Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 90

Diệp Nhất Đóa thò đầu ra, nhìn xem người phụ nữ đang nói, bộ mặt đầy sẹo không nói, mái tóc lởm chởm, hình như là bị thợ cắt tóc lừa gạt làm hỏng, trên người mặc quần áo trang sức nhãn hiệu nổi tiếng, trên thực tế không hề hợp với tuổi của cô ta, có lẽ bị người bán quần áo lừa rồi.

Nhìn lại cái đám trợ thủ đi cùng cô ta kia, so sánh với cô ta, cũng không khá hơn chút nào!

Ta XXX đi, cái loại phụ nữ chưa phải tuổi già nhan sắc giảm sút, mà nhìn qua còn thảm như vậy, dám nói Cố Tử Mạt làm Tiểu Tam, cái thế giới này còn có thể nhốn nháo them chút nữa đi!

Diệp Nhất Đóa ở bên cạnh nhìn, xem ra mấy cô lễ tân ở đại sảnh cũng rất có ý thích giữ gìn trật tự công ty, cố ý không cho đám phụ nữ này đi lên. Nếu thật sự đi lên, họ không dung trọng lượng cơ thể của bản thân đạp bằng khu làm việc cũng sẽ không từ bỏ rồi!

Vừa nghĩ tới đám phụ nữ dã man vô lý, cùng với trọng lượng cơ thể đủ khiến người ta hoảng sợ này, cô không nhịn được toát mồ hôi dầm dề thay Cố Tử Mạt, cô liền nhấc chân chạy ra phía ngoài, muốn báo tin cho Cố Tử Mạt.

Cô vừa chạy được nửa đường, thì nhìn thấy Cố Tử Mạt cầm túi xách đi từ bên ngoài vào, nhìn sắc mặt cũng tạm được, chẳng qua sắc mặt nhạt nhẽo, vẻ mặt không chút thay đổi, xem ra tâm tình cũng không quá tốt.

Sao cô có thể lo lắng quan tâm đến tâm tình Cố Tử Mạt, phản ứng đầu tiên chính là vội vàng đuổi Cố Tử Mạt đi, cô cũng không dám để lộ ra, chỉ có thể chạy nhanh trên đôi giày cao gót.

Đợi đến lúc cơ thể hai người gặp nhau, cô liền tóm lấy cánh tay Cố Tử Mạt, để cơ thể mình ổn định lại, thở dốc một hơi, liền nói, "Cố Tử Mạt, mau chóng rời đi."

Cố Tử Mạt lờ mờ phát giác ra, "Chị còn phải làm việc mà, tại sao lại phải rời đi."

Diệp Nhất Đóa gấp đến nỗi đầu lưỡi níu lại, quạt quạt gió cho mình, đẩy cơ thể Cố Tử Mạt đi ra phía ngoài, "Chị nhanh đi đi, bên kia có một đám Obasan muốn đánh chị đấy."

Cố Tử Mạt không rõ chân tướng, vẫn đang mơ hồ, nàng nâng đỡ Ặc, không ngừng hỏi Diệp Nhất đóa, "Có chuyện gì vậy, điều này sao có thể chứ."

Hai cô gái, một người xô đẩy, một người hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, dây dưa quấn quít, trong khoảng thời gian ngắn, vẫn không có kết quả.

"Các người không phải muốn tìm Cố Tử Mạt sao, cô ấy đang ở đây, đúng chưa." Một giọng nữ cực kỳ bén nhọn đột ngột vang lên, đám phụ nữ bên cạnh quầy lễ tân, cười ầm ĩ một trận.

Ngay sau đó, chính là một trận ‘ ồn ào ’, đám phụ nữ rối rít thay đổi vị trí chiến trường, dời đến bên cạnh Cố Tử Mạt và Diệp Nhất Đóa, bọn họ nhanh chóng bày binh bố trận, lập tức làm thành một vòng vây, vây Cố Tử Mạt và Diệp Nhất Đóa ở bên trong.

Diệp Nhất Đóa vỗ vỗ trán, choáng váng, nghĩ đến giọng phụ nữ bén nhọn kia, cô tức giận bất bình, gào ra phía ngoài, "Là cái con mụ quái quỷ nào không tích đức bán đứng chị mày hả, đứng ra, chị cam đoan sẽ không đánh chết mày đâu!"

