Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 74.2

Người đàn ông nắm vô lăng, hoàn toàn không trả lời, xe đã đi đến vùng ngoại ô, anh ta đạp chân ga rất mạnh, tăng tốc độ, nhanh như điện chớp.

"Có thể chạy chậm một chút sao?" Cô không chịu nổi tốc độ xe trước mắt này, hơn nữa, anh ta còn một mực tăng tốc.

"Nhưng tôi chưa bao giờ chạy chậm, lái xe là vì cái gì? Chính là chơi đùa với tốc độ này!"

Cố Tử Mạt cũng sững sờ với tính tình của anh ta, dù thế nào cũng mặc kệ cảm thụ của người khác! Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!

Cô sáng suốt lựa chọn im lặng, dựa cả người lên lưng ghế, nhắm hai mắt lại, đưa bản thân vào trong bóng tối để thoải mái hơn chút, không nhìn cản vật đang trôi qua rất nhanh bên ngoài cửa xe, mặc kệ anh ta tiếp tục đua xe.

Một trận lo lắng hãi hùng, rõ ràng cô có thể cảm thấy, tốc độ xe đang chậm lại, cô vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, mở mắt, vừa định khen anh ta mấy câu, chỉ thấy anh ta một tay lái xe một tay cởi cà vạt.

"Nguy...... Nguy hiểm!" Nhìn anh ta cầm lái một tay, sống lưng của cô không nhịn được mà toát ra một trận mồ hôi lạnh.

"Cho." Người đàn ông đưa cà vạt cho cô.

Mặc dù Cố Tử Mạt không rõ nguyên do, nhưng vì không muốn chọc giận anh chàng con nhà giàu này, nên vẫn cẩn thận nhận lấy cà vạt.

"Bịt mắt lại, không cho giở trò!"

Cố Tử Mạt nhìn chiếc cà vạt màu đỏ chóe trong tay, sau khi trong lòng giãy giũa một trận, vẫn ngoan ngoãn buộc cà vạt lên, cũng không dám giở trò với anh ta, sợ sau khi bị phát hiện sẽ chết thảm hại hơn.

Nhưng mà, cảm giác mắt bị cà vạt bịt kín cũng không thể nói là cảm thấy an toàn, cô không thấy được tình trạng hiện tại, xe chạy càng lâu cô lại càng sợ, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà mở miệng nói, "Tôi biết mình sai, thật sự biết sai rồi, cầu xin anh không cần hành hạ tôi nữa có được hay không? Tôi...... Tôi thật sự không cố ý tìm người đóng giả anh...... Không, không đúng...... Sự thật là tôi cố ý tìm người đóng giả anh...... Nhưng cũng là vì bất đắc dĩ thôi......"

Phải biết rằng, đặt một người trong hoàn cảnh không xác định, càng có thể kích thích cảm giác sợ hãi của người đó, lúc này cô đang hoài nghi, anh ta đang căn cứ theo nguyên lý này chơi đùa cô, hiện tại cô thật sự sợ hãi.

Cô không gọi được điện thoại cho Lục Minh Tuyên, cũng không biết tình trạng hiện giờ của anh ấy, nếu cái anh chàng Lục Duật Kiêu này nhất thời nổi điên, cũng trả thù Lục Minh Tuyên, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, cô chịu khổ chút cũng không sao, nhưng liên lụy đến Lục Minh Tuyên, thì cô sẽ lại thiếu anh càng nhiều!

Nghĩ thông suốt những thứ này, cô liền quyết định cúi đầu trước anh chàng bảnh bao này.

Mà anh chàng con nhà giàu, giống như trong lúc lái xe, sẽ tiếc chữ như vàng, lần này một chữ hồi âm cũng không có, cô chỉ có thể nói tiếp.

