Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 93

"Cái gì?" Cô ngước mặt về phía anh, trừng mắt nhìn, tỏ vẻ không rõ.

Hai mắt sắc bén của người đàn ông híp một cái, nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười không rõ, "Trong buổi bán đấu giá, anh cũng không công khai quan hệ của anh và em, em để ý sao?"

Nhắc đến chuyện cũ, anh cũng rất tự tin, không sợ cô tính nợ cũ với anh.

Mới đầu Cố Tử Mạt cũng không hiểu ý tứ của anh, nhưng đón nhận khóe miệng anh tỏ vẻ ý tứ hàm xúc không rõ, đầu óc cô không khỏi giật giật, nghĩ lại, đã sớm bồi dưỡng ra sự ăn ý khiến cô lập tức hiểu biết ý tứ của anh.

Cô đại khái nhớ lại tình hình đêm đó, nửa đùa nửa thật nói: " Anh không sợ anh thừa nhận em, em lại không thừa nhận anh sao? Lúc đó em tức giận như vậy, bảo đảm có thể làm cho anh không thể xuống đài được."

Lông mi tuấn tú khẽ nhướn lên, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, cười như không cười, "Không phải đã có người làm cho anh xuống đài sao, kính xin anh uống một ly ‘ đào đỏ xanh lá ’."

Cô biết đây là anh đang trêu trọc, cũng không giận anh, cũng hùa theo, "Em có thể làm cho anh xuống, cũng có thể làm cho anh không xuống đài được, anh coi thường em phải không?"

"Không có, năng lượng của em quá lớn, thiếu chút nữa thì anh chống đỡ không nổi rồi."

Lời của anh, khiến cô nghe xong rất thoải mái.

Cô cười yếu ớt, ngón tay đâm đâm lên ngực anh, hỏi anh, "Không phải anh rất nghiêm chỉnh với em ư, làm sao lại không công khai quan hệ của em và anh chứ."

"Công bố chân tướng, đây thật sự là điều em hy vọng?" Anh tóm lấy ngón tay đang làm loạn của cô, môi mỏng đến gần đầu ngón tay của cô, hỏi cô, "Theo suy đoán của anh, nếu anh thật sự công bố ra, thì nhất định em sẽ không quay đầu lại."

"Làm ra vẻ như hiểu biết rõ em như vậy, thật khó khăn cho anh." Cô bĩu môi, buồn bực khó chịu, lại nói, "Vậy anh nói một chút xem, tại sao em lại không đồng ý để cho anh công bố!"

Khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông khẽ chuyển ra ngoài cửa sổ, đổi sang dùng ngón tay xoa trên đầu ngón tay cô, nói: " Em vừa mới thoát khỏi cái mác Đại tiểu thư nhà họ Cố, làm sao anh có thể dưới tình huống em không muốn, thậm chí không biết chuyện, dán cho em cái mác khác chứ."

"Ừ, có lý, tiếp tục đi?" Trong đầu cô bắt được một chút linh quang, để anh nói tiếp.

Anh nhếch môi, mắt lạnh bức người phải run sợ, "Em ở trong buổi đấu giá này làm ra động tĩnh quá lớn, hấp dẫn vô số sự chú ý của người khác phái, ở trong mắt bọn họ, em là một vị khách thần bí hoàn mỹ, nếu anh công bố thân phận của em, bọn họ sẽ thấy thế nào? Nói thế nào?"

"Sẽ thấy thế nào, lại nói như thế nào chứ?" Cô cong môi lên, để cho anh nói tiếp.

Ngược lại anh nhếch môi cười, cũng không trả lời cô, mà nói, "Tự mình nghĩ đi."

"Anh giễu cợt em?" Cô bất mãn, "Bọn họ sẽ nói em là cáo mượn oai hùm, phải hay không?"

"Em có thể đổi dùng một cách nói khác tốt hơn." Người đàn ông từ từ cúi người, lồng ngực to lớn áp về phía cô, môi lạnh bạc cong lên, môi mỏng nhàn nhạt sát qua bờ môi cô.

"Bình mới rượu cũ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng thẳng, ánh mắt hạ xuống, trên mặt không thể nhìn ra hỉ nộ.

