của Cố Tử Mạt đã cảm thấy cực kỳ sung sướng, cô đón lấy ánh mắt đỏ như máu của Hà Ân Chính, trong ánh mắt đã hiện lên vẻ hoảng sợ ngay rồi, cô kéo kéo chiếc áo khoác trên người, hoảng sợ trốn ra sau lưng Lục Minh Tuyên, cực kỳ yểu điệu xin sự giúp đỡ: " Ông xã, anh bảo vệ em!"

"Cô! Các người!" Hà Ân Chính nghẹn họng nhìn trân trối, ngọn lửa phẫn hận trong mắt có xu thế lan ra cả đồng cỏ.

Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, hai người này vừa mới hôn nhau nóng bỏng như vậy, lại ở dưới tình huống mà anh không biết, trở thành vợ chồng rồi!

Điều khiến anh không thể tiếp nhận được nhất, đó là anh đường đường là thiếu gia nhà họ Hà, lại bị đám người kia đùa rỡn như vậy!

Cố phu nhân nói với anh, muốn anh yên tâm cứ mạnh dạn theo đuổi Cố Tử Mạt, mà sau lưng, lại đồng ý cho đôi nam nữ chó má này kết hôn, đúng là kẻ hai mặt lật lọng, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Hiển nhiên Cố Tử Mạt rất vui vẻ, quả nhiên cô đã đoán đúng tâm tư của Hà Ân Chính.

Còn chưa chết tâm đúng không? Vậy thì cô sẽ giết sạch toàn bộ ý nghĩ không an phận của anh ta! Cũng làm cho anh ta nếm thử cảm giác chìm ngập trong tai họa một chút!

"Chúng tôi? Chúng tôi làm sao? Tôi và Duật Kiêu đã nhận giấy chứng nhận rồi, bây giờ anh ấy là người chồng hợp pháp của tôi." Nói xong, cô giơ ta trái lên, lấy nhẫn cưới trên tay mình ra, ngay cả trên mặt cũng lóe ra tia sáng kỳ dị.

Hà Ân Chính định thần nhìn lại, quả nhiên trông thấy trên ngón áp út của cô có đeo một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn tuy nhỏ, nhưng phát ra ánh áng mờ mờ, suýt làm tổn thương hai mắt của anh, Hà Ân Chính tức giận muốn nổi điên lên được, anh bực bội gãi gãi tóc của mình, xoay người liền bước đi, giống dính phải vi khuẩn gây bệnh nào trên người ở nơi này vậy, khiến cho anh vội vã chạy trối chết thoát khỏi đây vậy!

Cả người anh, giống như một con gà trống thua trận, mặt xám mày tro, không còn một chút oai hùng nào nữa.

"Kể từ lúc anh ta và Cố Trinh Trinh thông đồng với nhau, trí thông minh càng ngày càng giảm xuống rồi, không ngờ chia tay với Cố Trinh Trinh xong, mà sự thông minh của anh ta vẫn tăng thêm được chút nào." Cố Tử Mạt nở nụ cười nhìn Hà Ân Chính bị dọa sợ chết khiếp, vẫn không quên cho Hà Ân Chính một câu chế nhạo nữa.

Người đàn ông nhếch miệng lên, cúi thấp đầu, kê vào lỗ tai cô cười đáp lại, "Thật không nghĩ tới, em còn nghịch ngợm hơn cả anh."

"Anh? Em?" Cố Tử Mạt trừng mắt nhìn anh, hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, trong đầu có tia sáng vụt qua rất nhanh, cô nhanh chóng bắt được, "Vừa rồi...... Anh cố ý muốn em hôn anh hay sao?"

Khó trách ở trước công chúng, người đàn ông này lại hùng hồn yêu cầu được hôn như vậy.

Thì ra, trong lúc vô tình, cô và Hà Ân Chính, đều bị tính kế, bây giờ cô càng hiểu rõ, Hà Ân Chính có bao nhiêu bi thống rồi!

