Hành trình của Lục Trạch Ngôn là bí mật, không có mấy người biết.
Nếu không phải vì Trọng Duệ Chi nhắc nhở rằng sau khi anh đến Hồng Kông bị nghi ngờ có hành động riêng tư, thì có lẽ giờ anh đã bị chất vấn qua điện thoại quốc tế rồi.
Tuy vậy, việc này cũng khiến Lục Trạch Ngôn cảnh giác hơn — Lục Cẩn Hành không hề tin tưởng anh.
Nghĩ đến đây, Lục Trạch Ngôn nhếch môi. Chẳng phải chính anh cũng không hề tin tưởng Lục Cẩn Hành đó sao?
Có những người, chỉ cần tồn tại thôi đã là một mối đe dọa.
Lục Trạch Ngôn nhìn rất rõ, cũng chính vì quá rõ ràng, nên anh buộc phải — và cũng đã trở thành — người như vậy.
Chỉ có hoa sen mới “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, còn lòng người thì vĩnh viễn không thể.
“Ù—ù—ù—” Chiếc điện thoại trên bàn rung lên.
Lục Trạch Ngôn nhìn màn hình rồi nghe máy.
Henry nói thẳng: “Đã che giấu xong rồi.”
Lục Trạch Ngôn không đáp ngay, ngón tay trái gõ nhẹ lên mặt bàn như đang trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc lâu sau ngón tay anh ngừng lại, trầm giọng hỏi: “Là thật sự che giấu rồi, hay là anh ta muốn cậu nghĩ rằng cậu đã che giấu xong?”
Anh ta ở đây chính là Lục Cẩn Hành.
Bên kia điện thoại im lặng hai giây: “Trạch Ngôn, anh đa nghi quá rồi.”
“Là cậu, vì lo lắng mà rối trí.” Giọng Lục Trạch Ngôn chậm rãi, không đoán được cảm xúc.
Henry không nói thêm gì nữa. Quả thật anh ta lo lắng cho Doãn Phi Phi nên muốn nhanh chóng giúp cô ấy làm rõ tin đồn.
Tin đồn của Doãn Phi Phi đã kéo dài nửa tháng, vì cô im lặng nên chiếc mũ “bị bao nuôi” đã bị gắn chặt lên đầu cô.
Tất cả các hợp đồng đại diện đều bị hủy, dự án phim ảnh cũng bị dừng.
Anh ở nước ngoài, ngay cả muốn ôm cô một cái cũng không được, chẳng trách công chúa nhỏ chẳng buồn nghe điện thoại.
Lục Trạch Ngôn an ủi: “Phi Phi kiên cường hơn cậu nghĩ.”
Henry thở dài: “Tôi sẽ điều tra thêm.”
Lục Trạch Ngôn cúp máy, xoa xoa ấn đường.
Anh vốn dĩ chẳng quan tâm liệu có che giấu được hay không. Dù có che giấu hợp lý đến đâu thì người có phòng bị vẫn sẽ không tin tưởng.
Anh bảo Henry quay về không phải để theo dõi tình hình.
Chỉ là đang đánh lừa.
Ai trong tập đoàn cũng biết Henry là cánh tay đắc lực của anh, chỉ cần Henry không trở lại thì Lục Cẩn Hành mới tin rằng anh đang ở thế bị động, không dám hành động gì.
Lúc nguy hiểm nhất chính là lúc an toàn nhất.
Lục Trạch Ngôn đoán chắc, Lục Cẩn Hành tuyệt đối không ngờ, lúc này đây anh không nghĩ đến việc ẩn mình, mà là phản công.
Trong lúc Lục Cẩn Hành tưởng mình đang nắm trọn cục diện thì anh lại tìm được điểm đột phá.
Lục Trạch Ngôn nhắm mắt lại, nghiền nát những cảm xúc rời rạc này.
Gió từ cửa sổ thổi vào làm rèm lụa lay động.
Anh ở tầng cao nhất khách sạn, quay ghế nhìn ra có thể bao quát toàn vịnh biển.
Ánh đèn rực rỡ, hoa lệ chói lóa.
Vì ở cao nên gió rất lạnh.
Thổi đến mức khiến người ta đau đầu.
Đã là tháng mười một rồi.
Lục Trạch Ngôn nhớ lúc rời khỏi Ngọc Hòa, Cao Hạnh Hạnh vẫn còn mặc áo ngắn tay và váy ngắn. Giờ đã một tháng, chắc cô ấy cũng mặc áo dài quần dài rồi nhỉ?
Lúc này, điện thoại Lục Trạch Ngôn vang lên.
Là tin nhắn WeChat từ Cao Hạnh Hạnh.
Cao Hạnh Hạnh: “Trùng hợp ghê, công ty tổ chức huấn luyện ở Thâm Quyến.”
Thâm Quyến cách Hồng Kông chưa đầy mấy chục cây số.
Lục Trạch Ngôn thực ra rất mệt, đã gần 20 tiếng không ngủ.
