Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 39

Khi đến Ngọc Hòa thì đã gần rạng sáng.

Sân bay vắng hoe.

Cao Hạnh Hạnh cứ tưởng sẽ có tài xế đến đón, không ngờ tài xế là Lục Trạch Ngôn, xe của anh vẫn đỗ ở đúng chỗ hôm họ rời đi.

Trên máy bay Cao Hạnh Hạnh không ngủ, giờ thì mệt rã rời. Vậy mà Lục Trạch Ngôn chẳng có chút mệt mỏi, còn ga lăng mở cửa xe cho cô, cài dây an toàn cẩn thận.

Cao tốc lúc rạng sáng yên tĩnh đến đáng sợ, cũng rất thích hợp để ngủ.

Lục Trạch Ngôn: “Em đắp chăn ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em.”

Cao Hạnh Hạnh khẽ “ừm” một tiếng rồi nhắm mắt.

Ngồi xe ngủ không dễ, cổ đau ê ẩm.

Cô nghiêng đầu, cảm giác xe đã dừng lại, mơ màng không mở mắt ra.

Nghe thấy bên tai là giọng Lục Trạch Ngôn, hình như đang gọi điện thoại.

“Tôi mời các người quay về không phải để nhắc tôi rằng có vấn đề, mà là để giải quyết. Hiểu chưa?”

“Đủ rồi, tôi không muốn nghe giải thích.”

“Các người chỉ có mười hai tiếng để xử lý.”

Giọng điệu anh không cho phép phản bác, thậm chí có chút nguy hiểm.

Cao Hạnh Hạnh dần tỉnh táo hơn—muộn thế này mà còn làm việc?

Một lát sau anh gọi một cuộc khác, giọng điệu không còn như vừa rồi.

Trong cuộc gọi, cô nghe thấy anh gọi tên đối phương: Duệ Chi.

Rõ ràng là tên con gái.

Và rất quen tai.

Chỉ mất hai giây, Cao Hạnh Hạnh đã nhớ ra cái tên quen thuộc này trong đầu.

Duệ Chi, Trọng Duệ Chi.

Là vị hôn thê của Lục Trạch Ngôn, nói chính xác là vị hôn thê cũ.

Cô không có tâm trạng để nghe họ nói chuyện gì, chỉ rõ ràng nhận ra một việc: Lục Trạch Ngôn và Trọng Duệ Chi không chỉ có liên lạc mà còn thân thiết.

Chỉ nghe giọng là biết.

Cao Hạnh Hạnh thấy tim nghẹn lại, cơn buồn ngủ tan biến, cô mở mắt.

Cô không nói gì mà chỉ cuộn mình trong chăn.

Lục Trạch Ngôn nhận ra cô tỉnh rồi, nói vài câu liền cúp máy.

Cô muốn hỏi anh, hỏi quan hệ hiện tại của anh và Trọng Duệ Chi là gì, nhưng cô có tư cách gì để hỏi?

Thời kỳ mập mờ là ngọt ngào nhất?

Ngọt nào sao?

Rõ ràng là đắng chát thì có!

Lục Trạch Ngôn khởi động lại xe, giọng vẫn ung dung: “Hạnh Hạnh, mấy hôm nữa anh phải đi Hồng Kông một chuyến.”

Cao Hạnh Hạnh không đáp, mở cửa sổ xe, gió lùa vào mặt—cô cần chút gió lạnh để bình tâm.

Cứ thế đến cổng khu chung cư.

Xe vừa dừng lại Cao Hạnh Hạnh đã vội vàng tháo dây an toàn.

Cô bước xuống xe, Lục Trạch Ngôn cũng xuống giúp cô lấy hành lý: “Anh đưa em lên.”

“Không cần, anh về nghỉ sớm đi.”

Nghe thì như quan tâm nhưng giọng điệu chẳng chút thân thiện.

Lục Trạch Ngôn tiếp tục: “Anh sẽ mang quà về cho em.”

Câu này vốn không có gì, nhưng Cao Hạnh Hạnh nghe mà thấy nhói lòng.

“Để sau đi.”

Cô kéo vali: “Tạm biệt, tổng giám đốc Lục!”

Vào thang máy, Cao Hạnh Hạnh mới nghiến răng. Giờ là sao đây?

Ở nước ngoài thì mập mờ với vị hôn thê cũ, về nước lại mập mờ với mình?

