Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 13

Nơi ăn tối cách khách sạn không xa, ăn xong họ cùng nhau đi dạo.

Kỳ Lạc và Đồng Giai đi phía trước, từ từ nắm tay nhau.

Tạ Trình khoác vai Cao Hạnh Hạnh, thở dài: “Cậu nhìn người ta kìa, rồi nhìn lại hai đứa mình.”

Cao Hạnh Hạnh hừ một tiếng: “Tớ thì sao? Cũng có phải tớ thất tình đầu chứ?”

“Chậc.” Tạ Trình bỗng hỏi: “Sao cậu không đeo đồng hồ tớ tặng?”

Cao Hạnh Hạnh cảm thấy không thoải mái, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi giải thích: “Đắt quá, sợ làm mất.”

“Sợ gì chứ? Sau này ông Trình có tiền sẽ mua cái đắt hơn cho cậu.” Tạ Trình nói đầy đắc ý.

Cao Hạnh Hạnh quay đầu nhìn cậu rất nghiêm túc, suy nghĩ một lát: “Tạ Trình, chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời chứ?”

“Cậu đang sến súa với ai vậy?” Tạ Trình từ chối trả lời câu hỏi sướt mướt đó: “Tớ nói này, chẳng phải chỉ là không yêu được thôi sao, sao lại trở nên ủy mị thế này?”

“Tớ chẳng phải là… một đại mỹ nhân sao?”

Tạ Trình phụ họa: “Phải phải phải, đại mỹ nhân, đẹp như con khỉ ấy.”

Cao Hạnh Hạnh định giơ chân đá cậu, nhưng đột nhiên cảm thấy không thích hợp, liền quay đầu nhìn sang hướng khác.

Con người mà, luôn ủy mị khi hỏi những câu không có hy vọng nhưng vẫn ôm hy vọng.

Ví dụ như cô hỏi: “Tạ Trình, chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời chứ.”

Lại ví dụ như cô từng hỏi: “Lục Trạch Ngôn, chúng ta sẽ không gặp lại nữa đúng không?”

Tiếc là, cô chẳng nghe được câu trả lời như mong muốn.

Cao Hạnh Hạnh nhìn đèn neon rực rỡ ven đường rồi thở ra một hơi, cảm thấy trưởng thành thật phiền phức.

Ít nhất hai ngày này là hai ngày phiền phức nhất trong mười tám năm cuộc đời cô.

Về đến khách sạn Cao Hạnh Hạnh bắt đầu thu dọn đồ đạc, họ sẽ bay về nước vào trưa ngày mai.

Đồng Giai cũng đang thu dọn, bỗng gọi cô: “Hạnh Hạnh.”

“A? Có chuyện gì vậy chị Đồng Giai?”

Đồng Giai đi đến ngồi xổm bên vali rồi mở lòng bàn tay ra, là một móc khóa tròn, trên đó có một thiên thần nhỏ.

“Đây là bùa hộ mệnh Kỳ Lạc xin cho em.”

Cao Hạnh Hạnh hơi chép miệng vẻ chê bai nhưng vẫn đưa tay cầm lấy nhìn kỹ: “Xin bùa tận bên nước M? Anh ấy bị lừa rồi à? Sao lại cứ thích làm mấy chuyện này?”

“Dù sao em cũng cất đi.”

Cao Hạnh Hạnh lấy chìa khóa ra và treo nó lên.

Kỳ Lạc luôn thích làm mấy chuyện này, nhớ lần trước đi Thái cũng mang về cho cô một bùa hộ mệnh khắc chữ Thái, chưa kể mấy món như chuỗi hạt may mắn, tượng Phật, vòng bình an, gỗ đào…

Giống như một người mê tín không tin vào chủ nghĩa duy vật.

Sáng hôm sau ăn sáng xong họ ra sân bay.

Tạ Trình cũng đến, ngồi cùng họ ở khu chờ bay.

Đến giờ, họ bắt đầu tạm biệt.

Tạ Trình bỗng ôm chặt lấy Cao Hạnh Hạnh: “Câu hỏi hôm qua cậu không nên hỏi.”