Người đàn ông cũng không vì cảm xúc của cô không rõ mà khủng hoảng, ngược lại vẻ mặt càng thêm chắc chắn, giọng nói càng thêm thong thả ung dung, môi của anh sát qua bên tai cô, nhẹ giọng nói, "Chúng ta là vợ chồng, vợ chồng đồng tâm, vốn chính là một thể, người ghen tỵ nói em là cáo mượn oai hùm, trên thực tế bọn họ đều đang hâm mộ anh và em thôi."

Ngón tay của anh thon dài, kéo từ đầu ngón tay của cô đi vào, mười ngón tay giao nhau với cô.

Trong lòng Cố Tử Mạt vừa động, nhìn về phía mười ngón tay đang đan xen của hai người, nhưng mà lại tránh ánh mắt của anh, rất không tự tại nói, "Anh ngụy biện."

"Tùy em muốn nói thế nào cũng được." Người đàn ông cũng không thèm để cô khẩu thị tâm phi, chỉ cần nắm chặt lòng bàn tay cô, chính là tràn đầy hạnh phúc.

Cô nhìn khuôn mặt hưởng thụ của người đàn ông, cũng khẽ nhắm mắt, cảm thụ nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, bắt đầu hưởng thụ sự tường tĩnh mật trong chốc lát này.

Không lâu lắm, có người tới gõ cửa.

Đương nhiên Lục Duật Kiêu biết là chuyện gì, làm cho người ta rời đi, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của cô, "Phía Ninh Uyển, em định làm như thế nào?"

"Em có hẹp hòi như vậy sao?" Cô trợn mắt với anh.

Người đàn ông nhếch môi, từ chối cho ý kiến, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô.

Cố Tử Mạt sợ nhất loại ánh mắt này của anh, nhưng cố tình dưới ánh mắt sâu sắc này của anh, tâm tư của cô không hề che giấu được, cô hít một hơi, thở dài nói, "Được rồi, em thừa nhận, em chính là nhỏ mọn như vậy, cùng tính thì đẩy nhau mà khác tính thì hút nhau, chính là cái đạo lý này."

Có thể nguyên lý này quả thật có đạo lý nhất định, Ninh Uyển là thần tượng siêu cấp trong lòng bao nhiêu người, nhưng cố tình cô và Ninh Uyển lại không hợp nhau, mặc dù việc làm của Ninh Uyên khiến cô không bắt được nhược điểm, nhưng cô thực sự chán ghét Ninh Uyển từ đáy lòng.

Bắt đầu từ ‘ một cây Lê Hoa ’, Ninh Uyển như một cái gai, đâm thật sâu vào trong lòng cô.

Không sâu, nhưng là cũng không cạn.

Cô suy nghĩ một chút, lại nói, "Chuyện ngày hôm nay, Ninh Uyển có tham dự hay không, em không biết, thế nhưng cái cô trợ lý kia, quả thật rất đáng hận, khuôn mặt của cô ta, đúng là tướng tiện nhân mà bình sinh em hận nhất. Dĩ nhiên, việc cô ta làm, tất cả đều là chuyện của tiện nhân, mặc dù em chỉ tiếp xúc với cô ta hai lần, nhưng lần nào cũng gặp rủi ro, cả tâm tình cũng bị cô ta quấy nhiễu."

Từ đầu đến cuối, Lục Duật Kiêu cũng không có phát biểu quan điểm, nhưng bên môi như có như không nâng lên một đường cong vi diệu, mặc cho cô nói tiếp, cũng không có ý đánh gãy.

Lúc Cố Tử Mạt đang nói, đương nhiên là có chú ý tới vẻ mặt của anh, trong lòng cũng suy nghĩ không rõ.

Độ cong trên khóe môi của anh, là đang khen ngợi cô, khích lệ cô tiếp tục nói hết?

Hay là, một loại châm chọc, cảm thấy cô đây là chuyện bé xé ra to?

Cô hơi dối, trợn mắt lên trừng anh, hơi bất mãn nắm lấy cánh tay của anh, rất nghiêm túc hỏi anh, "Anh đây là đang cười cái gì!"

Người đàn ông bật cười, trở về cô hai chữ, "Cười em."

Cố Tử Mạt khó thở một trận, tim phổi đều cảm giác như bị đồ vật đè lên, bị đè nặng đến mức cảm thấy hít thở không thông.