"Lúc ấy bạn trai cũ của tôi bắt cá hai tay muốn đính hôn cùng người khác, tôi nhất thời tức giận, muốn tìm một người đàn ông tốt hơn để tức chết anh ta, nhưng mà tôi lại không tìm được ai tốt hơn, cho nên tôi chỉ có thể ra cái hạ sách này, tìm người đóng giả anh, thật ra thì anh cũng không thể trách tôi trọn trúng anh được, chủ yếu vì danh tiếng của anh quá vang dội, lúc đó tôi nghĩ người tuyển chọn tốt nhất chính la anh thôi, anh xem, tôi vẫn rất ngu ngốc đâu!"

Có thể vì quá sợ hãi, cô vẫn nói mấy câu lời hay với anh ta.

"Đến." Cùng với giọng nói của người đàn ông bảnh bao vang lên, thì xe cũng ngừng lại.

Cô sợ muốn chết, cũng nhịn không được rùng mình một cái thay Lục Minh Tuyên, "Tôi có thể lấy cà vạt xuống sao?" Cũng không biết, anh ta đưa cô đến nơi nào.

"Không thể." Cô nghe thấy tiếng người đàn ông mở cửa xe phía bên cô, sau đó, tay của cô bị một bàn tay bắt lấy, "Xuống xe."

Cô bị dắt đi về phía trước, cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng người đàn ông lại nhắc nhở cô nhấc chân, nói là bước lên cầu thang, cô cũng không có mánh khóe gì có thể đùa giỡn cả, chỉ có thể bước đi theo lời anh ta, mơ mơ hồ hồ, cô cảm thấymình giẫm lên là loại bậc thang bằng đá xanh đó.

Hình như còn phải quẹo trái quẹo phải..., quanh co, dù sao cũng thật phức tạp, đi thật lâu, cũng chưa đi hết bậc cầu thang, lòng của cô càng trầm xuống, cuối cùng không nhịn được cắn môi, mở miệng hỏi anh ta, "Đây là đi đâu, sao lại nhiều bậc thang như vậy."

Người đàn ông không nói lời nào, tiếp tục dắt cô đi, vẫn dùng sức khá lớn, động tác cũng tương đối thô bạo, lại đi thêm một khoảng thời gian nữa, cuối cùng anh ta cũng ngừng lại, cô cũng dừng bước, theo bản năng sờ sờ cà vạt, nhưng lại bị bàn tay quý giá của anh ta tách ra.

"Lúc tới đây, cô vẫn một mực ân hận, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, cô ở nơi này, hãy sám hối về những hành động không đủ thành thật giữ chữ tín của mình đi, nhớ, thời gian càng lâu, càng có thành ý." Anh ta vừa giữ chặt cà vạt, vừa hả hê nói.

Người ở dưới mái hiên, Cố Tử Mạt đành phải cúi đầu yên lặng sám hối, đây là đang sao lại bản 《 sám hối 》ở trong lòng, so với việc bị giết bị bạo thây thì kết quả này đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Cũng không biết đứng bao lâu, dù sao cô cũng đứng đến mỏi chân rồi, cô không nhịn được lên tiếng hỏi, "Lục thiếu, bây giờ có thể sao?"

"Ah, Lục thiếu, sao anh không nói lời nào vậy?"

Nhưng cho dù cô gọi thế nào, trả lời cô chỉ có yên lặng!

Cô bỗng luống cuống, chỉ sợ anh ta bỏ rơi cô, một mình lái xe rời đi, trên phim thần tượng không phải đều như vậy sao!

Cô lấy một tay kéo cà vạt xuống, mở mắt nhìn, không thấy hình bóng người đàn ông đâu cả?

Nhưng trước đó, rõ ràng cô lo lắng anh ta lén lút chạy đi, cho nên cô đã hết lòng lưu ý đến tiếng bước chân, cũng không nghe được tiếng bước chân của người đàn ông đi ra, nhưng bây giờ đưa mắt nhìn bốn phía, ngay cả một Quỷ Ảnh cũng không có!

Người này, đi không dấu vết như quỷ đầu thai vậy?!

