Lục Tiên

Chương 104 - Bằng Hữu

Tại thời điểm này, trên Thanh Ngư Đảo các nơi vẫn là trước sau như một bình tĩnh, đám bằng hữu của Thẩm Thạch cũng vậy, ai cũng lặng lẽ làm việc của mình.

Trong Minh Lô Điện, trong thạch thất, đôi má trắng nõn của Chung Thanh Lộ vì bị lò lửa nóng bỏng chiếu vào, ửng lên xinh đẹp. Khói nhẹ lay lãng đãng, trong lò đan phát ra một tiếng nổ vang , từng luồng Linh lực vô hình mang theo mùi dược thảo thơm ngát, tràn đầy cả thạch thất.

Đây là một lò Bồi Nguyên Đan, đã sắp tới lúc khai lò.

Chung Thanh Lộ ngồi chồm hỗm một bên lò, không nói tiếng nào chăm chú nhìn ánh lửa đỏ, cẩn thận lắng nghe từng tiếng vang trong lò đan, trong đầu nhanh chóng phán đoán, đợi đến đúng lúc sẽ mở lò lấy đan.

Ngay lúc này, cô lại chợt hoảng hốt, nghĩ tới tối hôm qua Thẩm Thạch đưa tám mươi viên linh Tinh cho mình, tuy hắn đương nhiên nhìn rất bình tĩnh, nhưng mà. . .

Hừ hừ, chẳng lẽ ngươi tưởng vẻ đau lòng trong mắt ngươi, bổn cô nương không nhìn thấy hả?!

Chờ ta luyện chế ra lò Bồi Nguyên Đan này, nhét vào tay ngươi, xem ngươi sẽ biểu lộ ra sao!

Khóe miệng Chung Thanh Lộ khẽ nhếch lên đắc ý.

※※※

Năm thứ năm này là năm mấu chốt quyết định vận mệnh của con người , trên Thanh Ngư Đảo, trong đám đệ tử mới, trong số những người được chú ý nhất, hạng nhất đương nhiên vẫn là Cam Trạch, dù là gia thế xa xưa, hay thiên phú siêu việt của hắn đều không giống người thường.

Giống như, hắn từ nhỏ đã là tài trí hơn người.

Hiện tại, Cam Trạch đang ở trong động phủ của mình, hoàn toàn đắm chìm vào bên trong tu luyện. Nhờ có căn cơ hùng hậu suốt, Linh lực trong cơ thể hắn đã sớm đạt đến Luyện Khí cảnh đỉnh phong, khí mạch trong người tràn đầy Linh lực, vô cùng dày đặc, đang cuồn cuộn chảy xuôi, có vẻ đã sắp hình thành Ngọc Phủ, đột phá Ngưng Nguyên cảnh.

Tay bấm pháp quyết, Cam Trạch trấn định dẫn dắt linh lực trong cơ thể, bất chợt hắn nghĩ tới Yêu Đảo, nhất là ngộ hiểm hắn gặp phải trong Bắt Yêu động.

Một tia cười lạnh xẹt qua mặt hắn, đợi đến lúc hắn chính thức đột phá Ngưng Nguyên cảnh, học được các môn đạo pháp thần thông uy lực cường đại của Lăng Tiêu Tông tông môn rồi, sẽ quay lại đó báo thù.

※※※

Chung Thanh Trúc mang trên mặt nụ cười thản nhiên đi qua Thanh Ngư Tập, trên đường thỉnh thoảng có người nhận ra cô , nhiệt tình chào hỏi cô, cô cũng đều vui vẻ đáp lại từng người. Mấy năm nay, cô đã kết giao được rất nhiều bằng hữu trên Thanh Ngư Đảo, quen biết rất nhiều người, so với Thẩm Thạch năm năm nhìn lại hầu như vẫn chỉ nhóm quen biết không đến mười người đầu tiên thì nhiều hơn nhiều lắm.

Đặc biệt là trước đó, khi Chung Thanh Trúc ngoài dự đoán mọi người trở thành người thứ hai thành công đột phá Luyện Khí cảnh cao giai, nhảy lên cùng với Cam Trạch trở thành nhân vật phong vân trên đảo, thì số người tại đây kết giao bằng hữu với cô cũng trở nên nhiều hơn.

Bằng hữu nhiều, nghĩa là phương pháp nhiều, tin tức nhiều, biện pháp nhiều, Chung Thanh Trúc đối với cái kiểu mạnh vì gạo, bạo vì tiền này thì giỏi hơn đường tỷ Chung Thanh Lộ có xuất thân tốt hơn mình rất nhiều, nên trong suy nghĩ của không ít đồng môn hôm nay thì nhân vật đại biểu cho Chung gia - một trong các thế gia phụ thuộc trực tiếp vào Lăng Tiêu Tông, không phải là cô gái ngày thường ngạo khí Chung Thanh Lộ kia, mà là cô gái lúc nào cũng tươi cười, tính tình thì mười phần ôn hòa dễ mến Chung Thanh Trúc.