Quả nhiên —— anh đây là đang châm chọc sao? Châm chọc lòng dạ cô không đủ rộng lượng sao?

Buồn cười! Cô lại không có ý định làm Thánh mẫu, dĩ nhiên là ân oán rõ ràng.

Người đàn ông thấy vẻ mặt cô không vui, tự biết mình đùa hơi quá rồi, vội vàng dùng môi mỏng cọ lên cái trán của cô, nói tiếp, "Tử Mạt, anh cười em, là vui mừng vì em."

"Tại sao?" Hành động xử sự của người đàn ông này, cô ngược lại càng ngày càng không biết rồi. Đây lại đang xướng cái gì chứ?

Người đàn ông dừng một chút, tròng mắt đen thâm thúy ý vị sâu xa liếc mắt nhìn khuôn mặt vẫn còn đàng bị vây trong trạng thái kinh ngạc của cô, trong mắt hiện lên một tia cười yếu ớt, hàm chứa cưng chiều nói, "Tử Mạt, em bắt đầu chú ý đến những người xung quanh, em đã bắt đầu có cảm giác với bọn họ, sẽ vì cách làm của bọn họ mà tức giận bất mãn, mà sẽ không giống như trước đây, cố ý xa lánh. Từ trên điểm này mà nói, không thể bỏ qua công lao của cô trợ lý đó."

Cố Tử Mạt nghe xong, trong lòng tức giận, không nhịn được nghĩ muốn bác bỏ lời của anh.

Nếu là anh cũng bị người khác không hiểu tại sao tát cho một cái, nhất định anh cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta, khẳng định cũng sẽ ghi hận trong lòng!

Nhưng suy nghĩ một chút, thì cũng thôi đi, sướng miệng cũng chỉ là sảng khoái nhất thời, không lâu dài được.

Cô cúi đầu suy nghĩ một chút, lôi cánh tay của anh, hết sức chăm chú nhìn anh, nói, "Em đã không phải Cố Tử Mạt trước kia nữa rồi, đã thay đổi rất nhiều, sẽ không lạnh nhạt giống như trước kia, cho nên anh yên tâm đi, nếu em mất trí nhớ quên mất anh...sau đó anh đến siêu thị cố ý vô tình gặp được em, nhất định có thể nhận được sự đáp lại của em!"

Cô đã thay đổi, bởi vì quá quan tâm người đàn ông trước mắt này, cho nên khi biết thân phận chân thật của anh mới mất đi lý trí, trong lúc nhất thời không thể nào tiếp thu được! Bởi vì quan tâm người đàn ông trước mắt này, cho nên cô mới đuổi theo Diệp Nhất Đóa, hỏi thăm cô bé về chuyện của nhà họ Lục và chuyện của anh!

Dĩ nhiên, nếu không phải thông qua sự nhắc nhở của anh, cô hoàn toàn sẽ không nhận ra sự biến hóa rõ rệt của mình.

Vào thời khắc này, thật ra thì cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không nói ra được, quá buồn nôn, cũng không phải là phong cách của cô, cô suy nghĩ một chút, chỉ nói những lời phía trên, còn đâu, cũng chỉ có thể dựa vào sự thấu hiểu của anh rồi.

Lục Duật Kiêu nghe lời của cô..., trong lòng chỉ có rung động lại rung động, không nhịn được ôm cô vào trong ngực, rất dùng sức nói, "Không có khả năng mất trí nhớ, giả thiết không thành lập!"

Cô quên mất chuyện quan trọng nhất mà hai người đã trải qua, nhưng anh thì không quên, anh lần theo quỹ đạo cuộc đời cô tìm được cô, mất sức lực lớn như vậy, mới tiến được vào trong lòng của cô, nếu lại xuất hiện một lần mất trí nhớ đáng sợ hơn, anh không bảo đảm vẫn còn có phần dũng khí này!

Cố Tử Mạt tựa đầu vào lồng ngực của anh, thân thiết cảm thụ nhiệt độ cơ thể của anh, không nhịn được nói đâu đâu, "Anh không sợ, em thật sự sẽ ly hôn với anh sao?"

Cô chưa bao giờ lừa dối bản thân, sau buổi đấu giá, trong nháy mắt đó, cô đã làm tốt chuẩn bị cắt đứt quan hệ với anh rồi.

