Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 8

Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc Cố Tử Mạt nghĩ những thứ này, cô không để ý tới Cố Trinh Trinh nữa, giữ chặt cánh tay, dùng hết sức mới miễn cưỡng kéo được người đàn ông kia xoay qua một bên, vừa đúng để cho hai người đưa lưng về phía Cố Trinh Trinh, như vậy cũng tránh được khuôn mặt đang làm ra vẻ đau khổ của cô ta.

"Rốt cuộc thì anh muốn như thế nào, phá đám?" Hiện tại, cô dứt khoát lộ dáng vẻ một bà chủ thuê ác độc với anh ta!

Khuôn mặt người đàn ông lộ vẻ vô tội, nhíu mày, dáng vẻ không liên quan gì đến mình, "Tôi vẫn không có làm gì, chẳng qua là tôi vẫn không rõ cô muốn thế nào thôi?"

Cố Tử Mạt khó chịu, chỉ muốn gãi đầu.

Được rồi, để cho bão táp mãnh liệt hơn chút nữa đi!

Đôi tay nhỏ bé bảo vệ bụng của mình, dũng cảm không sợ hãi kiên định nói với người đàn ông, "Tôi thật sựđang mang thai đứa bé của anh ta! Ở trong này!".

Đầu tiên người đàn ông hơi sững sờ, đôi mắt đen như mực nhìn cô, nhưng ngay sau đó hạ mắt xuống, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía bụng nhỏ của cô, sau đó khinh miệt nói, "A, sao tôi không biết, phụ nữ có thai lại có thể uống nhiều rượu như vậy."

Cố Tử Mạt suy yếu, trên bàn cơm, cô uống không ít rượu đỏ, lại bị anh ta bắt được cái đuôi mà giễu cợt như vậy!

"Tôi thích uống, tôi rất muốn uống, làm gì được tôi nào?" Người thua chứ khí thế không thua, cô thật muốn xem anh ta còn nói gì được nữa.

Nói thật, cô đã sống hơn hai mươi năm nay, cũng chưa từng thấy một công nhân làm thuê nào lớn lối như vậy, huống chi anh ta con là kẻ giả mạo!

Thế giới này đối xử với cô, thật sự quá tàn nhẫn!

Người đàn ông cũng không sợ cô, ngược lại thoải mái mà nhún vai một cái, "Tùy cô thôi, tôi đi đây." Nói xong, bắp đùi thon dài bước đi một bước, tư thế như muốn rời đi.

Cố Tử Mạt trộm gà không được còn mất nắm gạo, lúc này trong đầu cô ngay cả ý nghĩ chạy đến ôm bắp đùi anh ta cũng có, vội vàng kéo cánh tay của anh ta, hung ác nói, "Đừng đi! Giúp tôi diễn nốt màn này, giá tiền tùy anh ra!"

Người đàn ông cũng không trả lời ngay, đưa tay kéo cánh ta cô đang níu tay mình ra, rồi sau đó vén tóc đang che kín lỗ tai giúp cô, ánh mắt sâu thẳm phức tạp nhìn cô chằm chằm, cười nói, "Vậy cũng không được, cái giá mà tôi muốn, cô không trả nổi."

"Anh còn không ra giá, làm sao anh biết tôi không trả nổi chứ? Anh đừng dựa vào bề ngoài mà coi thường người khác!" Tính bướng bỉnh của Cố Tử Mạt đã nổi lên, không ai ngăn nổi.

Vừa dứt lời, đột nhiên bên hông thấy có áp lực, bàn tay của người đàn ông như một gọng kìm bằng sắt kéo cô, lại kéo tiếp, một lực đạo mạnh mẽ, thân thể hoàn toàn không có hơi sức của cô liền hoàn toàn dính vào trên người của anh ta.

"Ký hợp đồng kết hôn giả với tôi, nếu là cái giá như thế này, cô trả nổi sao?" Trong đôi mắt người đàn ông tràn đầy u ám thâm trầm, nhưng trên khuôn mặt lại là nụ cười hài hước vui vẻ.

Giọng của anh ta rất nhẹ, không có tình cảm, khàn khàn, lại sâu lắng gợi cảm không cho cự tuyệt.

Tim cô suýt nữa đập mạnh một cái chỉ vì giọng nói này của anh ta, nhưng người đàn ông này nhất định là kẻ địch đối đầu với cô trong tương lai!

Yêu cầu mà anh ta nói...... Quả thật là khinh người quá đáng!

Coi như cô cố ý dùng đám cưới giả để khiến Hà Ân Chính tức chết, nhưng cũng chưa chắc sẽ hợp tác với anh ta, nhưng bây giờ, người đàn ông này lại thừa dịp cháy nhà hôi của, chặn đường lựa chọn của cô.

Không nhìn đến sắc mặt của cô, người đàn ông không chút để ý cười vui vẻ nói, "Suy nghĩ thật kỹ đi."

Cái người đàn ông đày bụng tâm cơ này, ngoài mặt là suy nghĩ cho cô, để cho cô nghiêm túc suy nghĩ, nhưng vô hình chung lại dùng khuôn mặt đẹp và nụ cười tươi khiến cô cảm thấy áp bức, làm cho đầu óc của cô không thể suy nghĩ được!

"Được!" Giải quyết dứt khoát, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi.

