Lục Tiên

Chương 20 - Ngoài Ý Muốn

Thiếu niên này thoạt nhìn có vẻ cao bằng khoảng Thẩm Thạch, gương mặt ánh mắt giống bảy phần với lão Hầu từng gặp dưới núi trước đó, nhất là trên gương mặt cả hai đều có một miếng thịt. Chẳng qua khuôn mặt lão Hầu nhìn hung hãn dữ tợn đến lạ, còn thằng nhóc này trông có vẻ thuận mắt hơn nhiều, lại có vài phần ục ịch, đây rõ ràng là một nhóc mập mà.

Có điều lúc này trong mắt nhóc mập đang lộ vẻ hung hãn, nhìn có vẻ như muốn trút giận cho lão cha mình. Thẩm Thạch nghĩ đến thế cũng nhức đầu, lại nhớ đến quyển trục màu đen bị dấu trong cái bình nhỏ kia nên khi ngước lên nhìn ánh mắt của nhóc mập cũng hơi chột dạ. Hắn lập tức cười gượng một tiếng, đáp: “Ta là Thẩm Thạch, ngươi có chuyện gì sao?”

Nhóc mập kia trừng mắt nhìn hắn, nói: “Cha ta nói ngươi hôm qua ở Nam Thiên Môn lừa ông ấy một món đồ quý, mau lấy nó ra cho ta!”

Thẩm Thạch nhướng mày, đáp: “Ồ, ông ấy có nói thứ đồ quý kia là cái gì không?”

Nhóc mập cả giận nói: “Ngươi đừng hòng giả vờ giả vịt, đó là một cái bình nhỏ.” Nó vừa nói vừa vung vẩy hai cái tay, ước chừng đại khái kích cỡ của cái bình.

Nhìn bộ dạng nhóc mập này nổi giận đùng đùng, Thẩm Thạch không lập tức trả lời ngay vấn đề của nó, ngược lại còn quan sát đánh giá nó một phen. Dường như mới nghĩ ra điều gì đó, hắn lập tức mỉm cười nói: “Ngươi là con trai của lão Hầu kia sao? Về sau chúng ta cũng coi như là huynh đệ đồng môn, đúng rồi, ngươi tên là gì?”

Nhóc mập cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Ta tên là Hầu Thắng, ngươi đừng tưởng rằng lôi kéo làm quen với ta thì ta sẽ buông tha cho ngươi, mau đem cái bình nhỏ giao ra đây, miễn cho ta khỏi phải ra tay đánh ngươi một trận.”

Thẩm Thạch suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hôm qua đúng là ta có mua một cái bình nhỏ ở Nam Thiên Môn, nhưng không biết cha ngươi có nói cho ngươi biết ta bỏ ra bao nhiêu Linh Tinh để mua không?”

Hầu Thắng nghẹn họng mất một lúc. Còn không kịp đợi nó nói gì, Thẩm Thạch đã vươn một đầu ngón tay ra nói: “Ta bỏ ra một viên Linh Tinh.” Sau đó hắn như cười như không nhìn Hầu Thắng, nói: “Ngươi nói thứ đồ vật có giá là một viên Linh Tinh thì có gì đặc biệt tốt?”

Khuôn mặt nhóc mập Hầu Thắng thoáng đỏ bừng lên, nhưng xem ra nó vẫn chưa chịu bỏ qua, gân cổ to tiếng nói: “Cha ta nói đó là đồ quý, ngươi đã lừa ông ấy…”

Thẩm Thạch thẳng thừng cắt ngang lời hắn, nói: “Cha ngươi nói cái kia là đồ quý, vậy cuối cùng là thứ gì, ngươi nói cho ta nghe thử xem.”

Hầu Thắng cứng họng không trả lời được.

Thẩm Thạch cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Nếu đúng là thứ quý, sao cha ngươi lại đồng ý bán với giá một viên Linh Tinh. Nguyên do của việc này, ông ta có nói cho ngươi biết không?”

Hầu Thắng ngây ra như phỗng, những việc này thực sự lão Hầu cũng không nói cho hắn biết. Dù sao cũng liên quan đến việc dùng Hoàng Tinh Thạch đi lừa gạt Linh Tinh của tán tu khác, lão Hầu tuy rằng nhân phẩm không tốt nhưng còn không đến mức nói dối không biết ngượng trước mặt con cái. Cho nên cũng chỉ nói qua loa với con trai là Thẩm Thạch hôm qua lừa lão lấy đi một cái bình nhỏ có khả năng là đồ quý.