Nhưng giờ đây, mọi mệt mỏi như tan biến hết.
Cao Hạnh Hạnh sau khi tắm xong nằm lên giường mới thấy tin nhắn của Lục Trạch Ngôn.
LU: “Đến Thâm Quyến rồi à?”
Cao Hạnh Hạnh: “Ừm.”
LU: “Ở khách sạn nào?”
Cô sững người hai giây, đột nhiên bật dậy khỏi giường.
Diệp Tử bị dọa giật mình, tay ôm ngực, run run hỏi: “Cậu làm gì thế?”
Cao Hạnh Hạnh qua loa đáp: “Không có gì.”
Cô cắn môi, cầm điện thoại nghĩ đi nghĩ lại.
Anh hỏi địa chỉ khách sạn… chắc là muốn đến tìm cô.
Tim cô đập loạn xạ, vốn dĩ còn đang tìm lý do để trốn qua Hồng Kông gặp anh một chút.
Cô thực sự rất nhớ anh.
Cảm giác chỉ cần gặp được anh, có thể ăn thêm một bát cơm cũng được.
Cao Hạnh Hạnh: “Không ở khách sạn, ở khu huấn luyện của ngân hàng.”
Sau khi gửi, cô cau mày.
Liệu Lục Trạch Ngôn có chê chỗ đó xa trung tâm không? Liệu có thôi không đến?
Mà cũng đâu có xa lắm… chừng 30 cây số thôi mà.
Nhưng giờ cũng khá khuya rồi…
Hay là anh tính mai, mốt, hay sau này mới đến?
Chỉ là hỏi trước địa điểm để tiện sắp xếp?
LU: “Hạnh Hạnh, gửi định vị cho anh.”
Cô gửi định vị xong, thấp thỏm đợi khoảng mười phút.
Đợi đến khi tâm trạng cô cũng dần bình ổn lại thì mới nhận được tin nhắn.
LU: “Nửa tiếng nữa anh đến.”
!!!
Cô lập tức bật dậy, mở vali tìm quần áo.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn muốn mặc váy.
Cô chọn một chiếc đầm ôm body màu đen, vải dệt kim, cổ chữ V ôm eo, dài đến bắp chân, bên hông có hàng nút đơn.
Sau đó…rất “tính toán”, cô tháo hàng nút bên hông đến tận giữa đùi.
Diệp Tử nhìn hành động của cô, ngạc nhiên hỏi: “Cậu tính đi đâu đấy?”
Cao Hạnh Hạnh xịt nước hoa lên cổ: “Có bạn gần đây rủ tớ ra ngoài một chút.”
“…” Diệp Tử nửa ngồi dậy, cau mày: “Là đóa hoa cao lãnh đó hả?”
Trước sự im lặng của cô, Diệp Tử nhíu mày: “Vậy tối nay cậu còn về không?”.
“Đương nhiên rồi!” Cô ưỡn ngực, còn phản bác: “Cậu nghĩ gì thế?”
“Cậu ăn mặc thế này, có ý định về thật sao?”
“Thì… ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này, không về thì đi đâu?” Cô nhìn đồng hồ, cúi xuống mang giày, lườm Diệp Tử: “Cậu! Suy nghĩ đen tối quá!”
Khu huấn luyện của ngân hàng RS nằm ở vùng ngoại ô, ban ngày còn chẳng có ma nào đến huống chi là ban đêm.
Cô vừa đi ra cổng vừa nhớ lại lời Diệp Tử, bắt đầu thấy hơi chột dạ, rồi cúi xuống cài lại hai cái nút.
Chỉ để lộ bắp chân thôi… chắc cũng… không đen tối lắm đâu?
Đến gần cổng, từ xa cô đã thấy một chiếc xe bạc bật đèn cảnh báo đậu ngoài cổng.
Lục Trạch Ngôn mặc sơ mi nhung màu xanh đậm, tôn lên làn da trắng lạnh của anh.
Dưới ánh đèn cổng, chiếc áo nhung ánh lên những gợn sáng, trông vừa quý phái vừa thanh tao.
Anh khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa xe, đầu hơi ngẩng lên.
Theo hướng nhìn của anh, cô ngẩng đầu, thấy một vầng trăng lưỡi liềm nửa bị mây che phủ.
Cô thu ánh mắt, chạy nhanh tới.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh bước tới cửa phụ đón cô.
Quẹt thẻ xong Cao Hạnh Hạnh mới ra ngoài.
Ánh mắt Lục Trạch Ngôn không dừng lại trên người cô quá lâu, lịch sự mở cửa xe cho cô.
Trong không gian kín và hẹp, lúc này cô mới thấy mùi nước hoa trên người mình quá nồng.
Đầu óc cô cũng hơi lơ đễnh, anh nói một câu cô chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.
Không biết có phải vì lời của Diệp Tử ám ảnh không mà cô cứ thấy… không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Lục Trạch Ngôn đưa tay vén tóc bên tai cô, ngắm khuyên tai màu hổ phách của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Giận rồi à?”
