Lục Tiên

Chương 115 - Thanh Xà Và Xích Hổ

Trong Hắc Ngục Sơn rộng lớn, phía nam Hắc Ngục Sơn mạch là một cái cốc thiên nhiên có núi vờn quanh, chiếm diện tích mười mấy vạn dặm. Từ sâu trong Hắc Ngục Sơn mạch có nguồn nước hội tụ thành sông, chảy xuôi xuyên qua thung lũng này, chia nơi đây làm hai bên nam bắc, thổ dân Yêu Tộc gọi con sông này là Hắc Hà.

Hai bên bờ sông Hắc hà có rất nhiều bộ tộc Yêu Tộc sinh sống, cát cứ các phương, chinh phạt lẫn nhau, hiếu chiến thành tính. Ở đây, bờ nam Hắc Hà có một chỗ địa thế hiểm yếu, tên là "Ma Hổ Giản", là lãnh địa của bộ tộc "Xích Diễm Yêu Hổ ". Nhìn chung phía nam Hắc Ngục Sơn mạch rất nhiều thế lực Yêu Tộc, Xích Diễm Hổ nhất tộc là một trong những thế lực mạnh nhất, số lượng có hơn một ngàn, thân là một trong Xích Hổ Nhất Mạch là Yêu Tộc đẳng cấp cao, chúng đều có chiến lực và thần thông không tầm thường, nên dù ttrong cơn chiến hỏa phân loạn phía nam Hắc Ngục Sơn, bọn hắn cũng vẫn có được một mảnh đất cắm dùi.

Theo quy tắc tàn khốc của Hắc Ngục Sơn, có thực lực, nghĩa là có tất cả. Từ trăm năm trước, Xích Hổ Nhất Mạch vùng lên, một đường hung hãn mạnh mẽ đến nay, chém giết huyết đấu, tàn nhẫn hiếu sát, khiến cho Hắc Phượng Yêu Tộc bao năm qua vẫn luôn chiếm cứ vị trí hàng đầu của phía nam Hắc Ngục Sơn cũng phải nhượng bộ ba phần.

Thế nhưng, bộ tộc đã từng phong quang vô hạn này, hôm nay lại co đầu rút cổ trong hang ổ ở Ma Hổ Giản, nhờ vào địa thế hiểm yếu của Ma Hổ Giản để tồn tại. Lúc này ở ngoài Ma Hổ Giản, nơi nơi đều là hỗn độn, thi hài khắp nơi. Những thi thể yêu tộc cao lớn dữ tợn, đứt tay gãy chân nằm la liệt, máu đỏ thẫm chảy thành sông, làm cả mảnh sông núi xinh đẹp này biến thành màu đỏ.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, sắc trời xanh thẳm, những đóa mây trắng khoan thai phiêu lãng, gió mát nhè nhẹ từ xa thổi tới, nếu không phải có cái khu vực đầy mùi máu tanh này, và vô số Yêu Tộc tụ họp phát ra sát khí mãnh liệt cường hãn, thì ngày hôm nay, quả là một ngày đẹp.

Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc hiện đang là chủ nhân , Ngọc Lâm, đám Yêu Tộc thuộc hạ túm tụm phía dưới, thần sắc đạm mạc đứng trên một ngọn núi nhỏ bên ngoài Ma Hổ Giản, ngắm nhìn hang ổ của Xích Hổ đã bị Yêu Tộc bộ hạ vây quanh cô lập.

Trong đàn Yêu tộc, mỗi Yêu Tộc đều cường hãn, nhưng lúc này, con nào cũng tất cung tất kính, hành vi cẩn trọng, khi ánh mắt xẹt qua Ngọc Lâm thì đều mang vẻ kính ngưỡng và sợ hãi.

Dùng sức một mình trùng hưng Thanh Xà Nhất Mạch, uy danh hiển hách đã mơ hồ vượt qua lão Phượng hoàng đã thành danh nhiều năm của Hắc Phượng nhất tộc, trong mấy chục năm qua, Ngọc Lâm tuyệt đối chính là thiên tài Yêu Tộc chói mắt nhất của Hắc Ngục Sơn. Cơ trí của cô, thâm mưu của cô, sự cô vô tình và tàn nhẫn của cô, và huyết mạch thần thông quỷ dị làm cho vô số Yêu Tộc nghe thấy đều phải biến sắc, đã tạo ra một Nữ Vương Yêu tộc đầy uy danh.

