Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 28

Cao Hạnh Hạnh không hiểu, rõ ràng là bàn chuyện hợp tác với công ty tài chính Lục thị, chẳng lẽ công ty tài chính Lục thị chỉ có mỗi mình Lục Trạch Ngôn thôi sao?

Tại sao lần nào người làm việc trực tiếp với cô cũng là anh!

Hơn một tháng qua Cao Hạnh Hạnh cảm thấy mạng nhỏ của mình sắp không giữ nổi nữa rồi.

Thứ nhất là cô vốn là “gà mờ”, thứ hai là yêu cầu của Lục Trạch Ngôn vừa nghiêm khắc lại còn cẩn trọng.

Mỗi lần bị anh soi mói, Cao Hạnh Hạnh đều cảm thấy người này cũng không phải chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp trai, mà còn có chút thực lực.

Tuy khó chiều thật nhưng ngữ khí và thái độ khi Lục Trạch Ngôn nói chuyện lại rất tốt, thậm chí còn luôn nhớ rót thêm trà hay nước cho cô.

Trước đêm Trung thu, cuối cùng cũng chốt được phương án hợp tác.

Tiếp theo là quy trình ký hợp đồng bình thường, việc này không do Cao Hạnh Hạnh phụ trách.

Cô làm theo yêu cầu của ngành, tổng hợp cuộc trao đổi thành bản báo cáo tóm tắt rồi nộp lên.

Bỗng nhớ ra hôm nay là ngày ký hợp đồng, lúc nãy còn nghe nói người của Lục thị đã đến rồi, không biết đã ký xong chưa, mọi việc có suôn sẻ không.

Cô còn đang thất thần thì Lăng Phúc vừa chửi rủa vừa ném đồ lên bàn làm việc, kéo cô quay về thực tại.

Cao Hạnh Hạnh liếc sang: “Sao thế? Ăn nhầm thuốc hả?”

Lăng Phúc ngồi xuống: “Dự án Tuần Phong đó.”

Dự án Tuần Phong?

Không phải dự án đó đã bàn xong rồi sao?

Từ khi nhận dự án của Tập đoàn Lục thị, Cao Hạnh Hạnh không còn quản bên Tuần Phong nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm, Lăng Phúc đều bảo không có vấn đề gì, mọi chuyện tiến triển bình thường.

Cô cau mày: “Hỏng rồi hả?”

Vậy thì tiền thưởng dự án coi như không còn?

Làm sao trả nợ?

“Không hỏng.” Lăng Phúc ngoắc tay gọi cô lại gần: “Vương Linh chơi tớ một vố.”

“?”

Lăng Phúc bắt đầu kể chi tiết.

Dự án Tuần Phong đã xong, khi làm báo cáo tóm tắt lần cuối Vương Linh nói sẽ giúp anh ta, anh ta cũng không nghi ngờ gì, còn cảm ơn cô ta rối rít, kết quả hôm nay phát hiện Vương Linh đã tự ý thêm tên mình vào báo cáo.

Nghĩa là, tiền thưởng dự án phải chia thêm cho Vương Linh một phần.

Nói đến đây, Lăng Phúc hơi áy náy: “Chị Hạnh, liên lụy đến chị rồi, giờ chị cũng phải bị chia ít một phần.”

“Không sao.” Cao Hạnh Hạnh nhíu mày: “Vương Linh làm vậy mà cũng được à? Cậu không tìm chị ta nói chuyện sao?”

“Tìm rồi, chị ta bảo…” Lăng Phúc hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Vương Linh: “Chẳng lẽ tôi không giúp cậu à?”

Thật là quá trơ trẽn rồi?

Tự dưng hưởng công lao, còn được chia tiền thưởng, cả hai đều thấy bức xúc, lập tức đến văn phòng của lão Trương.

Lão Trương nghe xong có vẻ chẳng lấy gì làm lạ, khuyên nhủ: “Một lần bị lừa là một lần khôn.”

“Không phải chứ, anh không xử lý sao?”

Lão Trương đáp: “Vương Linh là người của bộ phận tổng hợp, không phải tôi nói một câu là giải quyết được. Hơn nữa, cái kiểu làm việc không đề phòng gì của mấy cô mấy cậu, tôi thật sự không khen nổi chữ ‘ngây thơ’ đâu.”

Cao Hạnh Hạnh và Lăng Phúc vốn đến đòi công bằng, cuối cùng lại bị dạy dỗ một trận.

Cao Hạnh Hạnh: “Anh không phải lãnh đạo của tụi em sao?”

