Lục Tiên

Chương 537 - Q3 - Chương 109: Thần Chi (5)

Mật đạo như thế này đương nhiên không phải hiếm có, Thiên Yêu Vương đình thống ngự Hồng Mông giới mấy vạn năm, kinh doanh ở thành Thiên Hồng vô vàn năm tháng, dưới Yêu Hoàng Đế cung có một vài mật đạo là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Trên thực tế, lúc này Thẩm Thạch đang ở địa cung của Yêu tộc, chính xác mà nói chỉ là một toàn mật đạo cực lớn thôi, bởi vì địa cung xây dựng dưới Thanh Long sơn mạch, lại có nhiều cấm chế cùng yêu thú thủ hộ, sự thật không phải người ngoài có thể hiểu rõ.

Chỉ có điều hôm nay tòa địa cung này danh khí quá lớn, tuy không có ai thực sự vượt qua tòa địa cung này nhưng thông tin về vị trí của nó lại xuất hiện vô số. Mật đạo mấu chốt là phải bí mật, địa cung của Yêu tộc lại có danh tiếng như thế, hiển nhiên đã mất đi ý nghĩa của mật đạo.

Đồng thời, tòa địa cung này của Yêu tộc trong truyền thuyết có quy mô cực kỳ khổng lồ, thậm chí vượt xa kiến trúc đế cung tại Thanh Long sơn mạch, không biết sau bao vạn năm, truyền đi vô số truyền thuyết thần bí động lòng người. Theo Thẩm Thạch biết năm đó vào thời điểm cuối Nhân Yêu đại chiến, Thiên Yêu Vương đình lập tức đưa một số nhỏ tinh anh yêu tộc còn sót lại cùng Hoàng từ vào địa cung bí ẩn khổng lồ bỏ chạy, qua Huyết Hải đang bị trăm vạn nhân tộc tu sĩ bao vây, cố gắng trốn khỏi tuyệt cảnh chạy về Yêu giới.

Về sau nhân tộc truy binh không bỏ, đến nỗi Thiên yêu Ngân Hồ ở Phi Hồng giới không tiếc tự hủy chí bảo trấn tộc là Thần khí âm minh tháp để ngăn cách Nhân Yêu hai giới.

Cho nên đối với Nhân tộc hôm nay mà nói, địa cung của Yêu tộc đã không còn là bí mật gì, phía sau mê cung sâu phía sau mới thật sự bí mật. Mà lúc này cuốn sách trước mặt Thẩm Thạch có vẻ đang lộ ra ở trong Bàn Cổ thần điện có lẽ có một mật đạo.

Theo điều ghi chép trong cuốn sách, tòa Bàn Cổ Thần Điện gần như từ đường nhất mạch của Yêu Hoàng, ngoại trừ Thần Điện tế tự cùng Yêu Hoàng bên ngoài, những người khác kể cả địa vị cao trong Yêu tộc cũng không thể tiến vào chỗ này. Rất có thể mật đạo này chính là mật đạo năm đó Yêu Hoàng từ bỏ trốn.

Có lẽ vì như vậy mà mật đạo này chính là thủ đoạn cuối cùng để chạy trốn, mà chữ viết ghi lại vị Yêu Hoàng bệ hạ kia đem theo một cô gái Nhân tộc vào trong Bàn Cổ thần điện. Có thể nói cô gái nhân tộc Diệp Phi kia thực sự là người Yêu Hoàng yêu nhất.

Trước đó, Thẩm Thạch chưa bao giờ nghĩ tới Yêu tộc cùng Nhân tộc lại có thể có tình cảm, huống chi đó lại là Yêu Hoàng chí cao vô thượng của Thiên Yêu Vương đình. Dù trong lịch sử hay trong sách vở, Thẩm Thạch chưa bao giờ thấy đề cập bất cứ một từ nào nhưng xem quyển sách không ghi tên này thì chuyện tình này hiển nhiên có thật.

Thẩm Thạch đứng trầm tư một chút, tay đưa quyển sách để vào trong ngực, sau đó gọi Tiểu Hắc đang đi đi lại lại cùng ra khỏi phòng, lần nữa đi về toàn Bàn Cổ Thần Điện.

Trong thông đạo tĩnh mịch, ánh mắt có thể nhìn thấy xung quanh hoàn toàn trống rỗng, chỉ có duy nhất thông đạo chằng chịt như mê cung khổng lồ hiện ra, Thẩm Thạch nhìn về phía xa, không biết trong mê cung đến cùng sẽ có cái gì, rồi đi về Bàn Cổ Thần điện.

Đi trên đường cũng không có gặp lại con quái vật thần bí cùng bóng dáng Chung Thanh Lộ, rõ ràng lúc trước ở cửa chính Bàn Cổ Thần điện vẫn thấy giam giữ,trên cánh cửa tràn đầy bụi bặm, như thể không cách nào mở ra, nếu có tồn tại mật đạo thì may ra có thể tìm được Chung Thanh Lộ.

Bàn Cổ Thần Điện trống trải một lần nữa xuất hiện trước mặt Thẩm Thạch, cùng với lúc trước không có thay đổi gì, tượng thần Bàn Cổ hùng vĩ mà sống động sừng sững đứng. nhìn cao lớn vô cùng, gần như chạm tới mái vòm cao ngất, làm cho người dưới chân tượng có cảm giác nhỏ bé.