"Anh cầu xin bà xã của mình hôn mình một cái, cũng không có cái gì không đúng." Người đàn ông một vẻ tinh thần sảng khoái, cầm tay trái của cô nâng lên, hôn lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng lên tiếng biện hộ cho mình.

Lúc ở trên xe, anh đã nhìn thấy Hà Ân Chính, chỉ nhìn thấy người đàn ông này thôi, máu ghen trong người anh đã sôi trào rồi, vừa nghĩ tới Hà Ân Chính dùng cách thức vô lại quấn lấy Cố Tử Mạt khi dễ bà xã của anh, thì anh đã cực kỳ phiền não rồi, làm sao có thể không dùng tới đòn sát thủ được chứ.

Phải biết, trước vấn đề tình cảm, đàn ông có lúc biểu hiện còn sâu sắc hơn so với phụ nữ.

"Đôi khi, phụ nữ cũng nên quan tâm đến cảm giác an toàn của một người đàn ông, ví dụ cũng giống như vừa rồi vậy, em đối với người trước đó." Anh kề đôi môi mỏng vào sát bên tai cô, nhỏ giọng lẩm bẩm với cô, trong giọng nói đều mang theo sự quyến luyến với cô.

Lần đầu tiên Cố Tử Mạt nghe được anh nói chuyện bằng loại giọng điệu này, giọng nói nhỏ một cách kỳ quái, cực kỳ mềm nhẹ, dường như bên trong còn mang theo sự uất ức cùng bất đắc dĩ nhẹ nữa, bởi vì môi anh thổi ra hơi nóng, cả bên tai cô đều có cảm giác tê tê dại dại, trong đầu lập tức cảm giác được sự nguy hiểm.

Mà nghe xong luận điệu của anh, cô lại càng có cảm giác kích động muốn ngất, cảm giác an toàn của đàn ông?

Đó là cái gì! Có tồn tại sao?

Hơn nữa nghe ý tứ của anh, hình như anh vô cùng để ý chuyện của cô và Hà Ân Chính, cô cảm thấy, mình nhất định là người duy nhất biết được một mặt mạc danh kỳ diệu của người đàn ông này, mỉm cười thở dài, vứt cho anh một ánh mắt ‘ anh đã nghĩ quá nhiều rồi’, nhẹ giọng nói, "Làm sao lại như vậy? Anh ta là cái người cũ mà không có tính uy hiếp nhất đấy, ngựa tốt đều không ăn cỏ cũ, sao em có thể làm loại chuyện như vậy được chứ? Lần trước anh ta tới công ty làm ầm ĩ như vậy, anh cũng nhìn thấy rồi, tình huống như vậy, em cũng vẫn đối xử với anh ta như đối với kẻ địch, mà anh còn lo lắng sao?"

Người đàn ông tinh tế nhìn gương mặt của cô, sau khi nghe xong cô nói một tràng, mây đen trên mặt vẫn chưa tản đi, anh khẽ lắc đầu, giống như vô tội nói, "Làm sao đây, anh vẫn không yên lòng."

Cô không biết nói gì, nét mặt vùng lời nói của người đàn ông này đều tỏ ra uất ức, giống như một đưa bé giả bộ đáng thương xin cô kẹo, nhưng rõ ràng người đàn ông này ưu nhã, thâm trầm, cao lớn, tự tin, cố tình sau khi Hà Ân Chính xuất hiện như vậy, anh lại biến thành cái bộ dáng này.

Anh đẩy cô vào tình trạng rối rắm, cô trực tiếp không có chỗ để lui, vốn dĩ cô không muốn để ý tới anh, nhưng cái ánh mắt uất ức kia lại không giống như giả bộ, điều này làm cho cô không thể không bắt đầu quan tâm đến cảm giác an toàn của đàn ông.

Vậy rốt cuộc nên làm thế nào đây?

Đột nhiên cô nghĩ tới Cố phu nhân, mấy năm qua, Cố Trình Đông có gia đình ở bên ngoài, nếu đổi là những người phụ nữ khác, đã tức giận làm ầm ĩ lên từ lâu rồi, nhưng Cố phu nhân vẫn luôn cái dáng vẻ không hề lo ngại, truy cứu nguyên do, cũng là vì một tờ hôn thú! Thân phận vợ cả!