Cô đau đầu một trận, sau đó mới nghiêm túc nhìn bốn phía, liếc nhìn lại, trước mắt là mảnh những tấm bia mộ đặt ngay ngắn, chung quanh những cây đại thụ mọc san sát âm u, trên bia mộ có một bức ảnh trắng đen đang mỉm cười.

Nghĩa địa hoang tàn vắng vẻ, từng bức ảnh trắng đen hướng về phía cô cười âm u, hình như muốn đưa ma trảo ra bắt cô ăn vào trong bụng vậy.

Mặc dù cô không làm việc gì trái với lương tâm, nhưng vừa nghĩ tới, nơi hoang vu này chỉ có một mình cô, nhất thời cô cũng trở nên luống cuống, đôi tay nắm thật chặt vào áo khoác, trong lòng nghĩ ngợi, bước tiếp theo nên làm gì.

Bỗng nhiên ——

Trên vai cô truyền đến một trận lạnh lẽo, một sức nặng đặt lên bả vai của cô, bờ vai của cô run rẩy lại run rẩy, đầu lưỡi thắt lại, thật vất vả mới hô lên được một chữ, "Người nào?"

Vốn dĩ cô nên sợ hãi hơn, nhưng vì, cô là người theo thuyết vô thần, cho nên hoàn toàn không tin tưởng lực lương kỳ bí thần kỳ cái gì!

Cô hơi nghiêng đầu cúi mắt, liền nhìn thấy trên mặt đất có một bóng dáng cao lớn, tầm mắt di chuyển đến nơi nào đó, khóe miệng của cô nâng lên, "Lục thiếu, tôi biết rõ là anh."

Chẳng trách vừa rồi không nghe thấy tiếng bước chân đi xa, người đàn ông này thật đáng yêu, vì hù dọa cô, còn cố ý trốn đi nữa.

Phía sau vẫn không có tiếng động.

Cô hơi chột dạ, nhưng rất nhanh trong lòng lại giữ vững ý nghĩ, bóng dáng chính khúc xạ của cơ thể, cái anh chàng bảnh bao này mặc một bộ quần áo rất rộng, hơn nữa đũng quần cũng rất thấp, làm sao cô lại không nhận ra chứ!

Cô bắt lấy cánh tay của anh ta, nhanh chóngquay đầu lại, quả nhiên trông thấy viên ngọc xanh kia sáng chói rực rỡ dưới ánh sáng yếu ớt nơi này, mà lúc này, người đàn ông đang nhe răng mà cười.

"Tôi biết ngay là anh!" Cô mở tay của anh ta ra, đặt ca vạt vào trong tay anh ta, trả lại cho anh ta, "Hiện tại! Có phải nên xóa bỏ rồi hay không?"

Người đàn ông làm vài động tác, đã thắt lại cà vạt, trả lời cô, "Bây giờ còn chưa được."

Cố Tử Mạt nâng trán, khóe miệng hếch lên, "Chẳng lẽ bởi vì, anh không nhìn thấy tôi hoảng sợ giống như trong dự liệu mà cảm thấy lần này không tính chứ! Vậy thật lừa đảo rồi, như vậy đi, vậy anh lại làm tôi sợ một lần nữa, tôi nhất định sẽ phối hợp với anh thật tốt!"

Cô biết những anh chàng nhà giàu này mê chơi đùa, hơn nữa còn biến đổi các kiểu đùa giỡn nữa, trò chơi truyền thống của nhà giàu mới nổi gì đó, thích xem phụ nữ bán rẻ tiếng cười, mà những nhà giàu có thì ngược lại, đặc biệt thích xem phụ nữ khóc, nhìn phụ nữ bị kinh sợ.

Nghe nói có một đám nhà giàu, còn đặc biệt vì vậy mà nuôi một ổ rắn độc.

Xem ra cái anh chàng Lục Duật Kiêu này cũng không có gì đặc biệt, cũng thích chơi đùa giống người khác thôi.