Câu này của cô, trước tiên làm Cố Tử Mạt kinh sợ, Diệp Nhất Đóa làm cái gì vậy, là cố ý nói lừa dối bọn họ, hay là cố ý đỉnh bao?

Cô không hiểu hành động của Diệp Nhất Đóa, chỉ có thể cẩn thận tóm lấy tay áo của Diệp Nhất Đóa, kề sát vào bên tai cô bé, nói: " Nhất Đóa, em đang làm gì vậy, ngàn vạn lần đừng làm loạn." Về phần giọng nữ bén nhọn vừa rồi, cô lại cảm thấy hết sức quen thuộc, phải là quản lý bộ phận nghiên cứu phát triển của công ty.

Diệp Nhất Đóa lơ đễnh ngẩng đầu lên, vỗ vỗ lồng ngực của mình, "Yên tâm đi, có em ở đây, em tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ động đến một cọng lông của chị đâu! Chị xem, bộ ngực của em cũng rất lớn, so với Lục Minh Tuyên, cũng không kém bao nhiêu."

Trong lòng Diệp Nhất Đóa có tính toán riêng của cô, hiện tại Cố Tử Mạt gặp khó khăn, cô nhất định phải chống đỡ ở phía trước, chỉ cần bảo vệ tốt cho Cố Tử Mạt, thế nào Lục Minh Tuyên cũng sẽ nhớ đến công lao của cô. Đến lúc đó, cô lấy công chuộc tội, chắc chắn tình hình sẽ tốt hơn.

Cố Tử Mạt nhìn Diệp Nhất Đóa ra sức vỗ ngực như vậy, thiếu chút nữa khiến bản thân tắc thở, vội vàng dùng tay thuận thuận khí cho cô ấy, hơi tức giận nói, "Em đó, cũng đừng khoe tài, chị có thể giải quyết."

Bộ dáng của Diệp Nhất Đóa lung linh nhanh nhẹn, lồng ngực của cô bé làm sao có thể so sánh cùng Lục Minh Tuyên được, nhưng từ trong đáy lòng, cô đã bị hành động của Diệp Nhất Đóa cảm động, cái cô bé thiên kim tiểu thư từ nhỏ bị nuôi dưỡng trong nhà kính, bây giờ lại có thể đứng ra vì cô, một mình đảm đương một phía, đây là cỡ nào khó được!

Chóp mũi của cô chua chua, muốn khuyên Diệp Nhất Đóa, lại thấy một người phụ nữ béo múp mặt dư thịt vượt lên trước mặt bọn cô, ra vẻ khí phách mắt lạnh liếc nhìn Diệp Nhất Đóa, "Đồ kỹ nữ hư hỏng, quyến rũ chồng tôi quyến rũ đến thích chí đâu."

"Phi! Mụ kỹ nữ già kia, bà không cần ngậm máu phun người!" Diệp Nhất Đóa một bộ nghé con không sợ cọp, thuận miệng đáp trả.

Cô Tử Mạt nghe không vô, chuyện luôn luôn phải giải quyết, cô tiến lên, bảo vệ Diệp Nhất Đóa, "Vị phu nhân này, muốn tìm người trị tội, cần phải có chứng cớ, bà cũng không thể tùy tiện vu oan linh tinh được, việc Cố Tử Mạt tôi đã làm, trong lòng tôi hiểu rõ ràng, tôi chưa bao giờ quyến rũ bất kỳ một người đàn ông có vợ nào!"

"Cô ——" người phụ nữ béo này phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Cố Tử Mạt, không nói gì, đưa tay ra kéo lấy tay của cô, lôi kéo một cái, lại vươn một cái chân mập ra.

Cố Tử Mạt không phòng bị, liền bị vấp chân người phụ nữ béo ngã xuống đất.

Hai tay chạm đất, trong lòng bàn tay đều là đau rát, cô còn chưa kịp định thần lại, nơi da đầu liền truyền đến một trận đau đớn, cô đau đến mức hút không khí, thì ra là người phụ nữ béo này nắm lấy tóc của cô.

