Lục Tiên

Chương 692 - Q3 - Chương 263: Bạch Hồ (*)

(*) Bạch hồ có thể coi là con cáo trắng, nhưng ta sẽ để nguyên vì có lẽ ai đọc truyện quen cũng đều hiểu từ này.

Thẩm Thạch đứng trên mặt tuyết nhìn con bạch hồ kia một lát, lại cảm thấy trông nó có vài phần quen thuộc, hình như hắn đã từng gặp qua. Hắn đi về phía trước vài bước, tới gần con bạch hồ kia. Nó liền khẽ rụt lại rồi lui về phía sau, có vẻ như đang sợ hãi.

Nhưng có lẽ cũng bởi Thẩm Thạch vừa mới cứu được mạng nó từ móng vuốt sắc bén của những con Quỷ Huyết Lang mà con bạch hồ này như có chút yên tâm với hắn, không lập tức quay người trốn đi mà chỉ cố gắng giữ khoảng cách cùng Thẩm Thạch. Thẩm Thạch nhìn nó mấy lần, thấy nó vẫn cứ lưỡng lự ở đằng xa thì liền không thèm để ý nữa, chỉ xoay người đi thẳng về phía trước.

Đoạn đường tiếp theo thuận lợi hơn rất nhiều, không hề gặp bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, nói chung ngoại trừ thứ quỷ dị như những con Quỷ vật kia thì Yêu thú và các loại dã thú bình thường sẽ chẳng chạy ra khỏi sào huyệt trong màn đêm rét mướt thế này. Nhưng cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra với con bạch hồ kia, chẳng lẽ nó đang ở trong sào huyệt thì bị đám Quỷ Huyết Lang phát hiện nên mới buộc phải chạy thục mạng trong đêm tối hay sao?

Thẩm Thạch đang vừa đi vừa suy đoán như vậy thì bỗng nội tâm khẽ động, hắn nhớ lại mấy ngày trước khi mình hôn mê, Chung Thanh lộ và Tiểu Hắc đã đưa mình tới một sườn núi bên trong Tuyết Nguyên, xua đuổi một con Tuyết Hồ và chiếm lấy hang động của nó làm chỗ nghỉ ngơi. Lúc ấy Thẩm Thạch còn đang hôn mê bất tỉnh, tuy vậy sau khi tỉnh dậy hắn đã được nghe Chung Thanh Lộ kể qua, lại mơ hồ nhớ rằng trong một khoảng khắc ngắn ngủi khi hắn thức dậy giữa cơn mê hình như đã lờ mờ thấy được hình bóng của một con bạch hồ đang chạy đi thục mạng.

“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?”

Thẩm Thạch hơi ngơ ngác mà dừng bước, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy sau lưng mình chỉ có mặt tuyết trắng tinh, gió tuyết vẫn không ngừng thổi, còn bóng dáng của con bạch hồ đã thì đã biến đi đâu mất, cũng không biết sau một hồi phí công như vậy nó lại chạy đi đằng nào. Sau một hồi trầm ngâm, Thẩm Thạch liền lắc đầu, nghĩ thầm Tuyết nguyên này bao la như thế, mình lại suy nghĩ nhiều rồi.

Vì vậy hắn không để ý tới việc này nữa, chỉ thẳng tiến về phía trước. Khoảng một canh giờ sau, cuối cùng hắn cũng tìm được hang động dùng để nghỉ ngơi được đánh dấu trên tấm bản đồ được Thiên Khổ Thượng Nhân cho.

Bước vào trong hang, hắn thấy nơi này tuy không rộng lắm nhưng lại khô ráo vô cùng, thành hang chặn lại hết những gió tuyết bên ngoài kia, bên trong động lại có mấy tấm ván gỗ được trữ sẵn. Hắn dùng mấy tấm ván đó để ngăn ngoài cửa động, chỉ để lại một khe hở nhỏ cho không khí lưu thông, sau đó liền cảm thấy bên trong động trở nên yên tĩnh và ấm áp lên rất nhiều. Thẩm Thạch xoa xoa đôi bàn tay theo thói quen rồi lấy ra một chút củi lửa bên trong Như Ý Đại được Thiên Khổ Thượng Nhân tặng, nhưng hắn lại không thèm đếm xỉa gì đến mấy viên đá lửa ở trong đó.

‘Xoẹt’ một tiếng, dường như hắn chỉ nhẹ nhàng lắc ngón tay, một đốm lửa bỗng cháy lên bập bùng trên lòng bàn tay hắn mà không hề có dấu hiệu nào báo trước, nó tạo thành một hỏa cầu lơ lửng, cháy lập lòe trên không trung. Nhìn quả cầu lửa này, sắc mặt của Thẩm Thạch liền có chút khác thường, thần sắc cũng trở nên phức tạp. Một lát sau, hắn bỗng thở dài khe khẽ rồi vứt hỏa cầu kia xuống đám củi khô.

Ngọn lửa vừa mới chạm vào những thanh củi liền lập tức sáng bừng lên, đống củi bắt đầu hực cháy. Cả sơn động liền tràn ngập ánh lửa, không khí nhanh chóng trở nên ấm áp hơn. Thẩm Thạch tìm một chỗ tường đá sạch sẽ mà ngồi xuống và dựa lưng vào, hắn vốn đang buồn ngủ và muốn nghỉ ngơi, nhưng khi vừa nhắm mắt lại thì vô số những ý nghĩ lại tràn về mà quẩn quanh trong lòng, vô số những hình ảnh lại hiện ra trước mắt. Hắn không còn buồn ngủ nữa.