“Hả?” Cao Hạnh Hạnh chưa hiểu.

“Không có đáp án thứ hai đâu, chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời.” Tạ Trình vỗ mạnh lưng cô: “Hơn nữa, chẳng phải chúng ta còn có quan hệ máu mủ sao?”

Không ngờ cô lại nghe được câu trả lời trễ thế này.

Đúng là câu cô muốn nghe.

Giờ phút này, như một sự an ủi.

Tạ Trình buông cô ra, mặt đầy vẻ đáng đánh đòn: “Nào, gọi một tiếng ‘chú’ nghe thử xem?”

Cảm động ban nãy bay biến, cô lập tức giơ chân đá cậu ta.

Tạ Trình chạy mất.

Cao Hạnh Hạnh bất ngờ thấy đôi giày trên chân cậu ta, mắt sáng lên. Là đôi cô tặng.

“Đến đây này, đá không trúng đâu!”

Thấy hai người đùa giỡn, Kỳ Lạc nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Hạnh Hạnh, đi thôi.”

Lúc tạm biệt cuối cùng Cao Hạnh Hạnh cười nói: “Tạ Trình, có thời gian nhớ về thăm bọn tớ nhé.”

Tạ Trình nói: “Ừ, các cậu cũng đến thăm tớ nhiều vào, bên này mình tớ lẻ loi mà.”

Thật là đáng thương.

Sau khi lên máy bay Cao Hạnh Hạnh nhường hai chỗ liền nhau cho Kỳ Lạc và Đồng Giai.

Cô đeo bịt mắt nghỉ ngơi.

Trước mắt tối đen, bên tai thỉnh thoảng có âm thanh xào xạc.

Chuyến đi này mang đến cho cô nhiều cảm xúc mới mẻ.

Mười tám tuổi như là độ tuổi khó chịu và bất lực nhất trong đời.

Ở tuổi này họ hiểu một chút về tình cảm nhưng không thể hành động để theo đuổi hay giành lấy.

Trước mặt người lớn họ vẫn là trẻ con, mọi thứ đều phải bị ràng buộc.

Chuyện đứng đắn duy nhất bây giờ là học hành.

Vậy nên chỉ có thể chôn giấu những tình cảm e ấp chớm nở vào lòng, âm thầm chịu đựng…rồi đợi đến khi trưởng thành.

Dường như trưởng thành rồi mọi thứ sẽ ổn hơn.

Cánh tay Cao Hạnh Hạnh bỗng bị chọc một cái.

Cô kéo bịt mắt ra, bên cạnh là một đứa trẻ khoảng năm tuổi, tay giơ một thanh socola.

Cô cười: “Em bé, sao thế?”

“Chị ơi, em muốn ngồi cạnh cửa sổ, nhìn con chim to trên trời.” Đứa bé nói ngọng ngịu, quay lại nhìn mẹ, được khuyến khích mới nói tiếp: “Em cho chị kẹo, chị đổi chỗ với em được không? Làm ơn, làm ơn!”

“Đương nhiên là được rồi.”

Cô không chỉ đổi chỗ với em bé mà còn đổi luôn với mẹ bé.

Lúc tỉnh lại là lúc phát đồ ăn.

Suất ăn máy bay khó nuốt nên cô ăn vài miếng rồi thôi.

Nhưng đứa trẻ bên cạnh ăn rất ngon lành, ôm cái bánh mì tròn cắn từng miếng.

Đột nhiên đứa trẻ khóc ầm lên: “Mẹ ơi, cay quá… cay quá…”

Mẹ bé vội đưa nước rồi lấy lại cái bánh.

Cao Hạnh Hạnh liếc nhìn, thấy trong bánh có sốt ớt đỏ rực trông thật độc đáo.

Nhìn hơi giống bánh mai hoa, cô cũng muốn nếm thử.

Cô lục lọi khay ăn của mình nhưng không có cái bánh đó.

Về đến Hoài Ngọ là buổi sáng.

Bay đường dài cộng với lệch múi giờ khiến họ kiệt sức, họ tìm thấy một quán bán đồ ăn sáng và thưởng thức một ít mì thủ công.