"Hợp tác vui vẻ." Người đàn ông câu môi, ôm cả eo của cô đi đến trước mặt Cố Trinh Trinh, "Xin lỗi, bởi vì bạn gái tôi đang có thai, cho nên không thể nói chuyện nhiều được, nhưng cô yên tâm, mặc dù đứa bé trong bụng cô ấy không phải máu mủ của tôi, nhưng thân là bạn trai của cô ấy, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy, và so sánh với những người khác, tôi lại càng hiểu được quý trọng."

Cố Tử Mạt nghe, cũng suýt chút nữa cảm động đến mức rơi lệ.

Đây là gì? Bạn trai tuyệt thế vô song, người đàn ông tốt sắp tuyệt chủng, cô có thể không cảm động sao?!

Hơn nữa câu cuối cùng kia, lại càng hung hăng đả kích Cố Trinh Trinh đang đứng bên cạnh!

Quả nhiên, Cố Trinh Trinh nghe xong lời này, trong nháy mắt sắc mặt xám như màu đất, cô ta đi giày cao gót hoảng hốt chạy tới trước mặt hai người, níu lấy cánh tay Cố Tử Mạt, vội vàng hỏi, "Chị, là Ân Chính sao?"

Cố Tử Mạt hơi cau mày, nếu như cảm giác của cô không sai, thì Cố Trinh Trinh bắt lấy tay cô với sức lực không nhỏ, móng tay nhọn dài cũng đâm vào trong thịt cô.

Là vì Cố Trinh Trinh quá lo âu sao? Hay là...... Em ấy cố ý đây?

Có lẽ, cô nên nhìn kỹ lại Cố Trinh Trinh một lần nữa, từ đầu đến chân, từ trong tới ngoài.

Trước kia cô cảm thấy Cố Trinh Trinh là người duy nhất ở nhà họ Cố không coi cô là người ngoài, nhưng lại chính người em gái Cố Trinh Trinh này, âm thầm đoạt đi bạn trai của cô, khiến cho cô mất hết thể diện, buộc cô không thể làm gì khác là đi ra khỏi nhà họ Cố.

Mà sau khi sự việc xảy ra, Cố Trinh Trinh lại giới thiệu vài người bạn trai cho cô, những anh chàng kia, mặc dù không đến nỗi què chân què tay, nhưng người người đều coi như là cực phẩm trong cực phẩm rồi.

Sống trong một hoàn cảnh tàn nhẫn, có thể biến một con người thành quỷ, lúc này cô nhìn móng tay của Cố Trinh Trinh, không nhịn được liên tưởng tới móng vuốt của ma quỷ.

Đang suy nghĩ, cánh tay được buông lỏng, sau đó cô nghe thấy giọng của “Lục Duật Kiêu” vang lên, "Cô nắm đau bạn gái của tôi."

Cổ tay của Cố Trinh Trinh bị anh dùng sức tóm lấy, khuôn mặt xinh xắn trở nên vặn vẹo, hàng lông mày xinh đẹp cũng nhíu lại, xem ra người đàn ông này ra tay cũng không nhẹ, ngay cả cô cũng không nhịn được mà cảm thấy đau đớn thay Cố Trinh Trinh.

Haiz, cùng là phụ nữ, đồng cảm với nhau.

Đôi mắt lạnh lùng hung ác nham hiểm của người đàn ông híp lại, trưng ra vẻ mặt rét lạnh buộc chặt, gương mặt anh tuấn hết sức nghiêm túc, không còn là bộ dáng cà lơ cà phất mới vừa rồi nữa, anh lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Cố Trinh Trinh, khiến ánh mắt của Cố Trinh Trinh không có chỗ để trốn.

Cố Trinh Trinh không biết nghĩ thế nào, có thể là vì mặt mũi, cũng có thể là sợ hãi, trong cả quá trình, cũng không nói tiếng nào, không có nói ‘ Lục Duật Kiêu ’ buông tay, cho đến lúc ‘ Lục Duật Kiêu ’ tư thả tay em ấy ra.

Cổ tay Cố Trinh Trinh nổi lên một vết đỏ, Cố Tử Mạt cảm thấy cô em gái này thật sự là không tìm đường chết sẽ không phải chết, đều do người đàn ông này quá mạnh mẽ, vừa định mở to mắt, liền nghe được giọng nói của anh ta ngay bên tai cô, "Em yêu, đợi chút anh sẽ đưa em về nhà."

Cố Tử Mạt mới nghe đến chữ ‘ nhà ’ này, đã cảm thấy mọi chuyện từ đầu đến cuối thật sự rất châm chọc, trên danh nghĩa là cô bỏ đi khỏi nhà họ Cố, trên thực tế vẫn là bị đuổi ra khỏi cửa một cách trá hình, nhà họ Cố bằng lòng cho cô trở về, chỉ vì thân phận ‘ chưa lập gia đình ’ của cô.

Trong một gia đình kiểu như nhà họ Cố này, con gái ruột còn bị xem như hàng hóa bán trên thị trường, mang ra mua bán. Huống chi - cô chỉ là con gái nuôi!

Chẳng qua, cũng không có gì đáng ngại, lần này, cô muốn đường đường chính chính trở về!

"Trinh trinh, em yên tâm, ngày mai chị sẽ về nhà, chuyện đứa bé, nói rõ với mọi người cũng tốt, đúng rồi, đừng quên đưa Hà Ân Chính tới nhé, chuyện này anh ta cũng có phần." Nói xong, ánh mắt của cô còn đảo qua bụng của mình như thật vậy.
Bình Luận (0)
Comment