Đêm tháng mười se lạnh, Cao Hạnh Hạnh tức đến mức phải dùng tay quạt gió cho hạ hỏa.

Còn nói tặng quà?

Cô cần là người, chẳng cần quà gì hết.

Ra khỏi thang máy, trong đầu vẫn lẩm bẩm chửi, bất chợt thấy một bóng người ở hành lang.

Nửa đêm nửa hôm, cô suýt nữa hồn bay phách lạc.

Là một người đàn ông dáng cao, mặc áo sơ mi công sở chỉnh tề, tóc vuốt ngược để lộ trán, ngũ quan sắc nét, mắt dài đen láy.

Là cấp trên của Trình Di Khả, Cao Hạnh Hạnh từng gặp vài lần nhưng chưa nói chuyện bao giờ.

Dù anh ta có đẹp trai đi nữa, giờ cô cũng chẳng có hứng mà ngắm.

Cao Hạnh Hạnh thở dài: “Anh làm tôi sợ chết khiếp.”

Từ Quả áy náy, nhưng không còn cách nào, đành giải thích lý do đến.

Đây là…đuổi người đến tận nhà à?

Cao Hạnh Hạnh nghiêm túc từ chối: “Không được! Nếu Di Khả không muốn gặp anh thì tôi cũng không có quyền cho anh vào.”

Từ Quả cũng không làm khó, chỉ nói lo cho Trình Di Khả, rồi để lại số điện thoại, kết bạn WeChat, nói nếu có việc gì thì liên hệ.

Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, Cao Hạnh Hạnh cảm thấy Trình Di Khả thật giỏi, có thể khiến một soái ca thành ra thế này.

Cô vừa quay người mở cửa liền đối mặt với gương mặt nhỏ nhắn của Trình Di Khả.

Cô lại bị giật mình.

Tối nay là chọc trúng ai rồi trời?

Trình Di Khả cắn môi, khuôn mặt nhỏ ủ rũ: “Anh ấy đi rồi à?”

Cao Hạnh Hạnh liếc cô, treo chìa khóa lên, ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu thẩm vấn: “Sếp cậu là sao vậy?”

Trình Di Khả lúc này mới kể, sếp của cô chính là người bạn trên mạng mà cô thầm thích bao năm, hơn nữa anh ấy đã nhận ra cô từ lâu nhưng không nói.

Sếp phúc hắc và thỏ trắng phiên bản phim thần tượng?

Cao Hạnh Hạnh muốn an ủi Trình Di Khả, nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện mình còn chưa rõ ràng, an ủi sao nổi?

Giờ hai người họ đúng là “kẻ tám lạng người nửa cân”.

Cô đi về phòng, cuối cùng không nhịn được, nói: “Vừa rồi trông anh ta rất để tâm đến cậu.”

Nói xong thì vào phòng.

Không còn sức dọn đồ, thậm chí không tắm rửa, cô ngủ luôn.

Hôm sau Cao Hạnh Hạnh sửa soạn xong chuẩn bị đi gặp Tạ Trình, vừa ra cửa mới phát hiện chìa khóa của Trình Di Khả vẫn treo ở kệ giày.

Cô cau mày, cởi giày quay lại mở cửa phòng cô bạn, quả nhiên còn đang cuộn trong chăn.

“Cậu tính trốn việc à?”

“Tớ xin nghỉ rồi.” Trình Di Khả thò đầu ra: “Không dám đi làm.”

Cao Hạnh Hạnh tức giận: “Được, cậu cứ trốn đi, xem trốn được bao lâu.”

“……”

“Tớ được nghỉ phép mấy hôm, có hẹn với bạn đi chơi, cậu tự gọi đồ ăn nha.”

“Được.”

Cao Hạnh Hạnh không nhịn được, bước tới xoa mặt Trình Di Khả: “Tỉnh táo lên đi.”

Trình Di Khả lại chui đầu vào chăn, Cao Hạnh Hạnh hết cách, vỗ nhẹ lên chăn một cái rồi đi.

Hai ngày sau Cao Hạnh Hạnh cùng Tạ Trình đi chơi khắp Ngọc Hòa, check-in vài quán nổi tiếng.

Cô đăng lên dòng thời gian WeChat liên tục, đến cả bố mẹ vốn ít khi lướt mạng xã hội cũng vào thả tim, cô không tin Lục Trạch Ngôn không thấy.