"Tôi có nhàm chán như vậy sao? Tôi là tới kể chuyện cũ cho cô nghe." Người đàn ông chỉ vào mộ bia ngay trước mặt bọn họ, ý bảo cô qua nhìn xem, "Chính là chuyện cũ của bà ấy, cô nhìn xem, cô biết bà ấy sao?"

"Bà ấy?" Cố Tử Mạt không nghĩ quá nhiều, theo chỉ thị của anh ta, nhìn sang.

Ảnh đen trắng, xem ra người phụ nữ trong ảnh cũng không lớn tuổi, búi tóc kiểu cổ điển, mặc sườn xám, nụ cười đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, cho dù là ảnh đen trắng, cũng không cách nào che giấu phong cách đặc biệt của bà ấy.

Một người phụ nữ rất có ý vị, sắc đẹp bực này, cũng đủ để sánh ngang cùng với minh tinh điện ảnh rồi.

Theo ý nghĩ này, có khuôn măt của một minh tinh điện ảnh, tự dưng hiện ra trong đầu cô, sau đó dần dần, trùng hợp với tấm ảnh đen trắng này.

Cô tiến lên một bước, lại nhìn tên phía trên, không khỏi đọc ra tiếng, "Lâm Nhược Thủy?" Cô lại lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc che miệng lại, nhìn về phía người đàn ông dẫn cô tới đây, "Bà ấy là Lâm Nhược Thủy? Chẳng lẽ không phải là mình tinh điện ảnh đã từng thành công tiến quânHollywood sao? Quá giống! Là chị em song sinh sao?"

"Không có phức tạp như thế, họ là một người, chẳng qua là dùng tên giả." Người đàn ông cúi người, lấy ra một cái khăn tay, xoa xoa Mộ Bia, sau đó nói, "Bởi vì gả vào nhà họ Lục, cho nên bị buộc sửa lại tên, cũng vì vậy, cho dù đã chết rồi, ngay cả người ngoài cũng không biết một chút tin tức nào của bà ấy, người khác cũng không biết bà ấy đi đâu, mà ở nơi đây, cũng không ai biết bà ấy từ đâu đến."

Hô hấp của Cố Tử Mạt căng thẳng, miệng mím chặt lại, ánh mắt co rút lại, lại nhìn chằm chằm ảnh trắng đen một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn không kiềm chế được nghi vấn của mình, "Tại sao lại như vậy, gả vào nhà họ Lục các người, nhất định phải thay tên đổi họ sao! Sẽ phải biến mất trong mắt tất cả mọi người sao! Vậy thì thật sự quá đáng sợ rồi."

"Đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau đâu, kết quả cuối cùng của bà ấy alf —— hài cốt không còn, nơi này chỉ là mộ chôn quần áo và di vật của bà ấy thôi."

"Trời ——" Cô vừa mới đưa tay hơi cách xa miệng của mình, lại lần nữa không nhịn được mà dùng sức che lại môi của mình.

Người đàn ông này giả vờ mất tích, không hù dọa được cô, ngược lại dùng câu chuyện cũ này, làm cô sợ hãi!

Cả bờ vai của cô đều đang run rẩy, đôi môi cũng run, mặc dù đây là đêm hè, nhưng cô cảm thấy nơi này lạnh chưa từng có, loại lạnh lẽo này, là loại hàn ý lạnh thấu xương, cái cảm giác âm hàn này, xuyên thấu qua mặt đất lạnh lẽo, thông qua bàn chân của cô, đâm thẳng vào trong lòng của cô.

Quá lạnh rồi, cô không khỏi ôm chặt lấy cơ thể mình, co ro.

Lúc này cô rất may mắn, mình nghe theo đề nghị của Lục Minh Tuyên, mặc cái áo khoác này đi.

"Bà ấy chết thế nào vậy?" Cô không dám nhìn bức ảnh đó nữa, cô cúi đầu, nhìn xuống mũi chân của mình, lúng túng hỏi.

