Lục Tiên

Chương 241 - Màn Sáng

Trong bóng tối mịt mờ đột nhiên trông thấy một con dị thú quỷ mị cực lớn. Dù Thẩm Thạch thân mang đạo hạnh, thể xác và tinh thần từ trước đến nay cực kỳ kiên định, cũng nhịn không được trong đầu "Ông" một tiếng, toàn thân lạnh buốt, nhìn cái đầu lâu cực lớn trong ánh lửa, phảng phất sau một khắc nó liền mở miệng lớn đầy máu, đem mình cùng Tiểu trư một ngụm nuốt vào.

Nhưng trong bóng tối một mảnh yên tĩnh, ánh lửa chập chờn lóe sáng, cái đầu lâu mặt người cực lớn của dị thú Long Giác lại không có chút phản ứng nào, giống như pho tượng vẫn không nhúc nhích mà đứng sừng sững trong bóng đêm.

Thẩm Thạch cảm thấy lòng bàn tay có chút lạnh buốt, bất giác mồ hôi lạnh chảy ra, hắn nhẹ nhàng chùi lên vạt áo, nhưng ánh mắt không chút nào rời đầu cự thú này. Trải qua một đoạn thời gian, hắn dần dần đã nhìn ra một chút đầu mối, cái đầu lâu cực lớn này cũng giống như cự trảo lúc trước tựa hồ trải qua đằng đẵng tuế nguyệt, khắp nơi đều là dấu vết mục nát suy bại, không còn một chút sinh khí dường như cự thú này đã chết từ lâu.

Hắn lại đưa mắt nhìn một hồi, rốt cục xác định cự thú to lớn ẩn trong bóng tối với khí thế kinh khủng này khi mình đứng trước chỉ nhỏ bé như con sâu cái kiến, trước mắt xem ra đã thực sự chết rồi. Chính phát hiện này làm đáy lòng hắn có thể thở phào một hơi, áp lực cực lớn trong nội tâm cũng được thả lỏng đôi chút, sau đó hắn bỗng nhiên giật mình, như là nghĩ tới điều gì, một lần nữa ngẩng đầu nhìn cẩn thận cái đầu lâu cực lớn của dị thú:

“… Hóa ra trên đời này quả nhiên là có Âm Long, loại Thái cổ cự long này thực sự tồn tại sao?...”

Thẩm Thạch trong miệng thì thào tự nhủ. Cự thú trước mắt cùng với pho tượng Âm Long trong u cốc quả thực là giống như đúc, đương nhiên ngoại trừ con mắt, Âm Long tại u cốc trong mắt có dị tượng, nhưng cự long trước mắt này hai mắt lại trống trơn, dường như hai con ngươi đã bị người ta khoét đi.

Thế nhưng sẽ là người nào mà có thần thông cường đại đáng sợ như thế, lại có thế chế phục Âm Long loại Thái cổ cự long như vậy, hơn nữa còn lấy đi hai mắt nó?

Ánh mắt Thẩm Thạch đảo qua hốc mắt Âm Long, chỉ cảm thấy hai cái lỗ thủng tối om thật sự có chút hãi người, vô thức mà nuốt nước miếng một cái rồi quay đầu đi.

Lúc này, hắn chợt thấy cách đó không xa, Tiểu Hắc cử động có chút kỳ quái, đi đến trước cái cự đại huyệt động nhìn về phía Thái Cổ Âm Long. Tiểu Hắc bất tri bất giác dần dần đi tới, dường như không có quá nhiều sợ hãi, ngược lại bộ dáng lộ ra vài phần khao khát khác thường. Giờ phút này nó đứng ngay dưới đầu lâu cực lớn, sau một lát do dự, nó nhẹ nhàng dung đầu cọ xát vào làn da của Âm Long.

Trong bóng tối một mảnh yên tĩnh.

Thẩm Thạch đột nhiên cảm giác được xung quanh so với lúc mới tiến vào dường như càng thêm an tĩnh hơn một chút, tuy vẫn không có tiếng động gì, nhưng trong lòng hắn cảm giác này đặc biệt rõ ràng, hết thảy phảng phất đều đột nhiên chìm vào yên tĩnh trở lại. Tại thời khắc này hắn thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Bống nhiên một đám ánh sáng lóe lên.

Một đạo ánh sáng ôn hòa mà không chói mắt.

Nơi phát ra đám sáng đó là mặt sau của chiếc đầu lâu cực lớn. Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc gần như đồng thời thấy được đạo ánh sáng kia, quay lại nhìn nhau một chút, sau đó không hẹn mà cùng mà hướng bên kia đi tới.

