Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 31

Dựa vào chút nhan sắc, ngay cả lãnh đạo đã có vợ con cũng không buông tha.

Không phải Cao Hạnh Hạnh nhạy cảm, mà là câu nói này quá rõ ràng, như đang chỉ đích danh cô.

Cô sững người tại chỗ, da đầu tê dại.

Mấy đồng nghiệp đang khiêng chậu hoa bên cạnh cứ như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục làm việc “nên làm”.

Nhưng ai cũng hiểu rõ trong lòng, những lời này đã lọt vào tai tất cả mọi người, thậm chí chưa đến một ngày sẽ trở thành đề tài buôn chuyện trong công ty.

Diệp Tử bước lên hai bước, khí thế yếu ớt nói: “Cô đừng nói bừa, lão Trương đối xử với mọi người rất công bằng.”

“Công bằng?” Vương Linh xé toang vẻ đạo đức giả của cô ta, khoanh tay trước ngực: “Vậy sao không thấy quản lý Trương mua máy tính bảng cho cô? Sao không thấy anh ta giao dự án của công ty tài chính Lục thị cho cô?”

Diệp Tử: “Tôi…”

“Thôi đi! Tôi đâu chỉ một lần thấy quản lý Trương gọi cô ta vào văn phòng, cũng đâu chỉ một lần thấy anh ta tan làm còn chạy đến chỗ làm việc của cô ta.”

Mọi chuyện bình thường, qua miệng cô ta đều biến thành chuyện dơ bẩn.

“Đồ đàn bà độc miệng!” Lăng Phúc không thể nhịn được nữa, hét to một tiếng khiến những người khiêng hoa bên cạnh đều giật mình, anh ta không khách khí chỉ tay vào Vương Linh: Cái miệng chị sạch sẽ chút đi!”

Vương Linh ưỡn ngực, trừng mắt nói: “Miệng tôi không sạch sẽ, vậy cũng là do có người làm chuyện không sạch sẽ! Con cái người ta học tiểu học cả rồi, có người thật chẳng còn chút liêm sỉ nào!”

Lăng Phúc tức đến mức sắp lao lên nhưng bị Cao Hạnh Hạnh kéo lại.

Lăng Phúc quay đầu lại: “?”

Diệp Tử cũng đến kéo anh: “Thôi đi, chúng ta về báo với lão Trương.”

Cao Hạnh Hạnh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Mở mắt ra, cô từ từ giơ tay tháo bảng tên đang đeo trước ngực, nhét vào tay Diệp Tử vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Sau đó cô không nhịn thêm được giây nào, lao lên túm chính xác tóc của Vương Linh: “Đồ hèn, tôi phải xé nát cái miệng thối của chị!”

Vương Linh rõ ràng không ngờ Cao Hạnh Hạnh lại làm vậy, chỉ cảm thấy da đầu sắp bị lột, ngửa đầu theo lực kéo của cô, miệng vẫn đe dọa: “Buông tôi ra! Cô còn muốn làm việc ở đây nữa không?”

“Làm cái đầu chị ấy!”

“!!!” Vương Linh tiếp tục quát: “Thả tôi ra! Mẹ tôi là giám đốc nhân sự đấy, tôi cho cô biết tay!”

Đây là tự khai thân phận rồi?

Bảo sao lúc nào cũng vênh váo tự cho mình là trên người.

Đáng tiếc, Cao Hạnh Hạnh ghét nhất loại người dựa vào quan hệ mà ra vẻ, cướp công người khác rồi còn thích nói xấu sau lưng.

Cô cười lạnh: “Xin lỗi nha, tôi không phải mẹ chị nên không quen chiều chị! Giờ chị xin lỗi tôi ngay lập tức!”

Vương Linh sao chịu xin lỗi? Thấy bị lép vế, chỉ còn cách giơ tay kéo tóc Cao Hạnh Hạnh.

Nhưng tóc Cao Hạnh Hạnh ngắn, đâu dễ kéo.

Hai cô gái đánh nhau, người xung quanh đa phần là nam, sợ mạo phạm nên chẳng ai biết can ngăn kiểu gì.

Lăng Phúc và Diệp Tử thì khác, họ đứng hẳn về một phe.