Một minh tinh điện ảnh thành công tiến quân đến Hollywood, đã từng có cuộc sống mọi người hâm mộ, lại hương tiêu ngọc vẫn quá sớm, cô linh linh nằm trong một góc đen tối, không ai hỏi thăm, cũng không ai biết đến.

"Bị người đẩy xuống cầu thang, mất con, bản thân cũng trở nên tàn phế, bị tình địch kích thích đến mức tự sát, tro cốt cũng bị tình địch âm mưu chế tạo thành pháo hoa, pháo hoa bị trở thành đồ giúp vui đốt rồi." Người đàn ông đứng lên, khúc khích cười vài tiếng, "Nghe chuyện cũ này, có phải trong nháy mắt cô đã cảm thấy, cái thế giới này đã đối xử quá tốt với cô rồi hay không."

Trái tim của cô suýt nữa thì ngừng đập mấy nhịp, gần như là liều mạng mới phát ra vài tiếng động như thế, "Anh...... Tại sao anh lại nói với tôi những chuyện này?" Âm thanh rõ ràng run rẩy, ngay cả bản thân cô cũng có thể cảm thấy.

Phụ nữ gả vào nhà cao cửa rộng, từ giây phút bị gả đi đó, liền mất đi tên vốn có của mình, cũng mất đi bản thân, cô rất khó tưởng tượng, người phụ nữ này sống những ngày đó như thế nào.

Cô rất sợ câu chuyện cũ này, người hại người, còn là một xác hai mạng, còn làm cho đối phương hài cốt không còn!

Cô nghĩ ngay tới Cố Trinh Trinh, Cố Trinh Trinh lợi dụng đẩy cô ngã uống thang máy, cũng may không phải một xác hai mạng, cũng mơ hồ có loại nhẫn tâm này, lòng người biến chất đến mức này, có lẽ thật đúng là không cần có quá nhiều lý do!

"Chỉ là lấy một ví dụ cho cô thôi, nói cho cô rõ ràng, trở thành người nhà họ Lục phải hy sinh rất nhiều thứ, cũng giúp cô chuẩn bị sẵn sàng." Người đàn ông liếc mắt nhìn mộ bia, "Tôi đã kể xong chuyện xưa của mình rồi, bây giờ có thể đi."

Cả người cô đều đang sợ hãi, không có dũng khí nán lại ở chỗ này thêm một giây nào nữa, gật đầu, ánh mắt cố gắng không nhìn vào bức ảnh kia, nghiêng đầu, đi theo anh ta trở về đường cũ.

Dọc theo đường đi, cô suy nghĩ đi nghĩ lại câu nói cuối cùng của anh ta, cuối cùng ngón tay như có như không vuốt ve lên chiếc nhẫn trên ngón vô danh, nói với anh ta, "Anh yên tâm, tôi sẽ không vào nhà họ Lục các người đâu, anh cũng đừng trêu đùa tôi nữa."

Người đàn ông đi ở phía trước liếc nhìn cô một cái, trong đôi mắt đào hoa ảm đạm không có ánh sáng, trong mắt đều là u ám tối tăm, đã không có thần thái phách lối mọi khi, "Nếu như cô có thể nhớ, và tuân thủ những lời này được, vậy thì không thể tốt hơn."

Cô nhìn màu đỏ trên người anh ta, lại cảm thấy màu sắc kia, giờ phút này cũng mất đi ấm áp, không làm cô ấm lòng chút nào, mà ngay cả kiểu tóc táo cực kỳ táo bạo trên đầu anh ta, cũng đều cho cảm giác, hiện tại bóng lưng của anh ta, tiêu điều cô đơn một cách khác thường.

Anh ta và Lục Minh Tuyên không giống nhau, Lục Minh Tuyên rất giỏi che giấu tâm tình của mình, cho dù là anh kinh ngạc hay hoảng sợ, anh đều có thể che giấu được cực tốt. Mà cái anh chàng bảnh bao này, nhanh mồm nhanh miệng, lòng dạ ngay thẳng, tâm tình cũng đều biểu hiện hết ở trên mặt và hành động.