Đương nhiên, đây là đối với kẻ địch của Ngọc Lâm mà thôi, chứ còn đối với Thiên Thanh Xà Yêu đang đang nhanh chóng quật khởi, không chút văn minh, không bị trói buộc, Ngọc Lâm chính là Yêu Vương chí cao vô thượng, là biểu tượng bách chiến bách thắng, dù lúc này nhìn lại, giữa mười thân hình Yêu tộc hình thù kỳ quái cao tráng cường hãn, cô chính là kẻ đứng giữa, cũng là kẻ duy nhất duy trì được hình dạng con người, mang một sắc đẹp tuyệt mỹ vũ mị, nhìn đầy yếu đuối so với đám thuộc hạ, thì cũng vẫn làm cho vô số Yêu Tộc kính sợ không thôi.

Những kẻ đã từng khinh thường Thanh Xà Yêu Tộc trong hai mươi năm qua bị đều tàn sát, huống chi những Yêu Tộc hơi có linh trí thì đều hiểu, có thể tu thành hình người, cho thấy đạo pháp của Ngọc Lâm đã tiến nhanh, trong tu luyện của Yêu Tộc, đạo hạnh chia làm bốn đại cảnh giới "Trời, đất, Hồng, hoang", khi đã tu đến yêu cảnh giới cực kỳ cường đại, thì khoảng cách tới cảnh giới mạnh nhất "Thiên yêu"trong truyền thuyết của Yêu Tộc, đã chỉ còn một bước ngắn nữa mà thôi.

Tuy một bước này vô cùng dọa người.

Từ một vạn năm trước, khi Yêu Tộc sau cuộc chiến kinh Thiên động Địa "Nhân yêu đại chiến" bị thảm bại, bị ép ngay ở lối đi duy nhất "Phi Hồng giới" của Yêu giới đi thông Hồng Mông chủ giới phải tự hủy Thần Khí trấn tộc "Âm minh tháp", biến tất cả sinh linh còn sống đều tử vong, tự vây khốn mình bên trong Yêu giới, mới ngăn được truy binh của Nhân tộc truy binh.

Mối sỉ nhục đó đến hôm nay, bất giác đã qua hơn một vạn năm, trong thời gian dài dằng dặc buồn chán đó, trong Yêu giới rộng lớn bao la bát ngát, vẻn vẹn chỉ xuất hiện được ba vị tuyệt thế thiên yêu. Đạt đến yêu cảnh giới, trong mắt Yêu giới, cũng đã có chiến lực khủng bố nghe rợn cả người, phóng mắt khắp Hắc Ngục Sơn, hiện giờ trừ Ngọc Lâm, có thể tu đến cảnh giới cường đại này, cũng chỉ có lão tộc trưởng đã chiếm cứ vị trí vương giả của Hắc Ngục Sơn... nhiều năm nay của Hắc Phượng nhất tộc, Hắc phượng.

Ngọc Lâm đứng chắp tay sau lưng, ngắm nhìn địa thế hiểm yếu nhưng đã đầy vết thương chồng chất Ma Hổ Giản, im lặng không nói, thần thái thong dong. Sau lưng cô, hơn mười vị Yêu Tộc cường đại dáng vẻ cũng thả lỏng, thỉnh thoảng chỉ trỏ bàn tán với nhau, đủ loại dị thú Sư, báo, hầu, con chó, ưng. . . , đều có mặt. Bên cạnh Ngọc Lâm còn có một cô gái, gương mặt có mấy phần Ngọc Lâm, nhưng tuổi hơi trẻ hơn, cũng là thiếu nữ xinh đẹp, nhưng nửa người nửa rắn, chính là nửa thân dưới là một thân rắn to khỏe, rõ ràng là đạo hạnh chưa tới mức, không thể bằng được Ngọc Lâm đã hoàn toàn hóa thành hình người, nhưng vẫn là xuất thân từ Thiên Thanh Xà Yêu Nhất Mạch, thân muội muội Ngọc Lung của Ngọc Lâm. Đuôi rắn khẽ ve vẩy, Ngọc Lung "Bơi" đến bên cạnh Ngọc Lâm, vì thân dưới là thân rắn, nên cô cao hơn tỷ tỷ một chút, nhìn xuống Ma Hổ Giản đang bị tấn công, mỉm cười, với Ngọc Lâm: "Tỷ tỷ, trước kia Xích Hổ nhất tộc này vênh váo tự đắc, bây giờ xem ra tư thế chiến đấu trên chiến trường lại khiếp đảm như vậy, thực làm cho người ta xem thường."