Ngày sau đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh, chắc chắn sẽ được trưởng lão trong môn thu làm ái đồ, tiền đồ tu Tiên Đại Đạo, tựa hồ đã trải ra trước mắt.

Chung Thanh Trúc cũng cảm thấy rất vui, nên trên đường đi, lúc nào cô cũng cười tươi vui vẻ, gật đầu chào, nói chuyện với tất cả mọi người, mất bao nhiêu sức lục mới về tới động phủ của mình.

Lúc cửa đá đóng lại , Chung Thanh Trúc đứng im một hồi, sau đó từ từ thở hắt ra một hơi, không biết từ lúc nào cô lại thấy thích cái cảm giác được mọi người túm tụm xung quanh, từ nhỏ đến lớn cô chưa hề trải qua cảm giác đó, thường chỉ có Chung Thanh Lộ mới có được đãi ngộ như vậy.

Cảm giác này thật là thích thú.

Bỏ lại bộ dáng ôn hòa hữu lễ trước mặt người khác khi nãy, cô có chút vô ý tứ duỗi lưng một cái, sau đó ngồi xuống cạnh bàn, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, chuyện gì cũng không muốn làm, tay chống cằm, chống lên mặt bàn ngẩn người ra.

Cô nghĩ đến một người con trai, năm năm trước ở chung trong huyệt động hắc ám, người con trai ấy đã từng cùng cô trải qua thời khắc sinh tử.

Thế nhưng gần đây, khi gặp lại nhau, dù vẫn cười nói với nhau, nhưng hình như cảm giác giữa mình và hắn trở nên có chút lạ lẫm. . .

Chung Thanh Trúc xuất thần suy nghĩ, rất lâu không hề nhúc nhích.

※※※

"A. . ." Tôn Hữu ngáp một cái rõ to, lười biếng ném đồ ăn trong tay vào con thú bên trong chuồng, xem ra Hắc Văn Quy bên trong cũng đang lười biếng giống hắn, chẳng muốn ở đây chút nào, ánh mắt mông lung, nằm bẹp trên đất không thèm nhúc nhích.

Tôn Hữu mắng một câu, quay đầu đi không nhìn thứ súc sinh này nữa. Làm việc trong thú tràng này năm năm, từ một hài tử trưởng thành thành thiếu niên, thời gian quả thực rất an bình, tu luyện cũng từng bước mà tiến, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, bỗng cảm thấy hâm mộ Thẩm Thạch. Tên kia không xuất thân từ gia đình thế gia, nên không tìm được nhiệm vụ vừa ưu đãi vừa có thu nhập ổn định như mình, phải thường xuyên mạo hiểm đi Yêu Đảo làm nhiệm vụ bắt Yêu.

Thế nhưng tên kia lại tự do hơn mình rất nhiều, hơn nữa gần đây hắn cảm thấy trên người tên kia mơ hồ có một cỗ nhuệ khí, không biết có phải vì giết quá nhiều Yêu thú ở Yêu Đảo quá mà có hay không, coi chừng đó là sát khí. . .

Tôn Hữu lắc đầu, cười khổ một cái, nắm bàn tay lại rồi mở tay ra, qua chừng thời gian năm sáu hơi thở, một hỏa cầu xuất hiện trên tay hắn.

Đây chính là Ngũ Hành tiểu thuật pháp, hắn đã luyện thành rồi, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không có gan đi tới nơi trở nên vô cùng nguy hiểm trong mắt mọi người sau khi có người gặp chuyện không may ở đó – Yêu Đảo.

Thẩm Thạch hiện giờ đang làm gì?

Tôn Hữu ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nhìn ra mặt biển xa, nhìn về phía một nơi mà mắt thường khó mà nhìn thấy, Yêu Đảo.

※※※

Thẩm Thạch hiện giờ, đang làm gì?

Bên ngoài Hồng Bạng thôn, một thân ảnh xinh đẹp đang rong chơi trong biển, cũng rì rầm một câu như vậy.

Hải Tinh duỗi người, không thấy cô có động tác gì to lớn , nhưng cả người lại nhẹ nhàng lờ lững nổi trên mặt nước, dù trên người cô còn đeo một cái vỏ sò không nhẹ, nhưng rõ ràng không hề ảnh hưởng gì đến cô.

Từ trong Hồng Bạng thôn, một âm thanh già nua truyền đến:

"Hải Tinh, trong nước bây giờ không có cá, nhìn san hô thì nhìn hoài cũng chán chứ, ngươi đừng một mình chạy loạn nữa, quay về đây!"

Hải Tinh nhíu mày, không kiên nhẫn kêu vọng lên bờ lớn tiếng trả lời: "Biết rồi, ta đâu phải là con nít nữa."

Lão già trên bờ cười ha hả, cũng chỉ là định nhắc nhở, chứ không có ý gì nghiêm túc, nên nói xong, thì chắp tay sau lưng bỏ đi.

