Lục Tiên

Chương 587 - Q3 - Chương 158: Chuyện Cũ Của Thánh Hiền (11)

Thẩm Thạch nói không nên lời, từ khi Hoàng Minh bắt đầu kể chuyện của mình, bắt đầu với giọng điệu bình thản càng về sau càng li kì, có chỗ khiến người ta không tài nào tin nổi, cuối cùng đến lúc y cùng Nguyên Vấn Thiên đột nhiên trở mặt, chém giết lẫn nhau, sóng gió nổi lên, thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng.

Những chuyện về Nhân Tộc Lục Thánh bị lớp bụi lịch sử chôn vùi có quá nhiều điều làm cho người ta kinh hãi.

Nhìn sắc mặt của Hoàng Minh lúc này có chút tái nhợt, nhưng so với lúc y kể là tự mình ám toán Nguyên Vấn Thiên thì đã đỡ hơn đôi chút, trên mặt hiện lên cảm giác cay đắng cùng với không ít sự bất đắc dĩ, im lặng một lát, nói:

“Sau bị Nguyên đại ca đánh gãy tứ chi linh lực trong cơ thể ầm ầm tán đi, ngũ tạng như bị thiêu đốt, nhưng cái cảm giác nhiệt huyết sôi trào lúc trước thì đã tiêu biến, thần trí dần dần hồi phục. Mọi chuyện đã trễ ta đã gây ra sai lầm lớn, Nguyên đại ca vì ta mà bị trọng thương, huynh ấy không hề do dự liền ném ta vào hắc động bên dưới.”

“Thân thể ta đụng phải tường đá cứng rắn rồi theo bậc thang xoắn ốc nhanh chóng bị lăn xuống dưới, ta hoàn toàn không thể khống chế bản thân, chỉ có thể cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt chỉ là một mảng tối đên. Cũng không biết qua bao lâu, ta mới ngừng lại, cũng không biết đang ở chỗ nào trong huyệt động.”

“Nơi đó có đưa tay ra cũng không thể thấy được ngón tay mình khắp nơi đều là hắc ám, ngoại trừ tiếng ta thở dốc thì nửa điểm âm thanh cũng không có, hoàn toàn là một mảnh tĩnh mịch. Ta khong thể động đậy, giống như một con chó chết nằm trên mặt đất. Một lúc sau, đột nhiên ta nghe được tiếng bước chân từ phía trước truyền tới, âm thanh vô cùng quen thuộc, là Nguyên đại ca đi tới. Trong bóng tối ta không thấy rõ khuôn mặt của huynh ấy, chẳng biết tại sao nói cũng không nên lời, cố gắng ngẩng đầu, thấp giọng rên rỉ vài tiếng.”

“Nguyên đại ca đi tới bên cạnh ta dừng bước lại một chút, ta nghe thấy tiếng hô hấp của huynh ấy có chút nặng nề, cảm giác cũng không quá tốt. Bị ta đâm mười mấy nhát chỉ sợ lục chỉ sợ lục phủ ngũ tạng đều không thể lành lặn, cũng chỉ có huynh ấy hơn hẳn người thương nên mới có thể chống đỡ, thậm chí đi đến huyệt động này.”

“Huynh ấy đứng đó, bên cạnh ta, không nói điều gì, nhưng cũng không ra tay giết ta. Chỉ là sau khi dừng lại một lát, liến bước đi tiếp, vượt qua người ta, tiếp tục hướng xuống dưới. Tiếng bước chân của huynh ấy xa dần, trong tâm ta là một tâm trạng sầu thảm cùng tuyệt vọng, không biết vì sao, chính mình lại biến thành bộ dạng này. Một lát sau đã không còn nghe động tĩnh của Nguyên đại ca nữa, trong bóng đêm ta nằm chờ chết, nhưng trong bóng tối ta cảm nhận được có cái gì đó lặng lẽ, tràn ngập, quấn trên thân thể ta.”

Cơ mặt Hoàng Minh run rẩy một chút, giống như đến tận hôm nay vẫn còn cảm giác tim đập nhanh, một lúc lâu mới nghe Hoàng Minh thấp giọng nói tiếp: “Ta không biết đó là cái gì, tựa hồ không phải là vật sống, giống như một cơn gió lạnh, lại cũng giống như một cỗ khí tức thổi qua, sau đó ta liền phát hiện tay chân ta không thể nhúc nhích dù chỉ một chút,mà y phục trên người ta bị cái gì đó ăn mòn hết,có những tiếng ‘Ti ti’ rất nhỏ, thời gian dần trôi hư thối biến mất…”

“Cả đời ta đó là sự tình kinh khung nhất ta từng gặp qua, ta mở to hai mắt nhìn nhưng không biết tột cùng là ta gặp thứ gì, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể ta giống như chìn trong một khoảng nước băng lạnh, có vô số côn trùng cổ quái nhưng không thể nhìn thấy đang liều mạng gặm lấy thức ăn, đầu tiên là y phục của ta, sau đó…là thân thể ta cùng huyết nhục.”

Khi nghe đến đây sắc mặt Thẩm Thạch đã bắt đầu tái nhợt, hắn nhìn qua phía Hoàng Minh mà không tự chủ được lộ ra vẻ kinh hãi. Tao ngộ cỡ này chỉ nghe cũng khiến người ta không lạnh mà run, càng không thể kể tới người trải qua hoàn cảnh ấy như Hoàng Minh.