Giữa những người phụ nữ, dáng sợ nhất chính là hành động lôi lôi kéo kéo này, trước kia cô xem phim Thái, trên đó nữ chính và nữ phụ, động một chút là sử dụng bạo lực với nhau, túm tóc, xé y phục, bạt tai, quyền đấm cước đá, thậm chí ngay cả động dao cũng là chuyện nhỏ, có cảnh táo bạo đến mức cô không xem nổi nữa.

Cô thật sự không ngờ, một màn này thế nhưng lại xảy ra ở trên người của mình, cô túm chặt lấy tóc của mình lại, giọng khan khàn, miễn cưỡng lên tiếng uy hiếp nói, "Bà la lối om sòm cũng nên nhìn địa phương, ông hcur phái sau của công ty này là Tần Khôn!"

Người phụ nữ béo này hiển nhiên cũng biết danh tiếng của Tần Khôn, vừa nghe đến cái tên đó, vẻ dữ tợn trên mặt cũng bớt vài phần, sức lực cũng yếu đi, Cố Tử Mạt nhân cơ hội bắt được mu bàn tay của bà ta, dùng móng tay bấm mạnh vào chỗ thịt trên mu bàn tay của bà ta, mới giải thoát búm tóc của mình khỏi tay của bà ta.

Cô nhịn đau lấy tay chống xuống mặt đất, lay lay thân mình đứng lên, ngay sau đó liền nói, "Thủ đoạn của Tần Khôn, bà cũng biết rồi đấy, tôi khuyên các người vẫn nên rút lui đi."

"Cô cho chúng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao, nghe vài câu nói của cô liền tin, Tần Khôn là nhan vật lớn cỡ nào, ông ta sẽ quan tâm đến một nhân viên nhỏ như cô sao?" Một người phụ nữ ở bên cạnh đứng ra, một đôi mắt tam giác dài, điển hình âm hiểm độc ác.

Nói xong, người phụ nữ kia bày mưu tính kế cho người phụ nữ béo, "Chị Lý, đừng tin cô ta, đối mặt Tiểu Tam, không nên lưu tình, nếu chị mềm lòng, chúng tôi cũng sẽ coi thường chị, chẳng lẽ chị đã quên, Lão Lưu còn mua xe cho cái con kỹ nữ này hay sao?!"

Gương mặt người phụ nữ béo trở nên co quắp, trong lòng nổi lên hận ý, trong miệng hận hận, "con bò già đáng chết, con bò già đáng chết đó."

Bà ta nói chuyện mang theo giọng địa phương, L cùng N chẳng phân biệt được, cứng rắn đem ‘ Lão Lưu ’ đã nói thành ‘ bò già ’.

Khi người phụ nữ mắt tam giác kia nhắc tới việc mua xe, Cố Tử Mạt hiểu ngay, cái Lão Lưu này, phải là cái người thương nhân giàu có ngốc nghếch của Đại Thiến. Người phụ nữ béo này cũng là một người phụ nữ không có đầu óc điển hình, thế nhưng tìm đến trên đầu cô!

Lại thấy người phụ nữ béo một bộ bằng bất cứ giá nào, Cố Tử Mạt vội vàng ôm thân thể lui về phía sau, chỉ sợ đối phương làm ra chuyện gì không phù hợp lẽ thường.

"Tử Mạt, tránh ra!" Âm thanh Diệp Nhất Đóa chạy vội tới, cô theo bản năng liền lui về phía sau mấy bước.

"Pằng ——", mặt của người phụ nữ béo, bị cây lau nhà trong tay Diệp Nhất Đóa quét đi ra ngoài, cái màn này, thế nhưng cực kỳ giống màn quay chậm trong điện ảnh, một ngoại lực, liền đem nửa gương mặt của người phụ nữ béo từ từ dời vị trí.

Cố Tử Mạt nhìn, che miệng, nha đầu Diệp Nhất Đóa này lực bộc phát lại mạnh như vậy!

Một giây kế tiếp, cô liền phản ứng kịp, cũng không để ý vết thương trên người đang đau, bước qua lôi kéo tay của Diệp Nhất Đóa, "Nhất Đóa, đi mau!" Đối phương người đông thế mạnh, bọn họ không bị thiệt thòi mới là lạ.