Cái bộ dáng này của anh chàng bảnh bao, khiến cho cô rất không thích ứng, cô thật sự không ngờ, vốn là mộ công tử ác bá phong lưu phóng khoáng, hôm nay lại toát ra vẻ mặt đau thương không giống với phong cách của anh ta.

Từ ngày tiếp xúc với anh ta, anh ta vẫn đều là loại đàn ông có cái gì nói cái đó, không che không giấu, yêu bảnh bao thích khoa trương, cô cảm thấy anh ta không khiến người thích, nhưng bây giờ cô nhìn thấy mặt khác của anh ta, lại muốn an ủi anh ta.

Nhưng mà, loại chuyện an ủi người khác này, cô thật sự không biết làm thế nào, trước kia lúc cô bị Hà Ân Chính làm cho đau thấu tim, cô nghĩ tới việc trả thù, cô khiến cho Hà Ân Chính không còn chút mặt mũi nào, cướp đoạt hết tất cả hy vọng của Hà Ân Chính.

Cái anh chàng bảnh bao trước mặt này, anh ta nên đi tìm ai trả thù đây, nhà họ Lục?

Vốn dĩ anh ta chính là người nhà họ Lục, anh ta không thể trả thù được, cô nghĩ, hiện tại nhất định anh ta rất mâu thuẫn, cô không biết cái bà Lâm Nhược Thủy này có quan hệ thế nào với nhà họ Lục, nhưng người phụ nữ này có thể để cho người như anh chàng bảnh bao này lộ vẻ xúc động, nhất định là có quan hệ thân thiết rồi.

Cố Tử Mạt nhìn bậc thang màu xanh, cúi đầu đi, bỗng dưng mở miệng, "Người nhà họ Lục các người có lỗi với bà ấy, bà ấy cũng có lỗi với chính bản thân mình, cái chết của bà ấy, cũng có trách nhiệm của bản thân."

Quả nhiên người đàn ông quay đầu lại, cau mày, "Tại sao cô lại nói như vậy."

Theo những gì cô thấy từ vẻ mặt và động tác của anh ta, rất rõ ràng tâm tình của anh ta giờ khắc này, anh ta sẽ bảo vệ Lâm Nhược Thủy bằng mọi cách, không thể thấy người khác nói xấu bà ấy dù chỉ là một chút.

Nhưng, cô vì mở rộng nội tâm áy náy của anh ta, không thể không nói xấu Lâm Nhược Thủy, mặc dù điều này rất bất kính đối với người chết, nhưng cô rất bằng lòng cống hiến chút sức lực, khiến đồ bảnh bao không còn nặng nề như vậy nữa, giống như đồ bảnh bao trước đây.

Cô mấp máy môi, quật cường mở miệng, "Tôi nói ra, nhất định có lý do của tôi." Nói tới đây, cô cố ý dừng lại, đưa mắt nhìn về phái đồ bảnh bao, hình như anh ta cũng không định cắt ngang lời của cô, mà xoay người lại, tiếp tục đi xuống núi.

Bởi vì hôm nay bầu trời đầy mây, cho nên cho dù mặt trăng đã lên rồi, cũng không có cảm giác sáng sủa hơn, dưới chân mấp mô, mỗi bước của cô, đều cảm thấy không thật, cô sợ không cẩn thận sẽ ngã xuống đất, liền lấy điện thoại di động ra, muốn cho điện thoại di động cung cấp một ít ánh sáng.

Cô mở điện thoại di động lên, phía trên xuất hiện ba cuộc gội nhỡ, đều là của Lục Minh Tuyên, ngón cái của cô đặt ở vị trí chấp nhận cuộc gọi, lại nhìn bóng dáng đỏ sậm trước mắt, hơi do dự.