Vậy mà anh không hề liên lạc.

Trên bàn là hai đĩa bánh hình hành tinh dưới trời sao, muốn ăn phải đập vỡ lớp ngoài.

Ăn cũng ngon, nhưng Cao Hạnh Hạnh chỉ ăn vài miếng rồi buông muỗng.

Cô nhìn Tạ Trình đối diện, không kìm được hỏi: “Trọng Duệ Chi với Lục Trạch Ngôn giờ thế nào rồi?”

Tạ Trình nhìn cô, không vui: “Làm sao mà tớ biết được?”

Một lát sau Tạ Trình quăng muỗng lên đĩa: “Tại sao lại hỏi đến Trọng Duệ Chi?”

“Tớ nghe thấy cô ấy gọi điện cho Lục Trạch Ngôn.”

“Hai người thân nhau vậy rồi?”

“Tớ hôn anh ấy rồi.” Nhìn vẻ mặt sốc của Tạ Trình, cô còn đắc ý nói thêm: “Tớ chủ động.”

Tạ Trình cạn lời, giơ ngón tay cái gõ gõ lên bàn.

Cậu ta lắc đầu: “Với tình hình hiện tại của Lục Trạch Ngôn, nhà họ Trọng sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này.”

“Nhà họ Lục và họ Trọng đã hủy hôn rồi, tớ thấy trên tin tức.”

“Vậy cậu muốn hỏi gì?” Tạ Trình nhướng mày: “Sợ họ dây dưa không dứt?”

Cao Hạnh Hạnh gật đầu.

Tạ Trình khinh khỉnh: “Yêu người ta thì đành phải sợ thôi.”

Cao Hạnh Hạnh bực mình, cầm muỗng xúc bánh nhét vào miệng cậu ta.

Tạ Trình lập tức rút ra một hộp nhung đỏ.

“Cái này là gì?”

“Hồi xưa tớ nói, kiếm được tiền sẽ mua cho cậu cái xịn hơn.”

Cô mở hộp ra, là một chiếc đồng hồ nữ, mặt đồng hồ thiết kế lạ, dây da.

Cô không hiểu đồng hồ nhưng nhận ra logo là hãng xa xỉ.

Cô tháo chiếc cũ trên tay ra, bỏ vào hộp, đeo chiếc mới.

Cả cũ lẫn mới đều là Tạ Trình mua.

Cô giơ tay lên vung vẩy, ánh sáng khúc xạ rất đẹp.

Cô nheo mắt hài lòng: “Cảm ơn.”

Đúng lúc đó điện thoại trên bàn rung lên.

Tạ Trình liếc nhìn, hừ một tiếng.

Người gọi là Lục Trạch Ngôn.

Cô trừng mắt nhìn Tạ Trình rồi rất nghiêm túc bắt máy: “Alo, xin chào.”

Giọng Lục Trạch Ngôn dịu dàng: “Hạnh Hạnh, chiều mai anh đi Hồng Kông, em có muốn ăn trưa cùng anh không?”

“Không được.” Cô từ chối: “Đúng là trùng hợp, trưa mai bạn tôi bay, tôi phải tiễn cậu ấy ra sân bay.”

Lục Trạch Ngôn khẽ nói: “Vậy đợi anh về rồi ăn.”

Cao Hạnh Hạnh nhìn Tạ Trình, tay gõ nhẹ lên bàn: “Lục Trạch Ngôn.”

“Ừ?”

“Anh với Trọng Duệ Chi…” Cô tìm từ phù hợp: “Quan hệ rất tốt à?”

Nghe vậy Tạ Trình sặc một cái, ho liên tục.

Không ngờ cô lại trực tiếp hỏi vậy.

Cao Hạnh Hạnh đưa khăn giấy cho cậu ta, tai vẫn lắng nghe điện thoại.

“Chỉ là đối tác thôi.”

Anh thậm chí không dùng từ “tốt”.

Như thể mối quan hệ đó không thể dùng từ ngữ ấm áp để hình dung.

Cô mới yên tâm mà cười.

Điện thoại vang lên giọng anh cười: “Vậy, trưa mai ăn với anh không?”

“……” Cô dừng lại, phản ứng kịp: “Tôi nói thật đó, mai bạn tôi bay.”

“Đáng tiếc thật.”

Anh có vẻ đang rất vui, cô thừa cơ hỏi thêm: “Dạo này anh bận lắm hả?”