Cuối cùng suy nghĩ hơi thông thuận, cô đã nghĩ thông suốt điểm này, cầm ngược lại lấy cổ tay của anh, dốc lòng nói liên miên: " Em là vợ của anh, chúng ta được pháp luật bảo vệ, sau này, giấy chứng nhận kết hôn sẽ do anh giữ, như vậy, thì anh cũng nên yên tâm đi nhé."

"Tử Mạt, lòng của đàn ông, cũng không phải một tờ giấy hôn thú nho nhỏ đã có thể lấp đầy được." Người đàn ông nhẹ nhàng nắm ngón tay của cô, trong lời nói như có sự chán nản.

Cố Tử Mạt tưởng là những lời này, có thể đuổi hết sự bất an của người đàn ông này, lại không nghĩ, cô đã lọt vào vũng lầy sâu hơn rồi.

Cái người đàn ông trước mắt lúc nào cũng có sự tự tin phi thường này, giờ phút này lại có vẻ cô đơn, anh nói chuyện chỉ nói một nửa, còn một nửa phái sau tự nhiên bấm rớt, đương nhiên cô không thể hỏi tới, chỉ có thể tự mình suy nghĩ thôi.

Rất nhiều chuyện, chưa trải qua 1 lần, sẽ rất khó hiểu biết mà không cần thầy dạy, cũng giống như tình huốn này vậy, kinh nghiệm của Cố phu nhân dùng ở đây, hiển nhiên không có một chút hiệu quả nào cả, ngàn suy nghĩ vạn lo lắng, cô đau khổ vì không có đáp án.

Mà kinh nghiệm thường ngày lại nói cho cô biết, cô có thể nói thêm vài câu chọc cười, là có thể lấy lệ với người đàn ông này rồi, nhưng bây giờ, cô lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông này, chỉ cảm thấy thần sắc của anh mang theo tiêu điều, phong cách cũng có chút không giống thường ngày, có lẽ, người đàn ông này đúng là thực sự để ý người cũ của cô rồi.

Thật sự để ý sao?

Cố Tử Mạt hết mím môi lại nhếch môi, vẫn không chịu nổi tâm tình của anh, cô quyết định khuất phục trước anh rồi, cũng không để ý chung quanh có đồng nghiệp đang nhìn hay không, cô hơi lưu luyến chui nửa người vào trong ngực anh, tay nhỏ bé mềm mại không sương lần mò đến vị trí trái tim của anh, nửa làm nũng nửa nổi giận mà nói, "Anh không nói, thì em làm sao biết làm thế nào để anh hết bất an chứ, anh nói ra, thì em mới có thể làm theo được! Anh...... Có thể nói một chút cho em biết hay không."

Thật ra thì trong lòng cô cũng lo lắng vô cùng, cảm giác an toàn của đàn ông, đây rốt cuộc là gì chứ!

Nếu hai vợ chồng chung sống cùng nhau cũng có thể ăn gian, thì sợ rằng hiện tại cô đã sớm cầm điện thoại di động lên Google để tra cứu rồi.

Người đàn ông cúi đầu, ngón tay thon dài xoa lên khuôn mặt của cô, thở dài một tiếng, khàn giọng nói, "Cô ngốc này, loại vấn đề này, làm sao có thể có đáp án xác thực chứ, chỉ cần em bắt đầu để ý là tốt rồi, thấy em có một chút xíu tiến bộ, thì anh cũng sẽ rất vui vẻ."

Người đàn ông chỉ nói một câu trúng đích, thuận tiện cũng đâm thẳng vào lòng cô.

Đúng vậy, trai gái yêu nhau ở bên nhau, đều là vẫn đề cô cùng phức tạp, sao có thể là máy móc khô khan chứ? Trên Google, hoàn toàn không thể tìm được câu trả lời, là cô quá ngu quá ngu ngốc rồi.