Diệp Nhất Đóa cũng không có đi cùng cô, mà vứt cây lau nhà sang một bên, tấm tắc nói, "Này cây lau nhà dính nước nhà xí, cũng tốt làm sạch miệng của bà, ai bảo nó không sạch sẽ đâu, à, đúng rồi, tôi tên là Diệp Nhất Đóa, là con gái của Diệp Cẩn Hành, nếu các người muốn báo thù, thì trực tiếp tìm tôi hoặc là Diệp Cẩn Hành là được." Dù sao từ trước cô cũng thích ‘ hãm hại cha’ rồi, lại thêm một lần, cũng không quá đáng.

"Diệp...... Diệp Cẩn Hành." Mọi người kinh ngạc một trận, hình như cũng không nghĩ tới, cô nhóc lưu mạnh này, vậy mà sẽ là con gái của nghệ sĩ Violon lừng danh thế giới Diệp Cẩn Hành.

"Nhớ, chân chính kết thù cùng các người là tôi, con gái một của Diệp Cẩn Hành, sau này bà ngàn vạn lần đừng có tìm lầm người đấy!" Cô nói xong, lôi kéo cổ tay Cố Tử Mạt, đi lên lầu.

Trong lòng Cố Tử Mạt đổ mồ hôi, nhưng vẫn bước theo cô lên lầu.

"Đứng lại!" Người phụ nữ béo hình như còn không bằng lòng buông tha, Cố Tử Mạt theo bản năng quay đầu lại, lại thấy một nhóm người áo đen, vây đám người phụ nữ gây chuyện lại, bộ dáng giống như vệ sĩ tư nhân vậy.

Cô nhìn về phía Diệp Nhất Đóa, cho là vệ sĩ của Diệp Nhất Đóa, trong lòng yên tâm, cũng không có quản nhiều, tiếp tục lên lầu.

Rất nhanh, toàn bộ phía trước và trong đại sảnh, trở nên một mảnh yên tĩnh.

Cố Trinh Trinh cùng một người phụ nữ khác trong phòng, nhìn nhau một cái, liền nâng bước đi ra ngoài.

Cô ta mới vừa đi tới cửa, còn chưa đi đến xe của mình, đã bị người kéo sang một bên, kéo tới bên trong xe.

Cố Trinh Trinh cũng không hề giãy giụa, hướng về gương chiếu hậu phía trước sửa sang lại dung nhan của mình, mới chậm rãi mở miệng, "Thì ra là Lục thiếu giả của chúng ta, kiếm được hẳn một chiếc Ferrari, xem ra làm ăn cũng không tệ nha."

Kiều Tử Hoài gẩy gẩy tóc mái của mình, sửa sang lại cổ áo của mình, vươn tay ra với cô, "Chính thức giới thiệu một chút, tôi tên là Kiều Tử Hoài, tên tiếng Anh là Joe, rất vinh hạnh biết cô, Cố tiểu thư."

Cố Trinh Trinh nhíu mày, "Người nắm giữ ảnh thị Hoàn Á, Kiều Tử Hoài đúng không?"

"Thật thông minh, ở điểm này, cô mạnh hơn so với chị cô rất nhiều." Anh cố ý tán dương cô.

Cố Trinh Trinh rất hưởng thụ, nhưng vẫn không sửa đổi được tính kiêu ngạo, cô lấy tay nhẹ nhàng chạm xuống lòng bàn tay của Kiều Tử Hoài, coi như bắt tay, rồi lập tức thu tay về, cười duyên nói, "Cũng không cần anh đến nói, tôi sẽ chứng minh."

"Tốt vô cùng, chí hướng cao xa." Kiều Tử Hoài giận cười nói, giọng nói cũng không rõ ràng, khen chê không rõ.

Cố Trinh Trinh ngoắc ngoắc môi, không nói gì, chẳng qua trong lòng đang yên lặng cân nhắc, ảnh thị Hoàn Á có thể đáng bao nhiêu tiền, có thể mang đến cái gì.