Cái đầu lâu cự thú thật lớn, chỉ là đi vòng qua mà liền phải mất một đoạn đường dài. Thẩm Thạch đi tới phía trước rốt cục vượt qua đến mặt sau đầu lâu, ngay tại thời điểm này thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ, tầm mắt vươn tới, hắn phát hiện sự tình làm cho lòng người kinh hãi.

Ngay trước đó không lâu khi hắn chứng kiến cự trảo, cùng cái đầu lâu cực lớn, trong lòng hắn luôn tự hỏi, một cái cự trảo cùng một cái đầu lâu lớn đến như vậy, nếu thật sự là Thái cổ Âm Long thì thân hình thực sự sẽ lớn đến mức nào chỉ sợ khó có thể tưởng tượng ra?

Cho nên thời điểm khi hắn vòng ra phía sau đầu lâu, kỳ thật trong nội tâm hắn đã làm chuẩn bị cho sự kinh hãi tiếp theo, nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ, thứ mình nhìn thấy vậy mà là một cảnh tượng như thế này .

Trong tay hắn Hỏa cầu bùng lên ánh sáng nhạt. Cùng với chùm sáng đột nhiên xuất hiện chiếu rọi xuống, hắn trông thấy được đồ vật sau lưng cự thú. Nếu như là thân thể rồng khổng lồ dài như dãy núi như trong tưởng tượng hắn còn có thể tiếp nhận, thế nhưng giờ khắc này, hết lần này tới lần khác thứ mà hắn chứng kiến lại là khoảng trống không có gì cả.

Sau lưng Cự đại đầu lâu, trong bóng tối, đúng là một khoảng trống mênh mông, không có thân hình cự long, không phải là thân thể to lớn bàng bạc như tưởng tượng, chỉ là một đoạn thân thể bị tàn phá gắn liền vào đầu lâu, phía trước mơ hồ còn sót lại một cái chân trước, trừ cái đó ra, không còn cái gì nữa.

Trong bóng tối, một cỗ khí lạnh toát lên vẻ thê lương, phảng phất hóa thành một đoàn âm phong, từ phía trước yên lặng xẹt qua.

Chỉ còn lại có đầu lâu và một cái chân trước của Thái Cổ Âm Long?

Thật lâu về sau, Thẩm thạch thở ra một hơi dài, khiếp sợ trong lòng vẫn không giảm, chỉ là một cái tàn thân thể Âm Long cực lớn trước mắt, nhưng là giờ phút này nhưng lại mang thêm vài phần bi thương, cũng không biết tồn tại qua bao nhiêu năm tháng, đến tột cùng trên người cự long đã xảy ra chuyện gì, vậy mà làm cho nó thân một nơi đầu một nẻo?

Có lẽ, khoảnh khắc thân thể chia lìa này Âm Long cũng đã chết?

Thẩm Thạch đứng ngây người trong chốc lát, chợt phát hiện Tiểu Hắc không có dừng lại bên cạnh mình, mà vẫn không ngừng đi thẳng về phía trước, đã cách xa mình được một khoảng, càng dần dần tiếp cận nơi phát ra chùm sáng phía trước.

Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, vội vàng bước nhanh hơn đuổi theo, đang muốn kêu to gọi Tiểu Hắc, đột nhiên hắn nhăn mày lại, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc nhìn về chỗ phát ra từng đoàn ánh sáng.

Chùm sáng này phát ra từ mặt sau đầu lâu Âm Long, từ phía trên mặt thạch bích không cách đầu lâu quá xa, ôn hòa sáng ngời, lấp lánh không ngừng, dần dần tạo thành một đoàn nhộn nhạo kỳ dị giống như sóng nước, trên thạch bích run lên nhè nhẹ như giãy giụa không ngừng. Mà dưới thạch bích, nơi hào quang chiếu rọi, có thể chứng kiến mặt sau của đầu lâu cực lớn cùng thân thể tàn phế , thình lình xuất hiện một bóng người.

Đúng vậy, chỗ đó xuất hiện một bóng người, yên lặng ngồi dưới đất, lưng dựa vào tàn thân Âm Long, đầu ngẩng lên nhìn thẳng vào nơi phát ra chùm sáng trên thạch bích.

Thẩm Thạch trong vô thức dừng bước chân, sau đó rất nhanh hắn phát hiện Tiểu Hắc không có ý dừng lại ngược lại kỳ quái hơn nó một mực tiến về phía trước, hướng về phía bóng người kia đi tới.

Trong ánh hào quang chiếu qua,Thẩm Thạch dần dần thấy rõ một chút khuôn mặt người kia, đó là một lão nhân, vẻ ngoài rất già, thậm chí nhìn kỹ Thẩm Thạch cũng không thể đoán được tuổi của lão nữa rồi, nếp nhăn lan tràn trên khuôn mặt già nua, vằn nâu đen tải rộng khắp nơi, da thịt đều cực kỳ khô héo, cơ bản không nhìn ra một chút huyết sắc, dường như chỉ qua một chút nữa khuôn mặt này sẽ hoàn toàn biến thành khuôn mặt người chết.