Thẩm Thạch đi tới gần, thần sắc có chút phưc tạp nhìn tượng Bàn Cổ, không biết từ xưa tới nay có bao nhiêu chủng tộc cường đại nhận vị thần này là tổ tiên, nếu như tất cả đều là sự thật thì vị thần này có con nối dõi thật vô cùng vô tận a. Nhưng hiện tại không phải là lúc suy nghĩ sâu về vấn đề vô bổ này, hắn vượt qua tượng thần ở chính điện, dựa theo quyển sách kia ghi lại, cửa vào mật đạo hẳn là gần bên toà tượng thần này.

Từ bên ngoài nhìn vào, lúc này tượng thần Bàn Cổ sử dụng chất liệu hẳn là một loại ngọc thạch nào đó, sáng bóng, hoa văn rõ ràng, khẳng định cấp độ điêu khắc bậc thầy, như một vị thần Bàn Cổ khai thiên tích điện hoàn mỹ trong truyền thuyết, thể hiện phong thái oai hùng. Nhưng với kiến thức rộng rãi của Thẩm Thạch cũng không thể nhận ra chính xác vật liệu nào, hắn đưa tay sờ thử, chỉ cảm giác mát mẻ, lại cứng rắn.

Phía dưới tượng thần có một khối đá hình vuông cao hơn ba người nhưng Thẩm Thạch đi từ chính điện vòng ra sau, không nhìn ra bất cứ một khe hở nhỏ nào, để hắn nuốt vào ngụm khí lạnh vì khối tượng và bệ này như thể một khối đá đục ra.

Trừ Thần tọa chỉnh tề ngay ngắn ra không có gì khác thường, Thẩm Thạch đi một vòng không hề phát hiện dấu vết của mật đạo. Thẩm Thạch nhíu mày nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu đây là thủ đoạn cuối cùng để chạy trốn của Yêu Hoàng nhất mạch thì không thể dễ dàng bị phát hiện như vậy.

Chỉ là không biết có phải bậc thầy Yêu tộc năm đó kiến tạo toàn đại điện này tay nghề rất cao hay không, Thẩm Thạch dù không nhụt chí nhưng sau khi tìm một lúc lâu, hầu như từng tấc đều kiểm tra qua rồi mà vẫn không tìm được chỗ nào khả nghi, chứ đừng nói là mật đạo trong truyền thuyết kia.

Sự thật như vậy để cho Thẩm Thạch vò đầu, dừng bước chân lại mà nhìn chăm chú vào tượng thần mà suy nghĩ, đột nhiên con mắt sáng lên, hướng lên trước.

Quyển sách kia chỉ nói mật đạo ở chỗ thần tọa chứ không nói cách mở ra sao, hơn nữa hắn mới chỉ xem bộ phận bên cạnh của thần tọa, còn chỗ tượng thần trên cao hắn chưa có kiểm tra qua.

Thẩm Thạch không chần chờ mà nhảy thẳng lên, với đạo hạnh hôm nay của hắn, độ cao như vậy gần như không có chút khó khăn gì, Tiểu Hắc thấy vậy cũng nhảy lên cao mà nhưng bị rơi phịch xuống, nhất thời có chút bực bội, ở dưới kêu vài tiếng bực bội.

Thẩm Thạch cười với nó rồi vẫy vẫy tay, ánh mắt quét qua, mình đang đứng ở hai bàn chân của tượng thần Bàn Cổ, chỗ này trừ một tầng tro bụi dày đặc ra chưa nhìn ra có gì khác thường. Lúc này hắn bực mình rồi, đúng lúc đó khóe mắt hắn liếc qua bàn chân cực kỳ to lớn của tượng thần, lập tức dừng lại, ở trên đó có dấu vết khá quen thuộc, ánh sáng phản phất làm hiện ra như có chữ được khắc vào trong góc.

Tinh thần Thẩm Thạch chấn động, lao nhanh tới, chỉ thấy ở chỗ bàn chân cực lớn của tượng thần này chỗ khuất có khắc mấy chữ, chỗ tối nhất hiện ra hai chữ song song :

Võ, Diệp.

Hai chữ này không lớn lắm, được đục khắc trên tượng thần, hiển nhiên không phải hành động tôn kính thần linh, cho nên mới lộ ra rất bí ẩn nếu không phải hắn ngẫu nhiên thấy được một góc thì sẽ không dễ mà phát hiện.

Về phần hai chữ có nghĩa hàm hồ, Thẩm Thạch nhất thời cũng không hiểu, hắn rất nhanh nghĩ tới nội dung trong quyển sách kia ghi lại, Diệp? Chẳng phải là cô gái Diệp Phi Nhân tộc đó sao? Võ là sao?

Chẳng lẽ là vị Hoàng đế Yêu tộc kia ái mộ Tiểu Diệp Tử?

Nếu quả thật như vậy thì có vẻ là hai người này là lén lút vụng trộm ở đây như tình yêu ngọt ngào của nữ nhi, không có khả năng, vì trong quyển sách kia ghi lại, Yêu Hoàng đó tình tình không kiêng nể thứ gì cả.

Chẳng qua khi Thẩm Thạch vừa suy nghĩ vừa nhín xuống, dưới hai chữ này, có xuất hiện một dòng chữ cũng chỉ có hai chữ, lúc này Thâm Thạch hoàn toàn chấn động, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ sửng sốt khó tin. Dưới hai chữ Võ - Diệp, rõ ràng khắc hai chữ siêu vẹo, có chút khó coi, tuy nhiên vẫn nhìn ra được:

Hoàng Minh.

=================

Chốn điện thần có không mật đạo

Sao tìm mãi lòng thấy nôn nao

Khuất chân tượng khắc tên Võ - Diệp

Cùng Hoàng Minh nhị thánh tối cao.

Bình Luận (0)
Comment