Cô không tin, anh sẽ bình tĩnh như vậy.

Người đàn ông nhướn mày, kiên định lắc đầu một cái, "Cho dù thật sự ly hôn, anh cũng không sợ."

Cố Tử Mạt khiếp sợ, hơi chống đẩy mở ra vòng ôm của anh, nghiêm túc nhìn về phía ánh mắt của anh, muốn nhìn thử xem anh có nói láo hay không, "Anh thực sự không sợ?" Tại sao anh không sợ, mà đến bây giờ, cô lại hơi sợ với quyết định ly hôn của bản thân, mặc dù quyết tâm của cô không có giữ vững được, nhưng quả thật cô đã nghĩ tới.

"Không sợ." Trong con mắt người đàn ông, trước sau như một đầy tự tin và chắc chắn, "Ly hôn cũng có thể hợp lại."

Anh ngẩng cao đầu, từ góc độ anh đang đứng nhìn xuống, ánh mắt vừa vặn rơi vào gương mặt của cô, da thịt của cô trắng nõn gần như trong suốt, lông mi dài mà cong vút, giống như cánh bướm dập dờn, thoáng chốc khiến cho trái tim anh chợt ngứa.

Cô không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn, cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng liều lĩnh rồi, sau khi ly hôn lại hợp lại, cũng mệt anh nghĩ ra được, phục anh luôn rồi.

Nhưng nói đi nói lại, thì người đàn ông này, trên người có sựliều lĩnh cùng tự tin bẩm sinh, làm sao sẽ cầm không được vật mình muốn chứ.

Người đàn ông thấy cô suy nghĩ, thừa dịp cháy nhà hôi của, hôn lên khóe môi cô, quấn quýt si mê đi qua, hỏi cô, "Em định xử lý như thế nào?"

Cô do dự, không nói.

"Sợ hãi là đã đưa cho kẻ địch món quà tốt nhất rồi, sau khi chúng ta đi xuống, sẽ gắn mác phu nhân Lục Duật Kiêu cho em?" Anh ở bên cạnh đề nghị, gò má lạnh lùng, giống như đang tính toán cái gì.

Cố Tử Mạt lại có tính toán khác, phía dưới có đạo diễn và nhóm e kíp, càng không thiếu được bát quái, nếu cô thật sự xuất ra thân phận, không chừng còn vén ra cái gì sóng gió nữa, huống chi, cái cô trợ lý đó, cô không muốn nhìn lâu một chút nào.

Cô điều hòa phương pháp xử lý của Lục Duật Kiêu, "Nghi kỵ cùng hiểu lầm, là nguồn gốc tốt nhất của sự sợ hãi."

Hình như người đàn ông cũng cùng nghĩ đến một chỗ giống cô, thưởng thức tự đắc gật đầu một cái.

Hai người kết thúc quấn quýt si mê, hai người cùng nhau ra cửa, nhưng cô cũng không để ý Lục Duật Kiêu, ngược lại nhấc mép váy lên, vội vã xông ra ngoài, trực tiếp xuống lầu, đến địa điểm quay phim ở lầu một, cũng không quan tâm tới những ánh mắt lòe lòe tỏa sáng của mọi người, chỉ mắt lạnh liếc nhìn một cái, liền đi ra phía ngoài.

Mà Lục Duật Kiêu, từ đầu đến cuối, đều đi theo ở phía sau của cô, giống như một kỹ sĩ bảo vệ công chúa thời cổ đại vậy.

Mọi người trong phòng dưới tầng, ai ai cũng nhìn theo choáng váng.

Chuyện gì xảy ra? Lục thiếu thế nhưng làm nền cho một nhân viên nhỏ của công ty Cẩm Tú! Hơn nữa còn bị lạnh nhạt?!

Nhất là cái cô trợ lý lúc đó, bộ dáng bị dọa sợ tè ra quần rồi.

Cô ta ôm bản thiết kế, run run rẩy rẩy rúc vào một bên, đã sớm không có sự kiêu căng phách lối trước đó rồi.

Chung quanh có người không nhịn được bát quái, đứng ra nghị luận, "Cô gái đó thế nhưng có thể để cho Lục thiếu đi theo làm tùy tùng, rốt cuộc có lai lịch thế nào?"