Nhưng mà người này lại là một người sống.

Bời vì hắn có một đôi mắt, tuy nhiên đã đục ngầu, già nua không có chút nào sáng bóng, nhưng chính xác là lão đang mở mắt, yên tĩnh mà ngồi dựa lưng vào cơ thể đã bị tàn phá của cự long, ánh mắt một mực nhìn lên quang đoàn trên thạch bích.

Tiểu Hắc chậm rãi đi tới tiếp cận lão nhân này, nhìn lại càng bước càng chậm, biểu hiện chần chừ càng rõ ràng hơn, thậm chí mơ hồ toát ra vài phần sợ hãi, cũng không biết đang sợ cái gì, nhưng kỳ quái chính là lão nhân kia dường như có một loại lực hấp dẫn khó hiểu, làm cho Tiểu Hắc khó có thể khống chế chính mình, trải qua một hồi do dự trong lòng, nó vẫn cẩn thận từng tí chậm rãi tiếp cận.

Cái mũi của nó không ngừng ngửi ngửi, hai lỗ tai dựng đứng, mỗi một bước đều phi thường cẩn thận, rốt cục cũng đi đến bên cạnh lão nhân kia.

Cách đó mấy trượng, Thẩm Thạch há miệng muốn kêu lên nhưng tựa như phát hiện cái gì, trong nội tâm cũng là khẩn trương đến cực điểm.

Có lẽ Tiểu Hắc Trư đã kinh động đến lão nhân này, thân thể hắn bỗng nhiên hơi nhúc nhích, sau đó xoay đầu lại, ánh mắt rơi xuống trên người Tiểu Hắc.

Đó là một ánh mắt bình tĩnh, trống trải và mang thêm vài phần hờ hững.

Tiểu hắc bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu trầm trầm kéo dài, hai lỗ tai đang dựng thẳng lập tức cụp xuống, hai chân trước đột nhiên khuỵu xuống phủ phục trước người lão nhân này. Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, thiếu chút nữa cho rằng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ngay lúc hắn vừa định liều lĩnh ra tay lại phát hiện Tiểu Hắc tựa hồ bị không chút gì tổn thương, không những thế nó tại tư thế phủ phục dưới chân lại chậm rãi ngẩng đầu lên rồi cẩn thận từng li từng tí mà dựa vào.

Sau đó nó dùng đầu heo bé nhỏ nhẹ nhàng cọ xát đùi lão nhân ngồi dưới đất, đồng thời trong miệng lại phát ra âm thanh hừ hừ trầm thấp.

Lão nhân hờ hững nhìn Tiểu Hắc Trư, xem nó kính cẩn bái phục bên cạnh mình lại lộ ra vài phần ý thân cận khác thường, một lát sau, sâu trong ánh mắt đục ngầu của lão rốt cục đã xảy ra một chút biến hóa, vẻ lạnh lùng nhạt dần, đưa cặp mắt lặng yên nhìn lại.

“Ken két, ken két,…”

Một hồi âm thanh trầm thấp vang lên phía trước làm cho Thẩm Thạch càng thêm hoảng sợ. Hắn lập tức phát hiện, thanh âm này vậy mà từ trên thân lão nhân truyền đến, bởi vì cánh tay phải đang chậm rãi nâng lên, mà âm thanh ken két quái dị cũng chính là từ các đốt ngón tay trên cánh tay vang lên, phảng phất như cánh cửa sắt rỉ sét cứng ngắc từ lâu, bị đóng qua vô tận năm tháng rốt cục lại một lần nữa được mở ra.

Cánh tay tiều tụy mà già nua từ bên trên chậm rãi mà hạ xuống, Tiểu Hắc dường như có phần sợ hãi, thân thể có chút co rụt lại nhưng cuối cũng vẫn là phủ phục tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho bàn tay kia đặt lên đỉnh đầu mình.

Sau đó, vẻ lạnh lùng trong mắt lão nhân lại nhạt thêm vài phần, trong tiếng ken két dị thường cổ quái, bàn tay kia lại nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu Tiểu Hắc Trư.

Lúc này, những nếp nhăn trên khuôn mặt cực kỳ già nua chậm rãi nhăn lại, nhưng lại giương mắt hướng Thẩm Thạch nhìn thoáng qua.

Ánh mắt Thẩm Thạch cùng lão nhân này liếc nhau một cái, đột nhiên cảm thấy trong lòng như bị búa tạ nện cho một cú cực mạnh, lồng ngực co thắt lại, trong chốc lát cổ họng thấy ngòn ngọt, ngay tức thời phun một ngụm máu tươi, cùng lúc đó trong cơ thể toàn bộ linh lực tựa hồ bị rút sạch, khí hải một mảnh trống trơn trống hoác, hỏa cầu đang cháy trên bàn tay lập tức vụt tắt.