Ngọc Lâm khẽ ngẩng đầu, một luồng gió thổi tới, khẽ thổi nhẹ bay lọn tóc đen nhánh trên vai cô, làm sắc đẹp tuyệt mỹ càng tăng thêm tư thái phong độ, nếu có điểm nào không giống người thường, chính là trong đôi mắt long lanh sáng ngời của Ngọc Lâm là một đôi con ngươi dựng đứng lạnh lẽo, tỏa ánh sáng nhàn nhạt màu xanh lục.

Ngọc Lâm khẽ mím môi, ánh mắt nhìn xuống Ma Hổ Giản đầy khinh thường,: "Đám Xích Diễm Yêu Hổ này chỉ là bàng chi của Xích Hổ Nhất Mạch năm đó mà thôi, ỷ mình được di truyền vài phần huyết mạch ít ỏi, có được tí tẹo thần thông Xích Hổ, đã không biết trời cao đất rộng."

Ngọc Lung khẽ giật mình, ngạc nhiên: " Ồ, Xích Hổ này không phải chính tông, chẳng lẽ Xích Hổ Nhất Mạch năm đó thực đã từng phong quang hay sao?" nét mặt cô rất hiếu kỳ, nếu ở trong nhân giới, cô chắc chắn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, chẳng qua là nửa người dưới thân rắn làm người ta thấy quái dị mà thôi.

Trong đám hãn tướng Yêu Tộc xung quanh ang lên vài tiếng cười khẽ thiện ý, Ngọc Lâm khẽ lắc đầu, không nói gì, Ngọc Lung thấy tỷ tỷ không trả lời, thì đảo mắt, nhìn qua đám hãn tướng, cười duyên: "Lão hầu tử, ngươi kể cho ta nghe một chút đi."

Đứng lẫn giữa đám hãn tướng yêu tộc to lớn chẳng ai nhìn thấy, bây giờ đi ra mới thấy một con khỉ trắng thấp bé, so với đám đồng loại cao lớn cường tráng chung quanh, hầu yêu chỉ đứng tới ngực bọn họ, tuổi tác lại cao, lưng đã còng, nếp nhăn khắp nơi, tay chống một cây trượng, khi há miệng lộ ra mấy cái răng nanh, mới có vẻ lưu lại chút dáng vẻ hung hãn năm xưa còn trẻ. Nhưng tuế nguyệt không buông tha cả người lẫn yêu, lông trên người lão đã mất sự sáng bóng, màu sắc héo đi, răng nanh trong miệng nếu nhìn kỹ cũng sẽ thấy đã mờ và mòn đi không ít, có mấy cái còn bị gãy, là kết quả những cuộc đại kịch chiến năm xưa.

Yêu Tộc từ trước đến nay dùng thực lực vi tôn, lão Khỉ tuổi già sức yếu này giờ này vẫn còn có thể xuất hiện nơi đây, thật sự có chút không hợp lý, nên trong đám hãn tướng chung quanh, hơn một nửa ánh mắt nhìn lão đầy khinh miệt, nhưng chư yêu ở đây đều biết hầu yêu này là lão thần tử của Thanh Xà Nhất Mạch, phục vụ Thanh Xà nhất tộc từ thời phụ thân của Ngọc Lâm cho đến nay, hôm nay tuy tuổi già sức yếu, nhưng Thanh Xà Nhất Mạch chi chủ Ngọc Lâm vẫn rất coi trọng lão, nên không ai dám làm khó lão.