“Nếu muốn giải quyết chuyện này thì phải liên phòng ban. Ai trong công ty cũng bận, tôi bận, sếp trên của tôi cũng bận, chuyện các cô thấy to tát, sếp trên chưa chắc đã thấy thế.” Lão Trương thở dài: “Chuyện này cũng không hẳn là xấu với hai người, người trẻ phải biết chịu thiệt, không thì không nhớ lâu đâu!”

Lăng Phúc ôm đầu tuyệt vọng: “Lão Trương, hình tượng của anh trong lòng em sụp đổ trong chớp mắt rồi.”

Cao Hạnh Hạnh giơ tay hưởng ứng: “Tớ đồng ý!”

“Bớt nói nhảm đi, còn hơi sức thì lo mà xem lại kho dự án.” Lão Trương không kiên nhẫn đuổi người: “Ra ngoài! Ra ngoài!”

Cao Hạnh Hạnh quay lại chỗ, nhìn đồng hồ rồi thu dọn đồ đạc.

Diệp Tử hỏi: “Đi đâu đấy?”

“Hôm nay bạn tớ về nước nên phải ra sân bay đón cậu ấy, tớ đã xin nghỉ rồi.” Cô đeo ba lô, cười tít mắt: “Hẹn gặp tuần sau.”

Cô rút điện thoại ra xem giờ, giờ ra sân bay chắc là vừa kịp.

Ra khỏi công ty cô đi bộ đến ga tàu điện.

Một chiếc xe màu đen dừng lại, cửa kính từ từ hạ xuống.

Lục Trạch Ngôn bấm còi: “Đi đâu đấy?”

“…” Cao Hạnh Hạnh không trả lời mà hỏi lại: “Anh đã ký hợp đồng chưa?”

“Lên xe rồi nói.” Lục Trạch Ngôn thấy cô do dự: “Nhanh lên, ở đây không được đỗ xe.”

Không được đỗ thì anh lái đi đi!

Cô chỉ dám lầm bầm trong lòng chứ ngoài mặt vẫn cười tươi leo lên xe.

Dạo trước bàn chuyện hợp tác cô cũng từng mấy lần ngồi xe anh.

Vừa kéo dây an toàn xong, bên tai đã vang lên giọng nói trầm thấp của Lục Trạch Ngôn.

“Đi đâu?”

“Thả tôi ở ga tàu phía trước là được.”

Lục Trạch Ngôn như không nghe thấy, hỏi lại lần nữa: “Đi đâu?”

“Sân bay.”

“Tôi đưa em đi.” Lục Trạch Ngôn nói: “Thuận đường.”

Tới sân bay hơn bốn chục cây số, thuận đường cái gì?

Cao Hạnh Hạnh bỗng nảy ra suy nghĩ, tim thắt lại, nhìn anh chằm chằm: “Anh sắp về nước M à?”

Phải rồi, hợp tác đã chốt, chắc là phải quay về thôi?

Dù thời gian bàn bạc trước đây khiến ngày nào cô cũng thầm chửi anh tám trăm lần, nhưng nghĩ đến chuyện anh sắp đi lại cảm thấy hơi buồn buồn.

“Không.” Lục Trạch Ngôn phủ nhận.

Không về?

Không về… thì tốt rồi.

Lục Trạch Ngôn liếc nhìn cô: “Tôi muốn đón thêm một người nữa, được không?”

“Đương nhiên là được.” Xe của anh mà, đương nhiên là anh quyết.

Lục Trạch Ngôn đeo tai nghe bluetooth, gọi điện thoại. Cô không nghe rõ nội dung, chỉ thấy anh bảo người kia đứng chờ dưới tòa nhà XXX.

Có vẻ thật sự định ra sân bay, thật sự thuận đường.

Lục Trạch Ngôn gọi xong thì tháo tai nghe xuống: “Cô Cao, dự án đã ký, có phải nên mời tôi ăn một bữa không?”

Cao Hạnh Hạnh nuốt nước bọt, đây chính là bóc lột của tư bản?

Cô đồng ý trong nước mắt: “Nên, nên mà.”

“Cuối tuần có rảnh không?”

“Không.”

Cô sợ mình từ chối quá thẳng nên vội vàng bổ sung: “Cuối tuần này bạn tôi về nước.”

Lục Trạch Ngôn không nói gì nữa, chẳng mấy chốc xe đã đến trước một trung tâm thương mại.

Chờ khoảng năm phút, một cô gái mặc váy bồng organza từ hành lang chạy ra mở cửa xe.

Cao Hạnh Hạnh và Doãn Phi Phi chạm mắt nhau, đồng thời sững sờ.