Hầu Thắng nghe thế dĩ nhiên là nổi giận đùng đùng đi tìm Thẩm Thạch tính sổ, ai ngờ mới vài câu đã bịThẩm Thạch hỏi vặn ngược lại. Nhóc mập này cũng không hoàn toàn là loại đầu đất, đối với thủ đoạn mua bán ở Nam Thiên Môn ngày thường của cha mình cũng có biết chút ít. Lúc này đây bị Thẩm Thạch hỏi vặn lại vài câu, trong lòng không khỏi suy nghĩ lại, vì thế cũng có thể đoán được đại khái tình hình ngày hôm qua ra sao.

Người ta dùng tiền mua đồ vật đàng hoàng, cha còn lật lọng muốn vu cho người ta lừa đảo, hành vi này thật có phần không thể nói nổi nữa rồi. Nhóc mập chau mày, trên khuôn mặt mũm mĩm nhất thời thoáng nét ngượng ngùng, chẳng qua là nó tính tình trẻ con, muốn nó nói lời xin lỗi cũng hơi khó. Cuối cùng, Hầu Thắng đột nhiên giẫm chân một cái, trong miệng thấp giọng mắng một câu gì đó không biết, rồi cũng không thèm để ý đến Thẩm Thạch xoay người chạy nhanh lên trên Bái Tiên Nham.

Thẩm Thạch bị bỏ qua một bên cũng nhất thời ngơ ngác, nhìn thoáng qua bóng lưng nhóc mập, cho dù không thấy được gương mặt cũng đoán được giờ phút này Hầu Thắng nhất định là mặt đỏ lên hầm hầm nổi giận, tuyệt đối xem mình là kẻ thù rồi.

Khe khẽ thở dài mang theo vài phần bất đắc dĩ, Thẩm Thạch lắc đầu rồi lần nữa bước về phía trước.

※※※

Thềm đá có khoảng hơn trăm tầng, nghiêng chếch lên trên, từ dưới mặt đất nhìn lên giống như một con đường nối thẳng lên trời. Nhưng nếu đặt mình vào trong đó, đi được một lúc sẽ thấy do hai bên thềm đá không có lan can bảo hộ, góc chếch lên trên cũng hơi dốc, cứ đi đi lại lại cũng có cảm giác khá nguy hiểm.

Ước chừng sau khi đi được một nửa chặng đường, Thẩm Thạch rất nhanh liền phát hiện đám thiếu niên thiếu nữ đã đi trước mình lúc nãy, có nhiều người bước chân vô thức dần thong thả lại. Lúc này đứng trên thềm đá sẽ cảm thấy gió biển chợt trở nên mạnh hơn rất nhiều, dường như chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể thổi bay một thân hình nhỏ yếu từ trên khối đá lớn kia xuống dưới. Mà một khi quay đầu lại nhìn xuống dưới sẽ thấy cảnh tượng càng thêm hãi hùng, chỉ thấy phía dưới dốc đứng như dao gọt, khoảng cách mặt đất càng thêm vời vợi, nếu sẩy chân ngã xuống một phát chỉ sợ sẽ thành mớ thịt vụn.

Đám thiếu niên nam nữ trên thềm đá thoạt nhìn ít nhiều đều có chút khẩn trương, trong đó còn có vài kẻ nhát gan, ngay cả bước chân cũng có vẻ bắt đầu run rẩy. Thẩm Thạch trong vô thức cũng ngoảnh đầu nhìn thoáng xuống dưới, một trận gió biển thổi qua, chỉ cảm thấy thân thể của mình dường như lung lay, mơ hồ không kìm được xuất hiện ảo giác sắp bị lăn xuống. Nhất thời hắn toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng quay đầu lại, há to miệng thở dồn dập mới khá hơn một chút.

Hắn ngẩng đầu nhìn thềm đá trước mắt, cũng không dám quay đầu nhìn lại thêm lần nào nữa, cố gắng hít thở sâu, một lát sau trái tim đang đập thình thịch mới dần yên ổn lại một chút.

“Hu hu hu hu…” Đột nhiên, một tiếng khóc mang theo áp lực và sợ hãi từ cách đó không xa truyền đến. Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn thoáng về phía trước, chỉ thấy trên một thềm đá cách mình khoảng năm sáu tầng có một bé gái sắc mặt tái nhợt, thân thể hơi run rẩy và cực kỳ sợ hãi, nhịn không được khóc thành tiếng.

Tiếng thút thít nỉ non này không có gì đặc biệt nhưng chỉ trong nháy mắt đã lay lan ra như bệnh dịch. Xung quanh mơ hồ có nhưng âm thanh tương tự truyền ra. Mặc dù mọi người đều hết sức áp chế bản thân nhưng cơ thể căng thẳng đến cực điểm. Dù sao những thiếu niên nam nữ này vẫn còn nhỏ, có vài đứa xuất thân có điều kiện, từ nhỏ chưa bao giờ đối mặt với những tình cảnh mạo hiểm như thế này, nên trong lúc nhất thời cũng không chịu nổi.