Kỳ Lạc: “Lát nữa em về thẳng trường luôn đi, cần gì thì bảo anh, tối mai tan làm anh mang qua cho.”

“Được.”

“À, em cũng xem thử muốn học trường nào đi, thủ tục du học khá phức tạp, nên chuẩn bị sớm một chút.”

Cao Hạnh Hạnh khựng lại, cười tươi ngẩng đầu: “Anh à.”

Khi bất ngờ bị gọi là “anh”, sắc mặt Kỳ Lạc không được tốt lắm.

Cô hút mì sột soạt: “Em không đi du học nữa, em sẽ học đại học trong nước.”

“Sao em lại thay đổi như chong chóng vậy?”

“Bên đó đồ ăn dở, mà em thấy Tạ Trình…” Cô lắc đầu đầy chê bai: “Nói chung là em hối hận rồi, em không muốn chịu khổ đâu.”

“Tùy em.” Kỳ Lạc mặt lạnh tanh, gọi chủ quán cho thêm một quả trứng.

Đồng Giai ghé sát lại, khẽ nói: “Hạnh Hạnh, thật ra anh em rất vui vì em không đi du học đấy.”

“Em biết.”

Những ngày cuối cấp ba trôi qua rất vội vã, giữa chuỗi các kỳ thi lớn nhỏ nối tiếp nhau, thời gian vụt qua nhanh chóng.

Bận rộn đến nỗi chẳng có thời gian suy nghĩ chuyện khác.

Ngày điểm thi đại học được công bố, cả lớp tổ chức ăn mừng.

Lần đầu tiên họ được phép uống rượu quang minh chính đại. Mấy nam sinh trong lớp uống đến mức nôn ra, nôn xong trong nhà vệ sinh lại quay về tiếp tục uống.

Cao Hạnh Hạnh không mấy hứng thú với việc uống rượu, thấy mọi người lần lượt ra về cô cũng đi theo.

Trên đường, mọi người vừa đi vừa nói cười. Có vài người qua đường thân thiện thấy họ mặc đồng phục học sinh thì khẽ chúc mừng một câu: “Được giải phóng rồi nhỉ.”

Con đường dẫn từ ngoài cổng trường Trung học Hoài Ngọ đến đường Hồng Tinh vẫn thưa người như trước, đi trên đó yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng bước chân.

Cô quay đầu lại, thấy Trác Dao đang đến.

Tháng sáu nóng nực, Trác Dao thở hổn hển, cởi hai chiếc cúc áo trên cùng của đồng phục: “Chị Hạnh, sao chị đi mà không nói tiếng nào?”

“Thấy mọi người đang vui vẻ uống rượu mà.”

“Tớ có uống mấy đâu.”

Cao Hạnh Hạnh nghĩ nếu Lục Trạch Ngôn mà mặc kiểu đồng phục mới này chắc chắn sẽ cực kỳ đẹp trai. Nhưng cô chỉ có thể thầm tiếc trong lòng—đáng tiếc thật, không được nhìn thấy.

Hai người cùng đi về phía cổng trường, ánh đèn đường lờ mờ kéo dài bóng họ trên nền đất.

Trác Dao nhìn Cao Hạnh Hạnh mấy lần, rồi mới lên tiếng: “Cậu định đăng ký vào trường nào vậy?”

“Sao? Muốn chép nguyện vọng của tớ hả?”

“Muốn học cùng cậu.” Trác Dao thở dài một hơi, gọi cô lại: “Chị Hạnh!”

“Hả?”

Trác Dao liếm môi, nói: “Cậu không nhận ra à? Tớ đã thầm thích chị hai năm rồi đấy.”

Lời tỏ tình đột ngột khiến Cao Hạnh Hạnh chết sững, ngơ ngác đứng đó không biết phản ứng ra sao.

Cuối cùng Trác Dao cũng không chịu nổi, mặt đỏ bừng: “Nói gì đi chứ.”

“…” Cao Hạnh Hạnh nhìn cậu rồi khẽ cười, “Cậu che giấu cũng giỏi ghê, hai năm rồi mà tớ thật sự không nhận ra, cứ tưởng cậu coi tớ là anh em cơ đấy.”