Cô ảo não đến mức muốn nên vào đầu mình một cái, thật sự phát khóc vì sự ngu xuẩn của mình mất thôi, cũng khó trách người đàn ông này có tâm sự khác đi, có một người cợ không hiểu phong tình như vậy, khẳng định anh là rất bất đắc dĩ rất mệt mỏi rồi.

Lần đầu tiên cô cảm thấy, chồng của Cố Tử Mạt, cũng là một nghề đặc biệt khó khăn rồi.

"Em...... Sau này em sẽ để tâm hơn." Cô giống như một đứa bé không đạt yêu cầu trong cuộc thi vậy, sau khi nhìn thấy điểm số kém cỏi của mình, kiên định biểu đạt ra quyết tâm lần sau nhất định sẽ giành thắng lợi.

Người đàn ông cũng không lại trả lời cô, ngón tay thon dài trắng nõn, chậm rãi di chuyển đi xuống, dọc theo gò má tinh xảo giống như như thủy tinh của cô chuyển xuống chiếc cằm với đường cong duyên dáng mượt mà, rồi đến cổ thanh tú xinh đẹp trắng muốt như thiên nga, lại đưa tay kéo đến nút áo thứ ba trên áo sơ mi của cô.

Ngón tay gảy nhẹ nhàng ở đây, rồi sau đó lại tiếp tục dạo chơi, hình như, thậm chí còn có ý đồ đi xuống sâu hơn nữa.

Cô nhạy cảm chú ý tới quỹ tđạo di chuyển ngón tay của anh, một phát bắt được ngón tay đang nóng lòng đi xuống của anh, "Kìa, anh......"

Cô không biết có phải bản thân mình nghĩ sai rồi hay không, có phải tự mình đa tình hay không, nhưng nếu thật sự giống như suy nghĩ của cô, thật sự cứ đi xuống như vậy, tình huống này, trở nên quá tế nhị rồi.

Người đàn ông này, tức giận, nhìn dáng vẻ của anh, là muốn khiêu nút áo của cô, cái này cùng với việc cởi áo nới dây lưng cho cô khác nhau ở chỗ nào chứ, nếu tay của anh xuống một chút nữa thôi, sờ lên, nhưng chỉ xuất hiện cái ý nghĩ kỳ quái đó thôi, điều này có ý nghĩa thế nào chứ?!

* Sao?

Cái từ ngữ mang theo tình cảm này, trong nháy mắt liền oanh tạc trong đầu của cô, cô không khỏi kinh ngạc nhìn về phía anh, "Anh có phải hay không......"

Là trả đũa sao? Từng cử động của anh, đều là đang muốn trả đũa lại cô sao?

Là muốn tỏ rõ buổi sáng anh bị uất ức sao?

"Cái gì?" Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt trêu chọc nhìn cô, trong mắt đầy nhu tình, ngón tay đang vuốt ve ở xương quai xanh của cô, ngón tay lại như có như không di động xuống dưới, nhưng mỗi khi vừa tiếp xúc xuống dưới, anh lại nhanh nhẹn nâng lên ngay.

Động tác của anh chỉ là vuốt ve, lại thu phóng có độ, hoàn toàn không cho cô cơ hội phản đối anh.

Sự va chạm như có như không này, càng làm cho trong đầu của cô hiện ra vài cảnh xuân sắc, các loại suy nghĩ màu hồng chui vào trong não bộ của cô.

Thật ra thì cô cũng bị ý nghĩ của mình hù sợ, cô nghĩ đến chuyện đó, cô lại càng có loại cảm giác không đất dung thân, cô ngửa đầu nhìn bầu trời một lát, mặc dù có mây đen trên đầu, nhưng đây rõ ràng vẫn là ban ngày mà, làm sao cô có thể dễ dàng có suy nghĩ kỳ quái như vậy chứ!

Vậy mà cô lại cho là anh chưa thỏa mãn dục vọng! Thật sao?

Cảm giác an toàn của đàn ông, chẳng lẽ chính là sự chiếm hữu đối với thân thể và tâm của người phụ nữ, mà không phải tờ giấy chứng nhận sao?