Thế nhưng sau khi bị những tiếng khóc đột nhiên xuất hiện ở xung quanh làm xao động, thần kinh Thẩm Thạch vốn căng thẳng cũng được xoa dịu bớt đi không ít, trong lòng còn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Nhớ lúc còn nhỏ ở trong thành Tây Lô, hắn đi theo tên đồ tể từng thấy qua máu, giết vật còn sống, bổn sự khác không dám nhiều lời nhưng mà dũng khí so với thiếu niên bình thường có nhiều hơn không ít.

Quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy những người nước mắt lưng tròng đều là các cô bé, so ra thì tuy rằng có nhiều cậu bé sắc mặt cũng tái nhợt hẳn đi, nhưng thực sự không hề phát hiện có ai khóc cả.

Ở rất xa phía dưới Bái Tiên Nham, đám người túm tụm lại xem kia vẫn chưa có tản đi, đến nơi này tiễn người nếu không phải là thân bằng hảo hữu thì chính là tùy tùng của thế gia. Không nhìn thấy tận mắt đám thiếu niên thiếu nữ chính thức lên đến Bái Tiên Nham, ai cũng không thể an lòng. Chẳng qua lúc này có vài ánh mắt nhạy cảm phát hiện tình hình trên thềm đá Bái Tiên Nham phía xa có vẻ hơi khác thường, rất nhiều thiếu niên không hiểu vì sao đều dừng bước, một ít đứa hai vai run run thoạt nhìn rất là sợ hãi. Tình huống này lập tức khiến cho đám người phía dưới nhao nhao cả lên, rất nhiều người khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, vô thức tiến gần về phía thềm đá Bái Tiên Nham.

Ngay lúc này, một giọng nam hùng hậu từ trên đỉnh Bái Tiên Nham đột nhiên từ xa xa truyền xuống, ngữ khí bình thản yên tĩnh nhưng trong lúc vô hình như có uy thế lớn lao, thoáng cái đã ngăn chặn tất cả rục rịch. Trên tảng đá lớn này, vào thời khắc này, dường như chỉ còn lại một âm thanh này quanh quẩn:

"Tiên lộ dài đằng đẵng, gian nguy vô số, tâm tính kẻ khiếp nhược há có thể đảm đương? Thềm đá nho nhỏ, người không lên nổi, đoạn tuyệt tiên duyên, tự giải quyết cho tốt."

Thanh âm rút đi, trên dưới tảng đá lâm vào một mảnh tĩnh lặng, vô số người ngẩng đầu nhìn về nơi xa, trong lòng đều mang theo lo lắng khẩn trương nhìn chằm chằm vào các thiếu niên trên thềm đá.

Về phần trên thềm đá, giờ phút này bầu không khí càng thêm ngưng trọng, thanh âm bình thản và hùng hậu kia, tất cả các thiếu niên trên thềm đá dĩ nhiên đều nghe được, ý tứ trong lời nói kia sao lại không hiểu được.

Sau khi thanh âm kia biến mất, trong đám thiếu niên có mấy bé trai đột nhiên hừ một tiếng, giống như là hung hăng hạ quyết tâm, không nói tiếng nào mà tiếp tục bước lên trên đi tiếp. Theo mấy bé trai này dẫn đầu, đám nhóc dù trai hay gái tự nhiên đều hiểu được trước mắt chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, nhao nhao chỉnh đốn tinh thần, dù chân vẫn còn nhũn ra nhưng vẫn gắng gượng kiên trì bước lên phía trên.

Thẩm Thạch trong đám trẻ không ngờ sắc mặt cũng coi như trấn định, giờ phút này cũng tiếp tục bước về phía trước, trong lúc ngẫu nhiên nhìn về trước lại thấy trong mấy bé trai dẫn đầu rõ ràng có một đứa chính là nhóc mập Hầu Thắng.

Dù là thế, thềm đá càng cao càng dốc đứng, góc chếch càng lúc càng lớn, nhìn qua rất rợn người. Cho dù là những đứa dẫn đầu đằng trước, tuy cố lấy dũng khí tiếp tục đi tới nhưng trong lòng không kiềm được sợ hãi. Đồng thời người đang ở trên cao, mà gió biển cũng càng lúc càng lớn, sóng cuồn cuộn, từng lớp từng lớp không ngừng nối tiếp nhau vọt tới, vỗ lên trên vách đá, dường như mỗi một lần đều khiến cho khối cự thạch này thoáng lay động, có cảm giác đáng sợ như thể sau một khắc toàn bộ mọi người sẽ đều rơi xuống.