Má ơi!

Đón bạn gái hả?

Tôi đáng lẽ nên ở dưới gầm xe, không nên ngồi trong xe này!!!

Lục Trạch Ngôn nhẹ giọng: “Ngồi xuống ghế sau đi.”

Cao Hạnh Hạnh đương nhiên cho rằng câu này là nói với mình, không nói hai lời, tháo dây an toàn, lập tức xuống xe, chui ra ghế sau.

Không ngờ là, Doãn Phi Phi cũng ngồi xuống ghế sau, cười ngọt ngào chào hỏi: “Chào cô Cao, lại gặp rồi.”

Cô chỉ đành cười gượng: “Chào cô Doãn.”

Xe tiếp tục lăn bánh.

Doãn Phi Phi lôi gương nhỏ từ túi ra soi lại lớp trang điểm.

Đây là gì vậy? Vòng xoáy tình cảm chăng?

Cao Hạnh Hạnh cảm thấy nếu trong mắt cô có dao thì Lục Trạch Ngôn đã bị băm thành trăm mảnh.

Người đàn ông này thật sự không biết giữ khoảng cách!

“Cô Cao, lông mi của cô đẹp thật.” Doãn Phi Phi nghiêng người lại gần, mắt tròn như quả nho.

Cô chẳng hiểu ý cô nàng này là gì, chỉ cảm thấy nếu là bất cứ người con gái nào khác, thấy một cô gái khác ngồi trong xe bạn trai mình đều không vui.

Thế nhưng trên mặt Doãn Phi Phi chẳng hề có vẻ tức giận, cô ta thật sự đang chăm chú ngắm hàng mi của Cao Hạnh Hạnh như rất hứng thú.

Doãn Phi Phi bĩu môi: “Cô giúp tôi chải lông mi được không? Tôi cũng muốn có hàng mi cong đều như vậy.”

“???” Gì mà dễ thương thế này? Cô gật đầu: “Được.”

Do dự mãi, cô mới đỡ lấy gương mặt nhỏ của cô ấy, bắt đầu chải lông mi.

Bất ngờ xe phanh gấp, tay cô run lên, cây chải đâm vào mí mắt của cô ấy.

“Cô Doãn, xin lỗi.” Cô vội vàng xin lỗi rồi dùng tay lau, lại khiến mặt cô ấy bẩn hơn.

Doãn Phi Phi ôm mắt: “Đau quá.”

!!!

Có cần đau dữ vậy không?

Cô chỉ còn biết xin lỗi rối rít: “Xin lỗi nhé.”

Tự nhiên cô có cảm giác như mình là nữ phụ độc ác ghen tị với nữ chính trong mấy bộ phim cẩu huyết, cố tình phá chuyện.

Nhưng cô thật sự không cố ý.

Muốn trách thì trách người lái xe kìa!

Lúc này chẳng phải nên có cảnh nữ chính khóc lóc, nam chính đau lòng chửi nữ phụ tâm cơ sao?

Nhưng trong đầu cô tưởng tượng ra bao nhiêu tình tiết… đều không xảy ra.

Doãn Phi Phi vừa ôm mắt vừa lắc đầu: “Tôi không sao, không sao.”

Cô không biết làm gì cho phải, nhìn sang Lục Trạch Ngôn đang lái xe, anh cũng chẳng phản ứng gì.

Doãn Phi Phi lấy khăn tẩy trang ra, lau sạch lớp trang điểm.

Con gái nhà người ta đúng là con gái nhà người ta, có trang điểm thì như tiên nữ, không trang điểm thậm chí còn xinh hơn, nét đẹp tự nhiên không cần tô vẽ.

Bảo sao Lục Trạch Ngôn thích.

Không chỉ Lục Trạch Ngôn, ngay cả Cao Hạnh Hạnh cũng thấy mê mẩn.

Tính cách của Doãn Phi Phi cũng rất tốt, không những không trách cô mà còn luôn bắt chuyện.

Nhưng cô lại không đoán được ý đồ của cô ấy.

Đến sân bay, cô cảm thấy như được giải thoát: “Cảm ơn anh Lục, cảm ơn cô Doãn, cảm ơn hai người đã tiện đường cho tôi đi nhờ, tôi đi đón bạn đây.”

Mắt Doãn Phi Phi sáng lên: “Đừng khách sáo, tối nay ăn cơm chung nhé?”

Tiệc Hồng Môn?

Cô xua tay: “Không, không cần đâu.”

Rồi vội vã xuống xe, chạy trốn khỏi hiện trường.