Hình như, để thỏa mãn cảm giác an toàn của đàn ông, còn khó khăn hơn so với phụ nữ rất nhiều!

Cơ thể của cô co rúm lại, tròng mắt hơi khép lại, tay nhỏ bé đi lên, sờ lên nút áo sơ mi trắng, vừa vặn che trước ngực, mới khẽ mở miệng, "Cái đó...... Thật sự là rất cần thiết sao?"

"Hả? Cái gì?" Người đàn ông giả bộ hồ đồ, trong ánh mắt khó nén nổi nụ cười, cố ý dùng giọng điệu trêu đùa hỏi ngược lại cô.

Sắc mặt cô lại càng đỏ, cô cũng không rõ ràng lắm mình đang nói cái gì nữa, đang ở trên đường, công khai thảo luận chuyện chăn gối với anh sao? Từ lúc nào mà Cố Tử Mạt lại trở nên cởi mở như vậy rồi?

Cô che ngực, vừa vặn có thể che giấu sự khẩn trương của cô, cố lấy chút dũng khí, giương mắt nhìn anh.

Lại thấy người đàn ông cũng đang nhìn cô chằm chằm, anh cong khóe môi, trong mắt là nụ cười kín đáo.

Cô cảm thấy một trận khó thởi, ánh mắt của anh giống như máy tuần tra vậy, khiến cô sinh lòng sợ hãi, lại không khỏi mang theo cảm giác hưng phấn nữa, cô không biết vì sao lại có thể như vậy.

Bởi vì, một chuyện chưa từng được bắt đầu lúc sáng kia - chuyện chăn gối sao?

Hiện tại, cô chỉ biết, ánh mắt của người đàn ông này quá mức sắc bén, quá mức...... Mập mờ không chịu nổi!

Môi của cô khẽ mở ra, mùi thơm như lan, đôi mắt trên mặt bao trùm một tầng hơi nước, lại thêm vào bảy phần phong tình, đàn ông vừa thấy liền si mê, sau đó trong mắt liền lóe lên vẻ phức tạp, giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào.

"A......" Bị anh dùng ngón tay khẽ chạm vào cánh môi như vậy, cô hoàn toàn không kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy có từng đợt sóng đang khuếch tán ra trong đầu, cho đến khi truyền ra khắp tứ chi, vốn bởi vì kháng cự, mà hai cánh tay để đó không dùng của cô, cũng không khỏi bám lên cơ thể của anh.

Không khí đột nhiên trở nên ướt át, cuồng nhiệt.

Đợt triều tính qua đi, anh mới đem ngón tay thon dài xoa xoa đôi má trơn bóng như ngọc của cô, mới trả lời vấn đề của cô, "Tử Mạt, cũng giống như một chút tiếp xúc mập mờ nho nhỏ này vậy, rất cần thiết, hơn nữa, em cũng sẽ rất ưa thích."

Giọng nói của anh khàn đến cực hạn, lại mang theo sự hấp dẫn phi thường, làm cô nhất thời bị mê loạn trong đó, cô nghe lời này của anh, cũng không cho rằng anh đang giở trò lưu manh chút nào.

Sự tinh túy trong lời nói của người đàn ông này, chính là - đối với một cặp vợ chồng thì chuyện chăn gối là rất cần thiết!

Lời mời trắng trợn cùng lời bóng gió, nếu như cô không hiểu, nhất định anh sẽ trợn tròn mắt mất thôi.

Nhưng trước mắt, cô lại trợn tròn mắt rồi, có thể, cái người đàn ông phúc hắc trước mắt này, từ đầu tới đuôi, bắt đầu từ cái ánh mắt ủy khuất đó, đã tính đến một bước này rồi.

Lúc ở nhà, cô cự tuyệt anh, anh cũng không biến sắc, lại ở đây bố trí một ám tiền cho cô rồi, nhất định phải ăn cô vào trong bụng mới được đây?