"San hô a. . ." Hải Tinh thở dài, "Lúc trước đã từng nói sẽ dẫn Thạch Đầu đi xem, chẳng ngờ cái đầu đá kia sao mà đần, học bơi lâu như vậy mà không xong, nếu không sớm dẫn hắn đi coi rồi nha."

"Ừ, nhưng mà cũng lâu rồi, từ hồi biển không có cá thì mình cũng chưa tới coi nữa. . ."

Hải Tinh trở mình trong nước, da thịt trắng nõn giữa đống bọt nước trở nên óng ánh, quả là một con cá xinh đẹp a.

Cô ngần ngừ, nhưng rồi bật cười, lại trở mình, lặn xuống nước, trong mảnh biển rộng mênh mông, lặng lẽ lặn sâu xuống dưới.

Cảnh sắc dưới đáy nước u nhã dị thường, chỉ là thiếu đi mấy bầy cá, mà thế giới dưới đáy biến lại trở nên trống rỗng, mấy cái vách đá và kỳ thạch quái dị chẳng còn chút sinh khí nào.

Hải Tinh cũng không tìm thấy gì quái lạ. Hải vực xung quanh Thanh Ngư Đảo mấy năm này cô cũng đã quen mắt, chẳng còn thấy gì kỳ quái. Cô nhanh chóng bơi xuống chỗ sâu, dưới đáy này, dưới biển xanh sẫm thâm trầm mang theo vài phần u ám, lặng lẽ nhìn cô bơi tới, cho đến khi thân hình cô biến mất trong làn nước biến.

※※※

Trong rừng rậm bên trên Yêu Đảo.

Thẩm Thạch nhìn chằm chằm Huyết Tình Điêu, nín thở tập trung, tay phải lặng lẽ cầm sẵn Phù Lục Trầm Thổ Thuật, nhắm thẳng vào con thú đang chăm chú đào móc. Nhưng ngay lúc hắn định kích phát Phù Lục, Huyết Tình Điêu lại như giật mình, ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng về phía Thẩm Thạch .

Lòng Thẩm Thạch trầm xuống, Huyết Tình Điêu lộ vẻ sợ hãi, thét lên một tiếng, thân hình nhanh như chớp chạy vọt đi.

Thẩm Thạch "A" lên một tiếng, xông lên vài bước, nhưng Huyết Tình Điêu quá nhanh, đã thoát khỏi phạm vi thi pháp của hắn, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho người ta líu lưỡi, làm Thẩm Thạch vừa kinh ngạc vừa ảo não.

Biết vậy đã ra tay sớm hơn rồi.

Huyết Tình Điêu nếu vì hoảng sợ mà chạy mất, với bản tính nhát gan bẩm sinh thì hơn phân nửa sẽ không trở về nữa, Thẩm Thạch thở dài, bỏ qua ý nghĩ bắt nó lần nữa, đang nghĩ ngợi có nên đi tiếp sâu vào trong rừng không, thì cảm thấy mặt đất dưới chân chấn động.

Thẩm Thạch biến sắc, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, thì một tiếng thú gào to sắc nhọn đã vang lên ngay sau lưng hắn, một luồng gió tanh thổi qua, một con Yêu thú to như trâu lao đến.

Thẩm Thạch chấn động, nãy giờ hắn đâu có phát hiện ra con Yêu thú này, vội thò tay vào Tiểu Như Ý Giới lấy Phù Lục.

Nhưng mới làm được một nửa, thì nhận ra hướng con yêu thú kia vọt tới hình như hơi khác, chớp mắt một cái, tiếng chân đã tới, con Yêu thú hung mãnh chạy vèo ngang qua hắn, hình như đang chạy trốn cái gì đó, nó chạy thẳng vào trong rừng sâu, chẳng buồn liếc qua con người nhỏ yếu trước mặt.

Thẩm Thạch nhất thời ngây ra, chưa kịp hiểu gì, thì trong rừng đã vang lên âm thanh náo động do vô số tiếng gầm rống và âm thanh chạy trốn. Từ sau các thân cây rậm rạp xuất hiện vô số các loại Yêu thú, con nào cũng đầy hoảng sợ, như đang cố gắng chạy trốn khỏi cái chết, điên cuồng lao về phía trước, hóa thành một dòng thác lũ Yêu thú, ào ào tràn qua bên cạnh Thẩm Thạch đang trợn mắt há hốc mồm.

Một mảnh sương mù vô biên vô hạn, từ sau lưng đàn Yêu thú đang chậm rãi tràn tới, che lấp tất cả ánh sáng, như muốn dần bao phủ cả cánh rừng. Trong làn sương mù dày đặc, một âm thanh âm trầm và vô cùng kì dị như tiếng quỷ khóc vang ra, vô số bóng dáng như ẩn như hiện trong làn sương mù, mang theo hàn khí lạnh rét thấu xương, lờ lững bay tới.

Bình Luận (0)
Comment