Thế là Vương Linh bị lép vế hoàn toàn.

Có lẽ vì tức quá, Vương Linh dùng móng tay cào tay Cao Hạnh Hạnh, để lại mấy vết trầy đỏ tươm máu.

Cao Hạnh Hạnh cũng không chịu thua, đến nước này rồi, không nhổ vài cọng tóc của cô ta thì uổng công rồi.

Diệp Tử thấy vết thương trên tay Cao Hạnh Hạnh liền đập tay Vương Linh để ngăn lại

Hiện trường hỗn loạn.

Hai cô gái vừa đánh vừa chửi, đặc biệt là Vương Linh, vừa khóc vừa chửi.

“Các cô làm gì thế?”

“Dừng tay! Dừng tay ngay!”

Phó tổng giám đốc ngân hàng RS đang dẫn khách lên tầng, vừa ra khỏi thang máy đã nghe tiếng phụ nữ chửi bới ầm ĩ, thấy cảnh trước mặt suýt nghẹt thở ngất tại chỗ.

Chỉ tiếc, tiếng ông ta gào thét hoàn toàn bị át đi.

Phải đến khi có người thấy phó tổng giám đốc đến mới hô lên: “Phó tổng giám đốc đến rồi!”

“Mau tách ra! Tách ra!”

“…”

Hai cô gái mắt đỏ ngầu, chẳng ai chịu nhường ai.

Cao Hạnh Hạnh bỗng thấy một cánh tay mặc sơ mi trắng vươn tới trước người cô, vòng qua kéo tay cô, giữ chặt cả hai tay cô lại.

Bị khống chế, Cao Hạnh Hạnh không cam lòng, quay đầu trừng mắt nhìn thủ phạm.

Rồi va phải ánh mắt của Lục Trạch Ngôn.

Cùng lúc đó, giọng nói không hề dịu dàng của anh vang lên bên tai cô: “Hạnh Hạnh, bình tĩnh lại.”

Hạnh Hạnh?

Anh gọi cô là Hạnh Hạnh?

Trong ấn tượng của Cao Hạnh Hạnh, đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy.

Cô như bị đóng băng trong khoảnh khắc ấy, hai giây sau bị Lục Trạch Ngôn kéo đi.

Giữa ánh mắt của hàng chục người, Lục Trạch Ngôn xoay người cô lại, một tay đặt lên vai cô, tay còn lại xoa mái tóc rối tung của cô rất nhẹ nhàng.

Lòng bàn tay anh rất ấm, ngón tay lại dịu dàng.

“Có chỗ nào bị thương không?” Không đợi Cao Hạnh Hạnh trả lời, ánh mắt anh đã rơi xuống cánh tay phải của cô: “Tay có đau không?”

Cao Hạnh Hạnh mắt vẫn đỏ hoe, cắn môi lắc đầu.

“Con khốn!” Vương Linh nghiến răng chửi, giọng còn lạc đi.

Lông mày Lục Trạch Ngôn giật nhẹ, quay người chắn trước Cao Hạnh Hạnh, nheo mắt lạnh lùng: “Cô chửi ai?”

Dường như bị khí thế của anh làm cho sợ, không khí tại hiện trường bỗng yên tĩnh.

Cuối cùng là phó tổng giám đốc lên tiếng trước, hòa giải: “Tổng giám đốc Lục, chỉ là mấy người trẻ tuổi nóng nảy thôi, khiến anh chê cười rồi.”

Lục Trạch Ngôn không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm Vương Linh.

Chưa nói đến thân phận người đàn ông khí chất cao quý này là gì, chỉ cần thấy phó tổng giám đốc cũng phải kính cẩn với anh ta, Vương Linh đã sợ run, không dám khóc nữa.

Phó tổng giám đốc nhìn Cao Hạnh Hạnh bị anh chắn nửa người, cũng biết cô là nhân viên mới của bộ phận đối ngoại, người mà Lục thị đích danh chọn hợp tác.

Nhìn tình hình hiện tại ông ta cũng không ngu: “Tổng giám đốc Lục, chuyện này tôi sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng.”