Hơn nữa, sở thích của lão Bạch viên lại khác hẳn đám yêu tộc trẻ tuổi đam mê tranh giành, yêu thích chém giết, hung hãn vô cùng nhưng đầu óc ngu si, là lão rất thích đọc sách, cộng với tuổi tác đã lớn, lịch duyệt sâu, kiến thức rộng rãi, nên những năm gần đây, càng ngày càng được Ngọc Lâm nể trọng.

Nghe Ngọc Lung hỏi, lão Bạch hầu toét miệng cười một cái, khàn khàn đáp: "Nhị tiểu thư, ngươi không biết đó thôi, Xích Hổ Nhất Mạch không phải Yêu tộc huyết mạch tầm thường, họ và Thiên Thanh Xà Tộc chúng ta giống nhau, đều là năm đó khi Yêu Tộc nhất thống Hồng Mông chư giới, là một trong bát đại Yêu Vương huyết mạch, thuộc hạ của thiên yêu Vương Đình Yêu Hoàng."

"Thanh Xà Xích Hổ năm đó, là một Đại Yêu tuyệt đại, phong vân một cõi."

Không chỉ Ngọc Lung lấy tay che miệng lắp bắp kinh hãi, đám Yêu Tộc cường hãn chung quanh, cũng có nhiều kẻ lộ vẻ kinh ngạc. Lão bạch hầu khẽ nhíu mày, ánh mắt bất đắc dĩ và lo lắng, quay sang nhìn Ngọc Lâm.

Sắc mặt Ngọc Lâm hờ hững, vẻ không chút hứng thú với chuyện phát sinh sau lưng, nghe thấy lão Bạch hầu khẽ thở dài, khóe miệng cô khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

※※※

Ngay lúc ấy, trên chiến trường bỗng ồn ào chấn động, đám hãn tướng vội quay sự chú ý lại chiến trường, thấy một chi Thanh Xà yêu quân đánh lối vào Ma Hổ Giản đã thành công chiếm được vị trí chiến lược.

Qua vị trí hiểm yếu đó, Ma Hổ Giản đã có thể hoàn toàn bị xông vào.

Chi Thiên Thanh Xà Yêu kia vô cùng vui mừng, ai nấy reo hò, tuy thế cục sớm đã được định, nhưng Xích Hổ Nhất Mạch vùng vẫy giãy chết cũng gây thương vong mệt mỏi, nay mắt thấy cửa ải cuối cùng bị công phá, ai nấy nhiệt huyết sôi trào, nhất thời phần đông Yêu Tướng bước tới, nhao nhao xin chủ tướng Ngọc Lâm được xuất chiến, thề san bằng Thanh Xà Xích Hổ nhất tộc ngỗ nghịch kia, lột da moi tim chúng, hành hạ đến chết trước mặt chủ công nương nương!

Nhưng sắc mặt Ngọc Lâm vẫn bình tĩnh như cũ, không nói lời nào, lão Bạch hầu đi ra vài bước, nhìn xuống chiến trường, thấy ở một góc chiến trường có một thân ảnh, trên tay xuất hiện một đóa lửa, đánh bại một địch nhân cách đó không xa.

Lão Bạch hầu nhíu mày, im lặng một lát, rời khỏi khu vực đám hãn tướng, nói:

“Hồ huynh, chuyện đã đến mức này, chẳng lẽ Huyễn Hồ Nhất Mạch vẫn chưa quyết định được sao?"

Con hồ yêu bị bạch hầu hỏi đang đứng thẳng, mặt dài nhỏ, hai cái tai to dựng đứng, nét mặt liên tục biến đổi đầy do dự. Nghe thấy bạch hầu hỏi, hồ yêu khẽ biến sắc, vô thức liếc Ngọc Lâm ở đằng kia một cai, cười to một tiếng: "Hầu huynh nói đùa, Huyễn Hồ Nhất Mạch chúng ta sớm đã hạ quyết tâm, từ hôm nay trở đi, thề chết đi theo Ngọc Lâm nương nương, phụ tá Thanh Xà Nhất Mạch nhất thống Hắc Ngục Sơn, tuyệt không hai lòng!"

"Hắc hắc, hắc hắc", mấy tiếng cười lạnh từ trong đám hãn tướng vọng ra, vô cùng chói tai.

Bình Luận (0)
Comment