Lục Tiên

Chương 842 - Q3 - Chương 413: Gặp Nhau

Lúc ấy Thẩm Thạch trở nên trầm mặc, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Cố Linh Vân hồi lâu, nháy mắt cũng không nháy mắt, cũng không nói bất cứ điều gì. Bầu không khí trong phòng cũng lập tức đông cứng lại, chẳng biết tại sao, con hồ ly luôn đi theo bên cạnh Thẩm Thạch cũng chậm rãi đứng dậy, giống như linh cảm được điều gì, nó đứng cạnh Thẩm Thạch nhìn về phía Cố Linh Vân, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, tất cả lông trên cổ bắt đầu dựng đứng, miệng lộ ra răng nanh trắng sắc nhọn.

Cố Linh Vân liếc nhìn con hồ ly đột nhiên lộ ra địch ý, khẽ nhíu mày, sau đó thở dài, ánh mắt một lần nữa trở lại trên mặt Thẩm Thạch, nói khẽ: "Ta không nói đùa."

Bờ môi Thẩm Thạch khẽ run rẩy, sau đó chậm rãi cúi đầu, sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng tuy nhiên thanh âm lại đột nhiên trở nên khàn khàn: "Cha ta, ông ấy bị sao vậy?"

Cố Linh Vân trả lời: "Ta nghe được tin tức báo về, cha ngươi Thẩm Thái đột nhiên bệnh cũ tái phát, ông hẳn là chịu tổn thương nặng bởi phải ở trong một giới thổ có rất nhiều nguy hiểm ác liệt nhiều năm, tuy rằng được lão đại của thần tiên hội xuất lực chữa trị giúp, lại được dùng linh đan diệu dược để điều trị, nhưng căn bệnh vẫn không khỏi được. Mấy ngày gần đây bệnh đột nhiên bạo phát, chỉ một thời gian mà đã không gắng gượng được nữa rồi. . ."

Thẩm Thạch thân thể lắc lư hai cái, cương quyết hỏi: "cha ta hiện tại ở đâu?"

Cố Linh Vân nói: "Lão hiện tại ở trong một thạch ốc bí mật trong Thiên Hồng thành tĩnh dưỡng, đại khái bởi vì biết sắp lâm chung, cho nên lão vận dụng tất cả các mối quan hệ quen biết để tìm ngươi, tin tức cũng truyền đến tai ta. Đến lúc này, ta đương nhiên không thể nào lại làm khó ngươi nữa."

Thẩm Thạch sắc mặt trắng xám, nói: "cha ta ở tại Thiên Hồng thành ư, ta, ta muốn. . ."

Cố Linh Vân lập tức nói: "Ta đây sẽ an bài xong xuôi cho ngươi, dẫn ngươi đến Thiên Hồng thành đi gặp cha ngươi."

Thẩm Thạch trong lòng mờ mịt chỉ biết gật đầu, hắn chỉ cảm thấy một sự hỗn loạn nổi lên trong nội tâm mình. Trong đầu thì luôn vang vọng một câu như sấm nổ bên tai hắn:

"Cha ngươi sắp chết, cha ngươi sắp chết, cha ngươi sắp chết. . ."

&&

Cố Linh Vân nói sao làm vậy, thật nhanh an bài mọi công việc, cuối cùng nàng hơi do dự, quyết định tạm dừng mọi công việc ở Lưu Vân thành và đích thân đi cùng Thẩm Thạch tới Thiên Hồng thành.

Thẩm Thạch trong lòng đang nóng như lửa đốt không chút do dự mang theo hồ ly đi theo Cố linh Vân rời khỏi chi nhánh thần tiên hội, sau đó đi qua từng tòa truyền tống trận hướng tới Thiên Hồng thành

Dọc theo con đường này, Thẩm Thạch có vô số lần lo sợ mà nghĩ đến cảnh mình chỉ còn có thể thấy di thể phụ thân đã nhắm mắt, ý nghĩ ấy khiến hắn hầu như không thể hô hấp ổn định, đó là người thân cuối cùng của hắn trên đời này, đó là người cha đã tự tay nuôi hắn khôn lớn, ông còn vì hắn mà không quản nguy hiểm bỏ ra không ít tâm huyết sắp đặt cho hắn vào Lăng Tiêu Tông.

Trong mấy năm nay, cho dù là lúc một mình đối mặt với tử thần, hắn dường như chưa khi nào giống như bây giờ phải trải qua sợ hãi cùng lo lắng. Nhiều lúc, mỗi khi hắn lo sợ cái chết và sự cô đơn, thì chỉ cần nghĩ đến cha, hắn sẽ cảm thấy trên đời này mình không hề đơn độc. Chung quy vẫn có một người, dù là không ở bên cạnh hắn, nhưng vẫn luôn nhớ đến hắn, toàn tâm toàn ý đối xử tử tế với hắn.

Nhưng bây giờ, cái ý niệm trụ cột trong lòng hắn, dường như đã sắp sụp đổ rồi.

Khi đến Thiên Hồng thành, là lúc giữa trưa, thời tiết nắng ráo sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, là một ngày rất đẹp trời. Dưới sự chỉ đường của Cố Linh Vân, hai cái người đi thẳng vào trong Thiên Hồng thành, hướng tới một khu nhà thoạt nhìn không có gì đặc biệt ở phía tây chi nhánh thần tiên hội.