Tạ Trình đi lối VIP nên cô đứng đó đợi.

Khoảng hơn mười phút sau Tạ Trình xuất hiện, mặc áo thun trắng và quần jean, tay cầm điện thoại và một xấp giấy tờ vẫy tay với cô.

Cô lập tức chạy đến, tuy hai người thân thiết thật, nhưng nhiều năm không gặp cũng hơi lúng túng.

Tạ Trình cười khẽ, trực tiếp quàng tay ôm cổ cô, giọng đùa giỡn: “Cháu gái nhỏ.”

Một câu nói kéo hai người lại gần nhau, cảm giác quen thuộc trở lại.

Cô cố gỡ tay cậu ra ra nhưng không được, đành dùng chân đá, bị cậu né.

Sau màn ồn ào, hai người ngồi ở quán cà phê gần đó chờ lấy hành lý.

Cô thêm một gói kem béo, khuấy đều: “Lần này về bao lâu?”

“Hơn một tháng gì đó.” Tạ Trình vênh mặt: “Bạn gái tớ còn đang đợi.”

Hình như tháng trước mới chia tay?

Lại có bạn gái mới rồi hả?

Có gì mà khoe chứ?

Cô bĩu môi: “Xí.”

Cô lườm cậu ta một cái, đặt thìa cà phê xuống.

Bỗng một cô gái mặc váy organza lao vọt vào tầm mắt cô, mất một chiếc dép lấp lánh cũng mặc kệ, nhào thẳng vào lòng một người đàn ông.

Người đàn ông dang tay bế cô ấy lên, xoay hai vòng rồi hôn lên trán cô ấy.

Như đang đóng phim thần tượng.

Dù là khu VIP cũng vẫn có người qua lại.

Doãn Phi Phi là minh tinh đang hot, làm thế nơi công cộng mà không kiêng dè gì?

Cô há hốc miệng, không tin nổi vào mắt mình.

Phản ứng đầu tiên là — Lục Trạch Ngôn bị cắm sừng rồi?!

Tạ Trình thấy vẻ mặt sững sờ của cô, nhìn theo ánh mắt cô: “Cậu quen à?”

Cô gật đầu, chỉ vào Doãn Phi Phi: “Bạn gái của Lục Trạch Ngôn đó.”

“Vớ vẩn!”

“?”

“Đó là em họ của Lục Trạch Ngôn, mấy năm trước ở Mỹ tai tiếng lắm, nghe nói giờ đã tẩy trằng quay về nước làm minh tinh nhỏ rồi.”

Cô chẳng nghe được gì khác, đầu như nổ tung, chỉ vang vọng hai chữ—

Em họ! Em họ! Em họ!

Là em họ sao!!!

Tạ Trình gõ bàn kéo cô về thực tại: “Mặt đần ra vậy, đang nghĩ gì đấy?”

Cô nhìn Doãn Phi Phi khoác tay người đàn ông lai kia rời khỏi cổng VIP, lại xác nhận: “Doãn Phi Phi là em họ của Lục Trạch Ngôn?”

“Phải, nhưng nhà họ Doãn ủng hộ Lục Cẩn Hành, quan hệ với Lục Trạch Ngôn chắc là không tốt.” Tạ Trình mặt đầy khinh bỉ: “Cậu thấy tên đàn ông lai kia không? Nghe nói là con trai của người quản lý nhà họ Lục, đang tìm cơ hội trèo cao đấy.”

!!!

“Vớ vẩn gì thế?” Cao Hạnh Hạnh không kiềm chế được lớn tiếng: “Tạ Trình, giờ tớ mới phát hiện tin đồn của cậu chả đáng tin tẹo nào.”

Tạ Trình tỉnh bơ: “Nghe cho vui thôi, ai quan tâm thật hay giả.”

Cô không nói nữa, tim đập thình thịch, đầu như có một mớ chỉ rối.

Cô cố gỡ, cuối cùng gỡ ra bảy chữ to:

— Lục Trạch Ngôn chưa có bạn gái!

Cô sờ mặt mình, vươn cổ: “Tạ Trình, cậu thấy tớ có xinh không?”

Tạ Trình nhướn mày, nheo mắt đánh giá, chậc chậc miệng: “Đẹp hơn trước nhiều.”

“Đúng không?” Mắt cô sáng rực, khóe môi cong lên.

Tạ Trình bĩu môi gật đầu: “Trước kia điểm âm, giờ thì loay hoay ở mức trung bình.”

“!!!” Cô nghiến răng: “Tớ đánh chết cậu!”

Bình Luận (0)
Comment