Trước kia cô đã nghe qua danh tiếng của ảnh thị Hoàn Á, nhưng cũng không có hiểu rõ, nhưng bây giờ người nắm giữ ảnh thị Hoàn Á đang ở trươc mặt cô, đương nhiên cô muốn đánh giá thật kỹ rồi.

Thông thường ở trước kia, cô mà gặp được một người đàn ông đáng giá như vậy, cô sẽ ra sức nịnh bợ anh ta, nhưng tình hình bây giờ không giống nhau, cô và Kiều Tử Hoài, vốn dĩ chính là bạn hợp tác.

Sự ti tiện cùng hiểm ác của cô, Kiều Tử Hoài biết rõ ràng, dĩ nhiên, Kiều Tử Hoài cũng che giấu sự nguy hiểm dưới vẻ bảnh bao của mình, cô cũng rất rõ ràng.

Cùng loại đàn ông này, chỉ có thể trở thành đồng bạn hợp tác, mà không thể trở thành là bạn cùng giường hoặc là tình nhân được!

Kiều Tử Hoài sớm đã có chuẩn bị mà đến, thấy Cố Trinh Trinh không nói, anh chuyển đề tài, nói: " Cô đã làm xong những việc này rồi, đây là chuẩn bị muốn rời đi."

Cố Trinh Trinh cảnh giác nhìn về phía anh ta, "Anh biết tôi làm cái gì?!"

"Cô không trực tiếp ra tay, mượn tay người khác, quản lý bộ phận nghiên cứu và phát triển, là bạn học thời đại học của cô, cô để cô ta làm cái gì, rõ ràng, mượn đao giết người, nhìn qua rất hay, nhưng thật đáng tiếc, lại thất bại trong gang tấc." Tiếng nói nhỏ nhẹ, trong giọng nói của anh còn mang theo nỗi tiếc hận không thể vãn hồi.

Quả thật Cố Trinh Trinh có dùng chút thủ đoạn, thu mua quản lý của bộ phận R&D, khiến quản lý bộ phận R&D làm việc cho cô, dùng chiếc xe Đại Thiến cấp cho Cố Tử Mạt làm manh mối, đưa tới Lưu Lý thị đến làm ầm ĩ.

Toàn bộ quá trình, Cố Trinh Trinh cũng không có chân chính ra mặt, chẳng qua màn kịch vui này lại không có kéo dài đến cuối cùng, mà bị Diệp Nhất Đóa phá hỏng.

Nghe Kiều Tử Hoài thốt ra một tiếng tiếc hận, trong lòng Cố Trinh Trinh càng thêm giận dữ, cô gần như sẽ được như ý, lại bị một con nhóc phá rối, cô cắn răng, bất bình nói, "Chị gái tôi chính là vận khí tốt, tới đâu cũng đều có Thần thủ hộ!"

Từ nhỏ đến lớn, vận số của Cố Tử Mạt đều tốt hơn cô nhiều lắm, trước có Lục Duật Kiêu, hiện tại lại có Diệp Nhất Đóa. Ở phương diện này, cô ngoại trừ không phục, vẫn là không phục!

Kiều Tử Hoài khẽ cười, "Diệp Nhất Đóa đã từng tiếp xúc với người nhà họ Lục, cô ấy trở thành Thần thủ hộ của Cố Tử Mạt, tôi không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, cô cũng không cần cảm thấy vận khí của mình không tốt, tôi chính là người có thể tạo ra vận khí cho cô."

Nói xong, anh mở tủ chứa đồ trước mặt Cố Trinh Trinh ra, lấy ra một tấm hình.

Cố Trinh Trinh nửa tin nửa ngờ, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng vào tấm hình trong tay Kiều Tử Hoài, nhưng khổ nổi Kiều Tử Hoài hình như cố ý không để cho cô xem, cô chỉ có thể hỏi ra miệng, "Anh thật sự có thể tạo ra vận số cho tôi?"

Kiều Tử Hoài gật đầu, đưa tấm hình vào trong tay Cố Trinh Trinh, "Tôi dạy cô làm thế nào đến gần cô ấy, cô hãy dùng bản lĩnh của mình, để cho cô ta cam tâm tình nguyện thủ hộ cô."
Bình Luận (0)
Comment