Không đợi cậu đáp lời, cô đã cười nói: “Nhưng tớ thì thật sự coi cậu là chị em.”

Cao Hạnh Hạnh trở lại ký túc xá, Trình Di Khả vẫn chưa về. Cô đi tắm rồi nằm dài trên giường.

Bên ngoài có bắn pháo hoa nhưng cô không muốn ra xem.

Tiếng pháo hoa ngày càng dồn dập, càng lúc càng to, Cao Hạnh Hạnh thực sự cảm nhận được không khí chia ly.

Không chỉ là rời xa ngôi trường này mà còn là rời khỏi thế giới của những đứa trẻ.

Từ hôm nay họ sẽ trở nên tự do hơn nhiều.

Ví dụ như, có thể tỏ tình.

Một lúc sau Trình Di Khả về, cô ấy uống chút bia, khuôn mặt đỏ bừng.

Vừa ném túi lên bàn Trình Di Khả đã kéo Cao Hạnh Hạnh dậy, ôm chầm lấy: “Hạnh Hạnh, tớ vui quá đi mất!”

“Nói thì nói, đừng lợi dụng sờ mó chứ?”

“Tớ muốn lợi dụng đấy!” Trình Di Khả khịt mũi, đôi mắt vốn đã cụp xuống tự nhiên lại càng thêm đáng yêu: “Với điểm này của tớ chắc đậu Đại học Ngọc Hòa rồi, ước mơ của tớ thành hiện thực rồi, cảm giác như đang mơ vậy.”

“Vậy thì cậu giỏi quá đi.”

“Tớ không nỡ xa cậu, giá như chúng ta có thể học cùng một trường đại học thì tốt biết mấy.”

“Trình Di Khả, tớ thấy cậu đang sỉ nhục tớ đấy.” Cao Hạnh Hạnh bĩu môi, cắn móng tay: “Chẳng phải chỉ hơn tớ có chút xíu thôi sao?”

Trình Di Khả chống người dậy, tròn xoe mắt: “Tớ đâu có!”

“Đi tắm nhanh đi, uống bao nhiêu rồi mà thế này.”

Trình Di Khả “hứ” một tiếng rồi mới chịu đi tắm.

Cao Hạnh Hạnh lại nằm xuống giường.

“Ù—” Bỗng điện thoại cô rung lên.

Cô cầm lên xem, là tin nhắn WeChat của Tạ Trình. Nhìn giờ thì bên đó chắc là buổi sáng, chắc vừa ngủ dậy, thấy bài đăng của Kỳ Lạc trên vòng bạn bè.

Dù sao thì Kỳ Lạc cũng đã khoe “thành tích tốt” của cô lên vòng bạn bè rồi.

Tạ Trình: [Cao Hạnh Hạnh, điểm của cậu được phết đấy, cậu bắt đầu chăm học từ bao giờ vậy?]

Cao Hạnh Hạnh: [Đơn giản là do đầu óc thông minh thôi, cậu có ghen tỵ cũng vô ích]

Tạ Trình: [Tớ nhớ Kỳ Lạc từng nói cậu định đi du học mà?]

Cao Hạnh Hạnh: [Cậu tự chịu khổ một mình là được rồi, kéo thêm tớ làm gì?]

Tạ Trình chịu không nổi, gửi thẳng một đoạn ghi âm.

“Cậu đừng có nói linh tinh nữa được không? Hồi đó cậu muốn đi du học chẳng phải vì Lục Trạch Ngôn sao?”

Gần một năm rồi, đây là lần đầu tiên Cao Hạnh Hạnh nghe thấy cái tên “Lục Trạch Ngôn” từ miệng người khác, cảm giác như đã là chuyện của kiếp trước vậy.

Loa điện thoại vẫn đang phát đoạn ghi âm của Tạ Trình.

“Nhưng mà Lục Trạch Ngôn đúng là lợi hại thật, may mà tớ kịp thời ngăn cản cậu bước vào con đường sai lầm đó, nếu không thì cậu chết thế nào cũng không biết đâu.”

Bình Luận (0)
Comment