"Sao không nói tiếp vậy, vừa rồi còn như đinh đóng cột, hiện tại lại im như thóc thế?" Đồ bảnh bao thẳng thắn như mọi ngày, vẫn không quên châm chọc cô một chút.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng không bấm xuống trò chuyện, bật chức năng đèn pin của điện thoại di động, chiếu xuống con đường phía trước, vừa đi, vừa nói, "Bà ấy gả vào nhà họ Lục, nhà họ Lục tước đoạt tên của bà ấy, nhưng chuyện này cũng không hề ý nghĩa là, nhà họ Lục hoàn toàn tước đoạt bản thân bà ấy, cuối cùng bà ấy lại thảm như vậy, một mặt là bị hãm hại, mặt khác, chính là do bản thân bà ấy đã buông tha. Có thể bà ấy đã từng kiên trì, cũng đã từng chống lại, nhưng mà tôi lạinghĩ, bà ấy kiên trì không được bao lâu thì đã buông tha rồi, lúc bắt đầu, bà ấy chỉ là bỏ qua bản thân, để phụ họa theo người khác, nhưng sau đó, lại biến thành, ba ấy buông tha cho tính mạng của mình! Con đường của bà ấy quá khó khăn, cũng là bởi vì bà ấy thỏa hiệp quá dễ dàng, lựa chọn bỏ qua quá dễ dàng."

Bước chân của đồ bảnh bao đã dừng lại, nhưng cô lại không nhìn thấy, vẫn dùng điện thoại di động chiếu lên bậc thang, từng bậc từng bậc đi xuống, không có phòng bị, cái trán đụng vào bờ lưng của anh ta, cô không nhịn được hô lên một tiếng, vuốt vuốt cái trán, sau đó lại tiếp tục nói, "Nhà họ Lục khiến bà ấy mất đi tên họ, có thể nhà họ Lục cũng làm bà ấy mất đi tự do, nhưng, nhà họ Lục lại không thể khiến cho ba ấy đánh mất bản thân mình được."

"Bởi vì bà ấy quá mệt mỏi, cái này không thể trách bà ấy được, nếu là đổi lại cô...khẳng định cô cũng không làm được, cô chỉ giỏi nói miệng thôi." Người đàn ông phản bác lại cô, vẫn không quên chèn ép cô một trận.

Cô vẫn biết là anh ta như vậy rồi, nhưng hiện tại, cô cũng không cảm thấy anh ta gây khó chịu nữa, cô không sao cả nhếch môi cười cười, cũng không quan tâm anh ta, nghiêm túc nhìn bậc thang dưới chân, từng bước từng bước đi xuống dưới.

"Tôi tên là Cố Tử Mạt, trước kia không gọi bằng cái tên này, vào trước trước kia, cũng không gọi bằng cái tên này, nhà họ Cố, là gia đình thứ hai nhận nuôi tôi, qua nhiều năm như vậy, tôi cũng giống như mất đi tên của mình, cũng giống Lâm Nhược Thủy như đúc, nhà họ Cố cũng không bằng lòng cho tôi sự tự do, lúc khứu giác của tôi nhạy bén, bọn họ để cho tôi điều hương, để cho tôi tạo ra giá trị cho doanh nghiệp nhà họ Cố, sau đó, bọn họ lại để cho tôi làm một công cụ kết thân, sẽ buộc tôi gả cho con của một nhà giàu nào đó, ví dụ như anh......" Nói tới đây, cô không nhịn được cũng cười rất châm chọc.

Cái loại cảm giác lạnh lẽo đó lại đánh tới một lần nữa, xen lẫn một chút mỉa mai, còn kèm theo một chút chua xót.

Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy trong lòng rất chua xót, trước kia mỗi đêm cô nhớ đến những chuyện này, cũng sẽ len lén chảy nước mắt, chẳng qua là theo những đêm này tăng lên, nước mắt của cô cũng dần đần cạn khô đi rồi, cho nên hiện tại, nước mắt của cô hoàn toàn không chảy xuống.

Nhưng, trong đôi mắt hơi có sương mù, khiến cho tầm mắt của cô hơi mơ hồ, cảnh vật trước mắt, cũng biến thành lờ mờ.
Bình Luận (0)
Comment