Vì để giữ cho thân thể cân bằng, các thiếu niên đằng trước đều đã cúi thân xuống, hai tay chạm vào thềm đá, dùng cả tay cả chân cố hết sức bám sát thềm đá, sau đó cứ từng tầng một gian nan leo lên.

Thẩm Thạch cũng như thế, đồng thời tự đáy lòng thầm mắng một câu, quy củ của Lăng Tiêu tông này thật vô cùng rườm rà, ngay cả tiếp đón đệ tử tới Bái Tiên Nham cũng tạo ra cả một trận chiến lớn như vậy. Giờ phút này hai bên trái phải của hắn đều vang lên tiếng thở dốc. Bởi vì quá căng thẳng, thể lực những thiếu niên này tiêu hao rất nhanh.

Thời gian dần trôi qua, trong đám thiếu niên đã phân ra thành mấy cấp độ, trước nhất ước chừng có khoảng bảy tám người đi được nhanh nhất, sắc mặt cũng tốt nhất, trong đó bao gồm cả nhóc mập Hầu Thắng; số người ở giữa là nhiều nhất, ước chừng có khoảng ba bốn chục người, nhìn qua đều thấy khẩn trương nhưng vẫn đang tiếp tục bò lên trên, tốc độ coi như cũng tạm ổn; về phần rơi ở phía sau mười mấy người, thoạt nhìn tình huống bết bát nhất, mấy cô bé lúc trước bật khóc thành tiếng cùng với mấy cậu bé ốm yếu, thậm chí nhát gan đều ở trong cấp độ này.

Tình huống của Thẩm Thạch nhìn sơ qua coi như khá lắm rồi, tuy thoạt nhìn bò cũng không nhanh lắm nhưng vẫn đuổi theo sát đoàn người ở giữa. Đây là bởi vì lúc trước hắn đi lên muộn chút ít, lại bị tên mập Hầu Thắng giữ lại tranh cãi một hồi, cho nên mới chậm trễ thế này. Hắn chậm rãi tiến về phía trước, tuy thoạt nhìn tốc độ cũng giống nhau, nhưng trên đường đi rõ ràng càng lúc càng vượt qua nhiều người, dần dần đã đi tới chính giữa đội ngũ.

“Tên mập kia, không ngờ đi đứng cũng nhanh nhậy ghê nha…” Thẩm Thạch híp mắt nhìn thoáng qua nhóc mập đang bò nhanh nhất phía trước kia, rồi lại lắc đầu, lại bước qua một tầng thềm đá. Đằng trước cách hắn không xa là một cô bé đang đứng ngừng chân nghỉ ngơi ngay giữa đường đi của hắn, nhìn sắc mặt cô bé hơi tái, miệng thở hổn hển xem bộ dáng có vẻ cực kỳ mệt mỏi.

Thẩm Thạch nhìn thoáng qua nàng, chỉ cảm thấy khuôn mặt cô bé coi như có vài phần thanh tú. Hắn cũng không nghĩ nhiều về những thứ khác, tiếp theo định chuẩn bị vượt qua người nàng tiếp tục tiến về phía trước. Cô gái kia vừa lúc thở dốc vừa nhìn qua Thẩm Thạch, có vẻ không tình nguyện bị người khác vượt mặt, sau đó liền cắn răng, lại tiếp tục cất bước đi thẳng về phía trước.

Ai ngờ vào lúc này, bàn chân cô gái kia vừa mới giẫm lên một tầng thềm đá thì có một cơn gió mạnh đột ngột thổi tới. Cũng không biết là do thể lực hao hụt hay lòng bàn chân trơn trợt, thân thể cô bé kia lay động một chút dẫn đến bị hụt chân, sau khi phát ra một tiếng thét thê lương thân thể của nàng cư nhiên lại ngã về phía Thẩm Thạch bên này!

Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ thềm đá dường như cũng sợ ngây người, trong đầu Thẩm Thạch cũng trống rỗng, chỉ cảm thấy trái tim thời khắc này như muốn từ lồng ngực nhảy tung ra ngoài. Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn thân thể có chút mảnh mai kia cứ như vậy ngã xuống trước mặt mình, mang theo một luồng gió đáng sợ cùng với một bóng đen che kín cả tầm mắt.

Trên thềm đá dốc đứng thế này lại sẩy chân ngã, không phải muốn kéo theo cả một đám người cùng nhau chết chung đó chứ…

Bình Luận (0)
Comment