Người đàn này, chưa bao giờ phản đối trực tiếp quyết định của cô, mà lại chơi chiến thuật tâm lý với cô, từng bước một dụ cô vào cuộc, anh mai phục bên cạnh lòng của cô, lợi dụng lòng đồng tình của cô, nhân lúc trống mà vào, lập tức đánh bại lòng phòng bị của cô, trong lúc lơ đãng khiến lòng cô thay đổi.

Anh để cho cô chấp nhận từ tâm đến thân tất cả đều phải là của anh!

Ở trước mặt cao thủ bài bố này, cô cam nguyện thần phục!

Nhưng, cô là phụ nữ, phụ nữ tất nhiên muốn dùng phương thức của phụ nữ, xoay chuyển lại một cái kết quả, Cố Tử Mạt đưa một ngón tay ra, vẽ loạn thành hình tròn trên cơ thể của anh, thân thể nửa tựa vào trên ngực của anh, vừa vẽ vừa hướng dẫn từng bước, "Thiết kế tốt đấy?"

"Đã nhìn ra? Không hổ là bà xã của Lục Minh Tuyên, thật là thông minh." Người đàn ông chẳng những không sợ hãi không chột dạ, thản nhiên thừa nhận, lại còn khích lệ cô.

Dĩ nhiên Cố Tử Mạt sẽ không bị chút khích lệ này của anh làm cho đầu óc choáng váng, người đàn ông này, bề ngoài là đang khen cô, trên thực tế lại càng là khoe khoang bản thân mình.

Cô dựng thẳng móng tay trên ngón trỏ lên, dùng sức đâm vào ngực của anh, "Đau không?"

Mùa hè áo mỏng manh, lúc đi, người đàn ông ăn mặc cực kỳ nhẹ nhàng, trên người chỉ là một chiếc áo sơ mi có hao văn màu bạc trầm, cô chính là nhìn thấy áo quần của anh mỏng manh, mới có thể đâm anh như vậy.

Mấy ngày trước cô mới đi sửa móng tay, phía trên có gắn móng tay giả, một cái đâm này, sợ rằng thật sự đâm tổn thương da thịt của anh rồi.

"Đau." Người đàn ông không rõ ràng lắm trò đùa của cô gái, chỉ có thể thành thực mà chống đỡ.

Đàn ông nói láo trước mặt một người phụ nữ thông minh, bình thường đều không có kết quả tốt.

"Thật sự đau không? Nếu đau, sao lại không giả bộ đáng thương, giả bộ uất ức chứ?" Cô tiếp tục hỏi anh, động tác trên tay lại mờ ám có huyền cơ, cô cũng dùng luôn cả ngón tay cái, ngón trỏ cùng móng ngón tay cái cùng nhau dùng sức, thừa dịp anh đang suy nghĩ, liền bấm lên trên ngực anh.

"Au ——" quả nhiên người đàn ông không có phòng bị, chỗ lồng ngực bị đâm, bị đau, nơi cổ họng bật ra một hồi tiếng rút khí.

Cố Tử Mạt được như ý, dự đoán đúng người đàn ông này không cách nào cãi lại, cô tiếp tục lặp lại, buộc anh, "Tiếp tục giả vờ đáng thương? Giả bộ uất ức?"

Người đàn ông sao có thể để cô tùy ý giày võ nữa chứ, bàn tay nhanh chóngcầm tay nhỏ bé vừa làm chuyện xấu của cô, nhẹ nhàng đặt tay cô ở bên tay mình thổi thổi, than thở hỏi cô, "Thật sự giận? bây giờ tâm trạng khá hơn chút rồi chứ?"

Cô dùng sức bỏ tay anh ra, ra vẻ không muốn gặp anh,tròng mắt đảo chuyển, không nhìn anh, chỉ nhìn thời tiết, rất ấm ức nói: " Tâm trạng rất xấu, giống hệt với thời tiết hôm nay!"

Cũng không biết thế nào, sau khi bọn họ nhận được giấy chứng nhận xong, thời tiết lại xấu như vậy, vẫn cứ tối tăm, mây đen vẫn không tan
Bình Luận (0)
Comment