Sắc mặt Hoàng Minh nhìn qua tái nhợt, giống như đã qua nhiều năm như vậy y vẫn có thể thừa nhận loại cảm giác kinh hãi đó khi nhớ lại, miễn cưỡng cười cười nói: “Ngươi biết không, thời điểm ta sắp phát điên, rõ ràng ta vẫn nghĩ tới Nguyên đại ca, ta nghĩ huynh ấy đi vào sâu như vậy trong hắc động, có hay không chuyện gì uy hiếp đến huynh ấy, thậm chí còn có thứ đáng sợ hơn.”

““Lúc sau ta phát hiện, cứ suy nghĩ như vậy sẽ khiến ta tạm thời quên đi cái cảm giác đáng sợ đang diễn ra trên người, ta bắt mình phải nghĩ về Nguyên đại ca. Nhưng cuối cùng cái cảm giác kia giống như che đi tất cả, quyết không buông bỏ, tuy tốc độ rất chậm nhưng mà ta vẫn cảm nhận được trên người ta, huyết nhục da lông từng điểm từng điểm toàn bộ đều bị ăn sạch rồi ...”.

“Ngươi có hiểu cái cảm giác dó, cảm giác trơ mắt nhìn thân thể mình bị ăn sạch như thế nào không?”

Sắc mặt Thẩm Thạch trắng bệch, lắc đầu có chút khó khăn, một lúc sau thấp giọng hỏi một câu: “Tiền bối, người không sao chứ?”

Hoàng Minh cười cười, cánh taybỗng vung lên, Hoàng y trên người Hoàng Minh khẽ động, bay lên phấp phới. Thẩm Thạch như cảm thấy cái gì đó, có chút chần chừ, thậm chí có chút không đành lòng, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt vẫn giữ nguyên cũng không có nhìn đi chỗ khác.

Hoàng y múa lượn, vài khe hở lộ ra, hiện ra một màu trắng sáng. Thẩm Thạch im lặng nhìn thân thể Hoàng Minh, bên trong Hoàng y là xương trắng cứng rắn hiện lên, trên đó vẫn còn lưu lại đầy những vết tích của thương thế. Một lúc lâu sau đó , Hoàng y rơi xuống, lại một lần nữa bao bọc lấy cơ thể y.

“Ta cảm thấy được là ta sắp chết trong tình thế đó mà nói không sợ chết thì đúng là kì quái. Nhưng sự tình có chút kỳ quặc, từ chân đến cổ toàn bộ huyết nhục đều hư thối hết, nhưng từ đầu đến cuối những côn trùng kỳ quỷ dị kia đều không có làm tổn thương đầu của ta, vậy nên ta còn có thể suy nghĩ được.”

“ Qua thật lâu, không biết mấy canh giờ? Vài ngày? Hay là mấy tháng?”

“Về sau cả người của ta như chết lặng,cứ nằm như vậy trên mặt đất chờ chết, dù sao thì cũng không có khả năng sẽ sống được nữa. Cho đến khi ta nghe được từ chỗ cầu thang xoắn ốc, truyền đến một tiếng bước chân chậm chạp, nặng nề đi đến.”

“Có người chậm rãi đi tới.”

Thẩm Thạch thân thể chấn động, nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh thốt lên: “Chẳng lẽ là Nguyên tổ sư?”

Hoàng Minh nở một nụ cười nhàn nhạt, biểu hiện vẫn bình tĩnh nhưng nhìn kĩ thì thấy trên gương mặt phát ra sự một sự vui sướng từ nộ tâm:

“Tự nhiên là huynh ấy rồi, ngoài huynh ấy ra còn ai vào đây nữa!”.

“Lúc đó ta cũng sợ ngây người, nhưng sau đó lại cuồng hỉ, liều mạng mà mở to hai mắt nhìn vào hướng của hắc ám bên dưới. Ta không hiểu sao tay chân thân thể ta mất hết mà ta vẫn không chết, chỉ cần ta còn ý thức có thấy được Nguyên đại ca là tốt rồi.”

“Sau khi thấy huynh ấy, chỉ thấy trong bóng tối huynh ấy được bao bọc bởi một màn hào quang trắng nhu hoà là hào quang phát ra từ tàn phiến của Cổ kiếm huynh ấy đang cầm trên tay toả ra ánh sáng chiếu rọi xung quanh. Mới nhìn thì thấy Nguyên đại ca chật vật gấp chục lần thời điểm ta làm huynh ấy bị thương, toàn thân huynh ấy là màu đỏ của máu, sắc mặt tái nhợt, vô cùng mệt mỏi, thậm chí từng bước đi huynh ấy đều vịn vào vách tường, giống như một ông lão gần đất xa trời, cố hết sức mà nhấc chân lên.”

“Huynh ấy thụ thương rất nặng ta có thể nhìn ra, huynh ấy đã thấy ta.”

“Nguyên đại ca dừng bước nhìn ta đang nằm trên mặt đất, đảo mắt nhìn qua thân thể đã biến thành xương khô, rồi lại nhìn đầu của ta, nhìn vào ánh mắt của ta đang nhìn huynh ấy. Một lát sau huynh ấy đi đến bậc thang bên cạnh ta, cố sức ngồi xuống, mặt mũi tràn đầy máu tươi, cười cười, nói:

“Tiểu tử thối , đệ đúng là không có chết nha…”

=================

Tứ chi gãy, nằm nơi tăm tối

Thân máu thịt, bị ăn mất rồi

Nguyên đại ca, trọng thương từng bước

Nhìn xương khô, nói một câu thôi.

Bình Luận (0)
Comment