Đây là một khu nhà bình thường, nhưng mà vừa vào cửa, lập tức xuất hiện vài kẻ áo đen gác cổng, đồng thời trong khu nhà vắng vẻ yên tĩnh đôi khi cũng thấy vài bóng đen chợt ẩn chợt hiện, dù là Thẩm Thạch giờ phút này trong nội tâm đau khổ như có ngọn lửa thiêu đốt, nhưng trải qua nhiều năm lăn lộn nên hiện tại hắn cảm thấy đây là một nơi ẩn chứa khí tức nguy hiểm.

Khí thế ấy mạnh mẽ đến nỗi khi hắn và Cố Linh Vân đẩy cửa bước vào lập tức cảm thấy như bị đông cứng lại bởi có một lưỡi dao sắc bén mơ hồ có thể cắm vào tâm can bọn họ bất cứ lúc nào. Tuy nhiên sau khi Thẩm Thạch xuất hiện hoặc chính xác hơn là người trong thạch ốc này trông thấy hắn, đột nhiên, tất cả sát ý đều từ từ tiêu tán, mọi thứ lập tức trở lại thanh bình.

Một nam tử bước nhanh tới, hắn khẽ liếc Cố Linh Vân, hơi gật đầu, sau đó hướng ánh mắt về phía Thẩm Thạch, trầm giọng nói : "Công tử, ta là Tiểu Tề."

Thẩm Thạch trong lòng chấn động.

Tiểu Tề cũng không có ý tứ cùng hắn nói chuyện riêng, mà trực tiếp xoay người, dẫn Thạch và Cố Linh Vân đi vào trong, đồng thời miệng nói: "Ta dẫn công tử đi gặp cha."

Không chút do dự, Thẩm Thạch nhấc chân đi theo, mà Cố Linh Vân thì lại hơi ngập ngừng, cuối cùng cũng bước theo bóng lưng Thẩm Thạch. Ba người xuyên qua một cái đình viện đi vào hậu đường, đằng trước chính là một gian phòng cửa sổ đóng chặt, Thẩm Thạch nhìn về phía Tiểu Tề, Tiểu Tề thở dài, gật gật đầu với hắn, sau đó đi tới, đẩy cửa phòng.

Cánh cửa gỗ phát ra tiếng két dài.. Thanh âm trầm thấp, giống như lão già đã gần đất xa trời rên rỉ, trong phòng cũng không tối, có ánh sáng bao phủ, khá kín gió, khiến nó hơi bức bối.

Trong phòng có một chiếc giường lớn, một người nằm trên giường, đang đắp một cái chăn dày cộm, khuôn mặt có chút tiều tụy, tuy nhiên thân hình thì vẫn khá mập mạp. Nghe được tiếng cửa phòng phát ra, người đó khó nhọc quay đầu lại, sau đó nhanh chóng nhìn thấy Thẩm Thạch đứng ở cửa.

Thẩm Thái thấy một khuôn mặt tái nhợt, đang trợn mắt há hốc mồm, thậm chí cả thân thể đều vì vội vã khẩn trương mà đang run lên nhè nhẹ của con mình.

Thẩm Thái ngơ ngác một lát, sau đó khóe miệng khẽ mấp máy, lộ ra bộ dáng tươi cười.

Nhìn qua lão thật cao hứng.

Lão thậm chí cười thành tiếng.

Cười một tiếng lão lập tức ho khan dồn dập.

Thế nhưng dù là ho thì lão vẫn tươi cười, càng không ngừng cười, vui vẻ mà cười, vừa cười vừa dang rộng vòng tay, hướng về phía Thẩm Thạch cười nói:

" Thạch Đầu, con tới rồi!"

&&

Thẩm Thạch chỉ cảm thấy thế giới xung quanh dường như lập tức trở nên tĩnh lặng, trong mắt của hắn chỉ còn lại người cha sắp lâm chung, trong miệng hắn phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, vọt tới, còn chưa tới giường thì hai đầu gối đã quỳ trên mặt đất, lập tức nắm được hai tay cha mình.

Bàn tay của cha hắn không có được cái vẻ béo tốt giả mạo của thân thể, bàn tay lão gầy trơ cả xương, dường như chỉ còn lại có da bọc xương mà thôi, hơn nữa thật lạnh, dường như không còn mang theo sự ấm ấp nên có của người sống.

Luồng khí lạnh ấy nhanh chóng xâm nhập vào nội tâm Thẩm Thạch, hắn ôm chặt lấy cánh tay và thân thể cha mình, thanh âm khàn khàn , kêu lên một tiếng:

"Cha. . ."

Thẩm Thái chậm rãi đưa tay ra, thoạt nhìn đã dùng cố hết sức, nhưng trên mặt vẫn có nụ cười, sờ lên khuôn mặt và mái tóc Thẩm Thạch, sau đó bỗng nhiên thở dài, nói:

"Ài, con cũng đã trưởng thành rồi." lão vừa cười vừa nói tiếp "Hơn nữa khi lớn lên rất khá, như vậy rất có tiền đồ, coi như cha bây giờ có xuống dưới kia gặp mẫu thân con, cũng có thể đứng thẳng lưng nói chuyện rồi."

Bình Luận (0)
Comment