“Tôi không quan tâm công ty các anh quản lý nội bộ thế nào.” Lục Trạch Ngôn lạnh giọng: “Hợp tác hôm nay dừng ở đây.”

“Tổng giám đốc Lục…” Phó tổng giám đốc định nói gì lại thôi, rồi vội vàng chuyển chủ đề: “Tổng giám đốc Lục, cô gái này bị thương rồi, công ty có thuốc, tôi cho người mang đến nhé?”

Lúc này Lục Trạch Ngôn mới rút lại ánh mắt.

Anh nhìn sang mu bàn tay trắng nõn của Cao Hạnh Hạnh theo hướng nhìn của phó tổng giám đốc, thấy mấy vết đỏ rướm máu nổi lên.

Da cô trắng nên vết máu càng rõ, tuy không sâu nhưng khiến hàng mi anh khẽ run.

Phó tổng giám đốc lập tức ra lệnh: “Mau mang hộp thuốc đến!”

Lục Trạch Ngôn nắm lấy cánh tay mảnh mai trắng trẻo của Cao Hạnh Hạnh, kiểm tra kỹ xem còn chỗ nào bị thương không.

“Hạnh Hạnh, đi bệnh viện nhé?”

Lại gọi cô là Hạnh Hạnh!

Nhưng vết thương này cũng sắp lành rồi, Cao Hạnh Hạnh lắc đầu: “Không cần đâu.”

Phó tổng giám đốc liền dẫn người đến phòng tiếp khách: “Tổng giám đốc Lục mời đi bên này, hộp thuốc sắp tới rồi, bôi thuốc sớm sẽ mau khỏi.”

Lục Trạch Ngôn không nói gì, kéo Cao Hạnh Hạnh đi theo.

Henry thấy tất cả, không khỏi cảm thán trong lòng — Lục Trạch Ngôn đã mất kiểm soát.

Anh là người cực kỳ có giáo dưỡng, không bao giờ khiến người khác khó xử, giờ lại chẳng nể mặt phó tổng giám đốc chút nào.

Rất tốt, cuối cùng cũng giống một con người.

Không còn kìm nén cảm xúc, có máu thịt, có tình cảm, có khát vọng.

Henry bước lên: “Phó tổng giám đốc Lâm, e rằng việc hợp tác phải để lần sau bàn tiếp rồi.”

Phó tổng giám đốc nhìn người đàn ông lai đứng trước mặt, cười chân thành: “Tổng giám đốc Lý, chuyện hợp tác còn mong anh giúp đỡ nhiều hơn.”

“Yên tâm.” Henry hất nhẹ cằm, đầy ẩn ý: “Chỉ cần cô Cao còn ở đây, hợp tác sẽ không mất được đâu.”

Henry nói thêm vài câu khách sáo rồi bước vào phòng tiếp khách, thấy Lục Trạch Ngôn và Cao Hạnh Hạnh đang ngồi đối diện nhau.

Trên bàn gỗ vàng nhạt là hộp thuốc đã mở nắp, bên cạnh là bông và dung dịch thuốc.

Lục Trạch Ngôn hơi cúi đầu, nhẹ nhàng dùng bông chấm thuốc cho cô.

Cao Hạnh Hạnh nhíu mày: “Anh Lục, anh nhẹ tay chút nhé.”

Lục Trạch Ngôn: “Đừng động.”

Henry ngồi xa phía sau, nghe thấy giọng anh như đang dỗ dành.

“Tôi nhẹ lắm rồi.”

Từ góc độ này Cao Hạnh Hạnh có thể thấy hàng mi anh phản chiếu dưới ánh đèn, vẻ mặt anh cẩn thận, sợ làm cô đau.

Khoảng cách này không phải là khoảng cách của bạn bè.

Lục Trạch Ngôn, anh thực sự có tình cảm với em sao?

Là thật lòng đúng không?

Không phải như Tạ Trình nói là chỉ đùa chơi thôi, đúng không?

Anh không phải loại người đó đúng không?

Lục Trạch Ngôn nhẹ thở ra một hơi, làm trái tim Cao Hạnh Hạnh loạn nhịp.

Cô cắn môi, giọng có chút trách móc: “Anh về khi nào? Sao hôm nay lại đến đây?”