Lúc này cô mới quay đầu, khó hiểu: “Hửm?”
Không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy đầu ngón tay anh khẽ lướt qua dái tai mình, khiến cô mất phương hướng.
Một lúc sau cô mới kịp nhớ lại lời anh.
Anh nói anh thực sự bận, và đây là hành trình không thể công khai, nên không thể chạy qua lại giữa Hồng Kông và Ngọc Hòa.
Cô không đáp ngay, chỉ thấy ngột ngạt, má cũng nóng bừng.
Cô bấm hạ cửa kính, ngả người ra thở, chiếc váy ôm sát làm lộ rõ đường cong nơi lưng cô.
Cô khẽ nói: “Tôi đâu có giận, tôi cũng bận lắm.”
“Hạnh Hạnh.” Anh nhìn cô chăm chú: “Muốn đi xem phim không?”
“Phim?”
Chỗ hoang vắng thế này, xem phim gì?
“Trên đường đến đây anh thấy có rạp chiếu phim ngoài trời.”
Rạp chiếu phim xe hơi?
Anh bổ sung: “Không xa lắm.”
Cô quay đầu, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng đầy hứng thú của anh.
Nhưng biểu cảm anh không hề vội vàng, như thể rất tôn trọng quyết định của cô.
Chỉ cần cô nói không thì sẽ không đi.
Cô đảo mắt: “Vậy thì đi. Dù sao cũng đang rảnh.”
Xe chạy không nhanh, con đường ngoằn ngoèo chỉ có mỗi xe họ.
Ngoài phạm vi đèn xe chiếu tới là một màu đen đặc.
Cô liếc anh — thật có rạp chiếu ở đây sao?
Vài phút sau mới thấy ánh sáng phía xa.
Ánh sáng dần rõ hơn, kèm theo tiếng loa phóng ra trong gió.
Thật sự có rạp chiếu phim.
Đó là một khu cắm trại, rạp chiếu chỉ là dịch vụ kèm theo, đang chiếu một bộ phim kinh dị cũ.
Cũng chẳng rõ bắt đầu từ khi nào rồi.
Người xem rất ít, ngoài họ ra chỉ có thêm bốn xe.
Cô vốn thích xem phim kinh dị.
Cô từng xem bộ này rồi, nhưng không nhớ rõ nội dung. Xem từ giữa cũng không sao.
Khi trên màn hình xuất hiện gương mặt đầy máu, cô giật mình túm váy, hít một hơi lạnh.
Cũng lúc đó, cô vô thức quay sang nhìn Lục Trạch Ngôn.
Ghế anh ngả gần hết cỡ, ngồi sau cô nửa thân người, chân dài vẫn không duỗi thẳng được.
Anh… ngủ rồi.
Nhìn thế này, trông anh ngoan ngoãn, yên bình.
Anh thực sự rất đẹp trai, làn da trắng lạnh, mịn màng, ngay cả khi nằm cũng vẫn rõ nét góc cạnh.
Môi anh hồng hồng tự nhiên, sống mũi cao thẳng.
Cô nhớ ánh mắt anh màu nâu nhạt, nhìn người rất dịu dàng, đầy tình cảm.
Thật tiếc, giờ nhắm mắt rồi nên không nhìn thấy.
Nhưng lông mi anh cũng rất dài.
Rậm rạp, in bóng trên mí dưới.
Cô cắn môi, nghiêng người qua nhìn kỹ hơn.
Cô chống khuỷu tay trái lên hộp để tay, vặn eo, từ từ đưa tay phải, giơ ngón trỏ ra.
Còn chưa chạm vào anh thì tay đã bị anh siết chặt lấy cổ tay.
Lục Trạch Ngôn mở mắt, đôi mắt nâu nhạt kia không còn dịu dàng, chỉ có sát khí và đề phòng.
Tim cô đập thình thịch.
Cô chưa từng thấy ánh mắt như vậy từ anh — cả khuôn mặt toát lên sự âm u.
Giống như dã thú bị dồn vào đường cùng, sẵn sàng giết ngược lại.
Cô nuốt nước bọt: “Tôi… tôi làm anh sợ à?”
Ngay sau đó anh nhắm mắt lại.
Lông mi anh khẽ run, khi mở mắt lần nữa, ánh mắt lại ngập tràn ấm áp, lông mày cũng dịu đi.
Hoàn toàn khác hẳn lúc nãy.
Cô nhìn anh vài giây rồi cúi mắt, xoay cổ tay muốn rút về.
Cô cũng nghiêng người về bên phải.
Cô muốn trở lại chỗ mình.
Lục Trạch Ngôn không thích cô tránh xa mình như vậy nên định kéo cô lại.
Nhận ra tay mình vẫn đang giữ cổ tay cô, anh buông ra rồi vòng tay ôm lấy nửa người cô.
Kéo cô lại gần…hôn sâu.