Thẩm Thạch dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xấp mặt xuống, nửa quỳ trên mặt đất, chính lúc này Tiểu Hắc đang phủ phục tại một bên lão nhân bỗng nhiên hừ lên một tiếng trầm thấp.

Ánh mắt lão nhân chậm rãi rủ xuống, liếc mắt nhìn Tiểu Hắc,Tiểu Hắc thân thể run rẩy một chút, đem đầu ngoan ngoãn vùi trên mặt đất, một cử động cũng không dám.

Lão nhân này trầm mặc một lát rốt cục thu hồi ánh mắt, lại một lần nữa nhìn về chỗ quang đoàn trên thạch bích.

Xa xa, Thẩm Thạch gian nan hổn hển mà bò dậy, trong nội tâm không khỏi đối với lão nhân thần bí này sinh ra kinh hãi, nhưng mà sau một lát, ánh mắt của hắn bống nhiên cũng bị quang đoàn trên thạch bích kia hấp dẫn.

Chỉ thấy trên thạch bích, đoàn ánh sáng như sóng nước, lắc lư bất quy tắc, lại càng không ngừng chập chờn cùng vặn vẹo, mặt ngoài càng ngày càng trở nên sáng bóng, tùy ý tại trên mặt nước dần dần loáng thoáng xuất hiện bóng người cùng cảnh tượng.

Thẩm thạch không dám tới gần lão nhân thần bí, chỉ có thể từ đằng xa ngưng mắt nhìn quang đoàn kia,hình ảnh phản chiếu kia đang nhanh chóng trở nên rõ ràng, cũng không lâu lắm, Thẩm Thạch có thể nhìn rõ những bóng người ở bên trong, ngay lập tức cả kinh.

Chỉ thấy bên trong quang, phản chiếu ra dĩ nhiên là cảnh tượng lúc trước hắn nhìn thấy tại vách đá dựng đứng trong sơn động đã chứng kiến là cảnh vật trên tòa cô phong, đồng thời cảnh vật càng ngày càng rõ ràng hơn, như là đang tận mắt nhìn thấy tòa cô phong kia. Mà giờ khắc này trên đỉnh tế đàn có một cột sáng từ trên trời giáng xuống dưới, bên trong có bốn người, nhờ có ánh sáng mà mặt mũi bốn người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, vậy mà cả bốn người đều là người Thẩm Thạch quen biết.

Đúng là vợ chồng Hậu gia cùng với con của bọn hắn Hậu Viễn Lương, còn có một người đứng hơi lui lại phía sau, dáng người hơi mập, khuôn mặt hình dáng Thẩm Thạch có vài phần quen thuộc cùng ấn tượng, lại chính là Hậu Thắng.

Giờ phút này nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất xung quanh tế đàn rơi lả tả một ít pháp khí vỡ vụn, cột sáng trước tế đàn chẳng biết tại sao lại bị một lực lượng vô hình khởi động mở ra một cánh cửa, lộ ra bên trong phập phồng một đồ vật, từ xa nhìn lại, tựa hồ như là một người cao lớn trong một quả trứng đỏ hồng khổng lồ, một vòng ánh sáng màu đỏ quỷ dị quanh quẩn uốn lượn xung quanh quả trứng khổng lồ, phảng phất như là quả trứng này đang lập lòe sáng lên.

Bên trong màn sáng, có thể chứng kiến vợ chồng Hậu Vĩnh Xương, Tôn Cầm, kể cả con của bọn hắn Hậu Viễn Lương,cả ba người trên mặt tràn đầy vẻ kích động cuồng hỉ, ánh mắt đều là gắt gao nhìn chằm chằm vào quả trứng khổng lồ bên trong cột sáng, phảng phất tại trước mặt bọn họ chính là tuyệt thế trân bảo trân quý nhất trên thế gian này.

Chỉ là tại phía sau ba người này, Thẩm Thạch chợt thấy một người khác trái ngược hoàn toàn so với vẻ kích động vạn phần của ba người Hậu Gia. Chính là tiểu mập mạp Hậu Thắng năm đó, nhưng trên mặt không có lấy một vẻ nào kích động, hắn đứng cuối cùng, mặt không biểu tình mà nhìn ba người phía trước.

Sau đó, bên trong màn sáng, trong ánh mắt trợn trừng của Thẩm Thạch, trên khuôn mặt bình tĩnh của Hậu Thắng,sâu trong đôi mắt không biểu cảm chậm rãi dấy lên hai luồng quỷ hỏa sâu kín.

Bình Luận (0)
Comment