Hắn chỉ có thể lặng yên mà ngồi lại đây, bên ngoài sơn động này chỉ có đất trời băng tuyết, tựa như cả thế gian này chỉ còn lại có một người đang vô cùng cô đơn.

Đúng lúc đó, hắn chợt nghe thấy có vài tạp âm rất nhỏ lẫn vào trong tiếng gió tuyết bên ngoài, nghe như tiếng thú kêu. Thẩm Thạch nhíu mày suy nghĩ một lát rồi đứng lên đi về phía cửa động, chuyển tấm ván gỗ sang một bên mà nhìn ra. Nhờ ánh lửa trong hang, hắn nhìn kỹ một hồi thì liền thấy ở cách cửa hang này mấy trượng có một con bạch hồ đang đứng một mình trong thế giới trắng xóa đầy gió tuyết.

Con bạch hồ này trông rất quen mắt, khỏi phải nói cũng biết nó chính là con đã được Thẩm Thạch cứu ra từ trong bầy quỷ huyết lang kia, nhưng hắn cũng không ngờ được nó đã lén lút đi theo hắn suốt cả một chặng đường cho tới tận nơi này. Thẩm Thạch cẩn thận nhìn lại con bạch hồ thì phát hiện ra toàn thân nó cũng phủ đầy tuyết trắng, màu sắc giống hệt với mặt tuyết xung quanh nên nếu không cẩn thận thì quả khó nhận ra, chẳng trách khi mới bước ra đây chính hắn lúc mới bước ra cũng không nhìn ra nó ngay lập tức. Thêm nữa, nó lại có bản tính cẩn thận của loài cáo nên lúc trước bám theo hắn mới không hề bị phát hiện.

Nhưng con bạch hồ này bám theo hắn để làm gì?

Thẩm Thạch có chút nghi hoặc, liền nhìn chằm chằm vào con bạch hồ kia một hồi, phát hiện ra trong mắt nó vẫn còn một tia cảnh giác nhưng thân thể của lại đang khẽ run, ánh mắt không kìm được mà nhìn vào huyệt động đằng sau lưng hắn. Ánh lửa ấm áp cùng huyệt động khô ráo kia hiển nhiên có một sức hấp dẫn rất lớn với những dã thú vốn sinh sống bên trên Tuyết nguyên này.

Thẩm Thạch lặng yên một lát rồi nhẹ nhàng đứng tránh sang một bên, chỉ tay vào trong động.

Con bạch hồ cẩn thận bước một bước về phía trước rồi lập tức dừng lại nhìn Thẩm Thạch, có chút khẩn trương.

Thẩm Thạch không để ý đến nó nữa, chỉ quay người đi vào trong huyệt động. Tuy vậy, sau đó hắn cũng không hề lấy những tấm ván gỗ kia để chặn mất lối vào. Bên ngoài động tiếng gió rít vẫn thê lương như trước, Thẩm Thạch lặng yên ngồi chờ đợi bên đống lửa, sau khoảng một tuần trà thì cái bóng trắng bên ngoài cửa kia liền biến mất rồi lại lập tức hiện ra, cứ như vậy, một lúc lâu sau con bạch hồ kia mới bước một chân vào trong động, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Thẩm Thạch.

Một tiếng “Bịch” trầm đục vang lên ngay trước mặt con bạch hồ, như có thứ gì bay ra từ trong hang ra rồi nện lên trên mặt đất. Con bạch hồ nhảy dựng lên sợ hãi, liền kêu lên một tiếng và quay người bỏ chạy. Nhưng ngay sau đó thân thể nó bỗng đột nhiên nhiên dừng lại, nó quay đầu lại nhìn hoài nghi, liền lập tức phát hiện ra thứ vừa mới bay tới đó chính là một miếng lương khô do Thẩm Thạch tiện tay ném ra.

Thứ này ngày thường cả Thẩm Thạch và Tiểu Hắc đều không ăn nên hắn chẳng bao giờ mang theo, hiện giờ có tất nhiên cũng là nhờ cái Như Ý đại được Khổ đại sư trao tặng. Thực ra hồ ly rất thích ăn thịt, nếu đây là một cái bánh thịt thì có lẽ sẽ phù hợp với nó hơn, nhưng Trấn Long Điện là một ngôi chùa, muốn họ đưa bánh thịt cho thì quả thật là làm khó…

Tuy rằng không phải là bánh thịt nhưng rõ ràng là con bạch hồ này vẫn bị khối lương khô kia hấp dẫn ngay lập tức. Sau khi chăm chú nhìn Thẩm Thạch một lát, cuối cùng nó cũng không cưỡng lại nổi sự hấp dẫn của thức ăn mà nhào tới, sau đó gặm lấy gặm để miếng lương khô.

Thẩm Thạch ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn con bạch hồ tha lấy miếng lương khô trốn vào một góc trong sơn động mà ăn như hổ đói liền không kìm được mà bật cười, chẳng qua trong nụ cười của hắn dần dần lại pha lẫn chút cô liêu.

Không biết Tiểu Hắc giờ ra sao?

Mà hình như, từ xưa đến nay những thứ có thể thực sự ở cùng mình chỉ có những con dã thú như thế này hay sao …

Bình Luận (0)
Comment