“Ừm…” Anh im hai giây rồi trầm giọng nói: “Sau này dù bận vẫn sẽ liên lạc với em mỗi ngày.”

Cô vốn hỏi quan hệ anh và Trọng Duệ Chi với tâm thế ba phần giận, bảy phần chuẩn bị cắt đứt, mà lại trước mặt Tạ Trình, chỉ cần Lục Trạch Ngôn nói một câu không ổn, cô liền có thể gạt bỏ tình cảm này trong tiếng chửi và an ủi của Tạ Trình.

Nhưng giờ thì…

Bẻ lái ngược ngoạn mục.

Còn hứa sẽ liên lạc mỗi ngày.

Cô cúp máy, tiếp tục ăn bánh ngọt.

Tạ Trình vừa nãy bị sặc, mặt còn hơi đỏ, chìa tay: “Trả đồng hồ đây!”

Trẻ con!

Cô phản đòn bằng cách vỗ tay cậu ta.

Trưa hôm sau cô và Tạ Trình ăn mì ở sân bay. Đồ ăn ở sân bay chẳng đúng vị, quán này còn ghi là mì thủ công Hoài Ngọ mà chẳng thấy giống.

Tạ Trình vẫn ăn hết, còn nói lần sau về sẽ đi ăn ở Hoài Ngọ thật.

Chỉ là, không biết khi nào mới có “lần sau”.

Lúc về thì có hành lý, giờ thì tay không.

Cậu xem giờ, dang tay: “Cho ôm một cái đi.”

Miệng thì nói sến nhưng cô vẫn ôm cậu ta giữa dòng người qua lại.

Cậu siết chặt tay, giọng nhẹ nhàng: “Cậu biết không? Mẹ tớ sắp xếp cho tớ một đối tượng.”

Cô chưa từng nghe cậu ta kể, mà theo trí nhớ của cô, Tạ Trình nói mình có bạn gái.

“Không thích à?”

“Khó nói.” Cậu ta tựa cằm lên vai cô, nhìn trần nhà lạnh lẽo: “Nói thật, tớ may mắn. Cô ấy là người Hoa, tính cách tốt, lại xinh đẹp.”

Cô không thấy được biểu cảm cậu ta, chẳng biết cái “may mắn” đó là thật hay giả.

Vài giây sau cậu ta cười gượng: “Nhưng tớ chẳng muốn chấp nhận sự sắp đặt nào cả.”

Không phải không muốn cô gái đó mà không muốn vì bị sắp đặt mà phải chấp nhận.

Cô vẫn nhớ, cậu từng gọi kiểu hôn nhân này là “bán thân”.

Chỉ là: “bán thân” cậu dùng để mỉa người khác, giờ lại rơi lên đầu mình.

Có chút bất lực.

Lại càng chua xót.

Cô chợt thấy sống mũi cay cay, đấm một cái lên lưng cậu ta.

Tạ Trình bật dậy: “Sao lại đánh người?”

Cô cau mày: “Năm nay tớ kiếm được tiền, sẽ sang Mỹ chơi với cậu.”

“Lại vẽ bánh vẽ.” Tạ Trình cười khẽ, quay người đi, tay vẫy vẫy: “Tạm biệt!”

Cô thấy không có gì buồn bằng việc nhìn bóng lưng ai đó rời đi.

Cô bước theo vài bước, không thấy Tạ Trình quay đầu lại, cho đến khi khuất bóng.

Cô hơi hối hận, hôm Tạ Trình về đáng lẽ không nên cãi nhau với cậu.

Nghĩ vậy, mắt cô hơi mờ.

Cô đứng ngây người, ngẩng đầu nhìn đèn huỳnh quang, điều chỉnh cảm xúc.

Một cái bóng đen phủ xuống từ phía sau.

Người qua lại đông đúc, lại ở sảnh lớn, có người che ánh đèn phía sau cũng chẳng lạ, lạ là người đó cứ đứng mãi không nhúc nhích.

Cô quay đầu lại.

Đối mặt với ánh mắt của Lục Trạch Ngôn, lông mi cô khẽ run, cảm xúc vừa bình tĩnh xong lại dâng trào.

Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô hai giây, bước lên ôm cô vào lòng.

Một tay vòng lấy lưng cô, tay kia dịu dàng xoa đầu cô.

Bình Luận (0)
Comment