Lục Trạch Ngôn bôi thuốc xong mới ngẩng đầu.

Khoảng cách giữa hai người gần hơn, mắt anh trầm xuống nhưng giọng vẫn dịu dàng: “Hôm nay mới về, đến bàn chi tiết hợp tác.”

“…”

“Thật ra hôm qua có thể về rồi nhưng muốn chọn quà cho em nên về muộn một ngày.”

Quà?

Chuẩn bị quà cho mình?

Đó là chuyện người có tình cảm mới làm. Nhưng với người như anh, chuẩn bị quà cũng chẳng tốn là bao…

Lục Trạch Ngôn… anh có thể rõ ràng hơn chút được không?

Cao Hạnh Hạnh nghe thấy tiếng cười nhỏ phía sau, quay đầu nhìn — là người đàn ông lai gặp ở sân bay.

Người đó thấy cô nhìn liền che miệng quay đi.

Cao Hạnh Hạnh quay đầu lại nhìn Lục Trạch Ngôn, giải thích: “Tôi bình thường không như vậy đâu, là vì người phụ nữ đó dựa vào quan hệ, cướp công còn nói xấu người khác.”

“Tôi sẽ giúp em giải quyết.”

“Anh giải quyết kiểu gì?” Không đợi Lục Trạch Ngôn trả lời, Cao Hạnh Hạnh đã mỉm cười: “Nói vậy thì, giờ tôi cũng là người có quan hệ rồi đúng không?”

Lục Trạch Ngôn nhìn ánh mắt sáng ngời của cô, hỏi: “Em nghĩ gì về người có quan hệ?”

Cao Hạnh Hạnh không phải người kiểu cách, cô nhún vai: “Còn nghĩ gì nữa? Có chút hậu thuẫn thì không được đi làm à? Đừng dùng quan hệ đó làm chuyện xấu là được.”

Về điểm này Lục Trạch Ngôn rất đồng tình với cô — người bên cạnh anh ai chẳng có quan hệ? Nhưng cho dù là quan hệ cứng cỡ nào cũng phải có thực lực mới đứng vững được.

Lục Trạch Ngôn từ tốn vặn nắp lọ thuốc.

Cao Hạnh Hạnh nghiêng đầu nhấn mạnh: “Thật ra tôi không biết đánh nhau đâu.”

Lục Trạch Ngôn nhìn cô: “Không biết đánh thì đừng ra tay.”

“Anh đang dạy dỗ tôi?”

“Không.” Lục Trạch Ngôn cất hộp thuốc, nhàn nhạt nói: “Tôi lo em bị thương.”

“…”

Cao Hạnh Hạnh bĩu môi, chìa tay ra: “Quà anh nói đâu?”

“Giờ muốn luôn à?”

“Không phải anh lừa tôi đấy chứ? Thật ra chẳng có quà nào cả đúng không?” Cao Hạnh Hạnh cười nhưng trong mắt thoáng chút hụt hẫng.

Lục Trạch Ngôn cười dịu dàng: “Tôi sẽ không lừa em.”

Sẽ không lừa em.

Chỉ bốn chữ thôi mà tim Cao Hạnh Hạnh lệch mất hai nhịp.

Sau đó cô lại nghe thấy tiếng cười nhỏ phía sau.

Vẫn là người đàn ông lai đó.

Đúng lúc này điện thoại của Cao Hạnh Hạnh reo lên, là lão Trương gọi.

Cô đứng dậy, không tạm biệt mà chỉ thản nhiên nhắc: “Nhớ quà của tôi, còn bữa cơm nợ cũng đừng quên.”

Sau khi cô đi Henry mới lại gần: “Cô Cao này dữ thật.”

“Rất dịu dàng mà.” Lục Trạch Ngôn đáp.

Henry cạn lời: “Tôi chẳng thấy dịu dàng chỗ nào cả.”

Lục Trạch Ngôn hiếm khi trêu lại: “Tôi cũng chẳng thấy Phi Phi dễ thương.”

Henry lắc đầu: “Anh mới về nước có ba tháng, nhưng anh không còn là Lục Trạch Ngôn tôi từng quen nữa rồi.”

Bình Luận (0)
Comment