"Không biết, những cô gái được gọi là tiểu thư danh giá, không phải đều truy đuổi phía sau của Lục thiếu sao, hôm nay làm sao lại thay đổi vị trí?"

"Sẽ không phải là Lục thiếu nghĩ nếm thử tư vị ‘ theo đuổi ’một chút chứ, chị Uyển Uyển, đây là......" Có người dưới sự hưng phấn, thế nhưng không thu lại lời nói, lôi kéo cả Ninh Uyển vào rồi.

Người đại diện của Ninh Uyển bất mãn trước tiên, bắn ra một loạt ánh mắt, bén nhọn trợn mắt nhìn người nọ một cái, người nọ bị sợ đến lập tức im lặng.

Ninh Uyển bỗng chốc bị đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió, cô thật sự là nuốt không trôi cơn giận này, trơ mắt nhìn Lục Duật Kiêu đi mất không nói, còn bị Cố Tử Mạt cho vào bẫy, trước sau cô ta đã vọt lên như vậy, đây là vì sao chứ!

Nhưng Ninh Uyển dù sao cũng là Ninh Uyển, thua trận, lại không thể đánh mất khí độ.

Quảng cáo đã quay xong, bây giờ cô đã thay quần áo xong, chẳng qua thời gian lâu dài, hóa trang trên mặt có chút phai nhạt, nhưng cô cũng không để ý nhiều như vậy, đẩy ra thợ trang điểm đang trang điểm lại cho mình, nói với người đại diện của mình: " Tôi có mấy câu muốn nói với Lục thiếu, tôi qua đó một chút."

Người đại diện kinh nghi, nhưng vẫn gật đầu.

Mọi người cũng là vừa mừng vừa sợ, cả đám không nhịn được nội tâm nhốn nháo, "Vẫn là chị Uyển Uyển của chúng ta lợi hại, cũng có thể nói chuyện với Lục thiếu, thật trâu bò."

Một người khác rất chân chó phụ họa, mặt mũi tràn đầy sùng bái mà nhìn theo bóng lưng Ninh Uyển, cảm thán lại khoa trương nói, "Chi Uyển Uyển của chúng ta là ai chứ, chỉ cần chị Uyển Uyển ra tay, cũng chưa có người đàn ông nào đắn đo không được."

Ninh Uyển đã sớm nghe chán những lời khen tặng này, khóe môi kéo ra một nụ cười lạnh, cũng không để ý tới những người phía sau đó, liền hướng về phía Lục Duật Kiêu, chạy vội ra ngoài.

Lục Duật Kiêu đang cùng với Cố Tử Mạt xem hoa Tulip mới trồng trong vườn, cũng không có đi xa, Ninh Uyển liếc mắt liền thấy hai người đang sóng vai đứng cùng một chỗ.

Cô đúng mực đi tới, gật đầu với Lục Duật Kiêu, liền nói, "Lục thiếu, tôi không quản tốt người dưới, là do tôi thất trách, còn đối với toàn bộ mọi chuyện đã phát sinh, tôi cũng phải chịu 90% trách nhiệm, thật xin lỗi, rất xin lỗi."

Người đàn ông khẽ ghé mắt, ánh mắt thâm thúy bình tĩnh, không dậy nổi nửa điểm gợn sóng, hỏi cô, "Tại sao?" Điểm mà anh chú ý đến, là chín mươi phần trăm trách nhiệm trong miệng Ninh Uyển.

Toàn bộ chuyện đã phát sinh, là cái bẫy liên hoàn vừa rồi!

Cố Tử Mạt cũng trầm ngâm nghe, Ninh Uyển ra ngoài nói xin lỗi cũng không ngoài ý muốn, nghệ sĩ vì hình tượng đẹp và tiền đồ của mình, không dám đắc tội bất kỳ một người đầu tư tiềm tang nào.

Theo ý tưởng ban đầu của cô, Ninh Uyển nhất định sẽ mang theo cái cô trợ lý đó tới tạ tội. Nhưng thật bất ngờ, Ninh Uyển một mình chạy ra ngoài, không mang theo người đại diện ăn nói khéo léo, cũng không có mang theo cái cô trợ lý làm việc sai lầm, mà đơn độc đi gặp.

Có chút ý tứ!
Bình Luận (0)
Comment