Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 45

Lục Trạch Ngôn nghiêng người lại gần, giúp Cao Hạnh Hạnh thắt dây an toàn.

Anh luôn như vậy, mang đến cho người khác cảm giác điềm tĩnh và kiểm soát mọi thứ trong tay.

Sau khi thắt dây an toàn xong Lục Trạch Ngôn mới ngẩng đầu, đưa tay vén mấy lọn tóc bên tai Cao Hạnh Hạnh, dịu dàng giải thích: “Sợ tối nay em lại sốt.”

Cao Hạnh Hạnh và Lục Trạch Ngôn cũng từng có tiếp xúc thân mật, nhưng cô vẫn không miễn dịch với kiểu gần gũi bất ngờ này, nhất thời hoảng hốt.

Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng véo tai cô một cái, khẽ cười: “Em bị bệnh rồi, còn sợ anh làm gì em?”

Xe khởi động rồi Cao Hạnh Hạnh mới chợt nhận ra, cảm giác nóng ran lan đến tận tai.

Cô nói: “Em không có ý đó, chủ yếu là vì ngày kia em có bài kiểm tra nhỏ, mai phải xem tài liệu.”

“Không phải tài liệu của em ở ghế sau sao?”

Cao Hạnh Hạnh quay đầu nhìn, sách và chồng tài liệu của cô đang nằm ngoan ngoãn bên cạnh áo khoác của Lục Trạch Ngôn.

Cô quay lại: “Hơn nữa em không mang quần áo thay, cảm thấy hơi bất tiện.”

“Anh sẽ chuẩn bị cho em đầy đủ.”

Cao Hạnh Hạnh nhướng mày: “Vậy thì em không có ý kiến.”

Khách sạn Lục Trạch Ngôn ở vẫn là phòng suite, nhưng lần này anh không để Cao Hạnh Hạnh tự chọn phòng.

Anh mở cửa một căn phòng, trên giường có mấy túi giấy, bên trong là đồ dùng sinh hoạt và quần áo thay.

Lục Trạch Ngôn dịu dàng nói: “Em tắm trước đi, anh đi gọi đồ ăn.”

Chiều nay Cao Hạnh Hạnh ra nhiều mồ hôi, quả thực thấy người khó chịu.

Cô lục trong mấy cái túi đó ra một bộ đồ ngủ lụa mát lạnh, màu trắng, có in logo hoa của một nhãn hiệu nổi tiếng.

Dù là đồ ngủ nhưng là dạng dài tay và quần dài, có vẻ nếu phải ra ngoài ăn cũng không sao.

Cô lại lấy từ ba lô mình một cái kẹp tóc hoạt hình kẹp phần mái lên, tẩy trang xong mới đi tắm.

Khi cô ra khỏi phòng, trên bàn ăn vuông nhỏ đã bày sẵn cháo và đồ ăn.

Lục Trạch Ngôn ngẩng đầu liền thấy Cao Hạnh Hạnh để lộ trán, mặt mộc.

Thanh tú, trẻ trung, lại có vài phần đáng yêu.

Lục Trạch Ngôn đứng dậy kéo ghế cho cô: “Bị cảm rồi, ăn chút đồ thanh đạm thôi.”

Miệng thì nói là đơn giản nhưng vừa nhìn mấy món cháo rau đó là biết không hề đơn giản.

Cháo sánh mịn, ánh vàng nhạt, mấy món ăn kèm cũng được trình bày tinh tế.

Cao Hạnh Hạnh chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Lục Trạch Ngôn múc cháo cho mình.

Lục Trạch Ngôn khuấy cháo rồi đưa cho cô: “Nhìn gì thế?”

“Đẹp.” Ánh mắt cô tinh nghịch, ngón tay trắng trẻo chỉ vào đĩa rau kèm có trang trí bằng hoa quả: “Em nói cái này đẹp.”

Lục Trạch Ngôn bất đắc dĩ cười, gắp cho cô một đũa món rau đó.

Cao Hạnh Hạnh từng nghe câu: “Khi thích một người, càng hiểu rõ càng dễ chán ghét.”

Thật ra câu này muốn nói rằng, khi mới thích một người thường là do bản thân tưởng tượng, cho rằng đối phương hoàn mỹ. Nhưng ai cũng có khuyết điểm.

Khi những khuyết điểm lộ ra, tình cảm giảm dần, thậm chí thành chán ghét.

Nhưng Lục Trạch Ngôn như thể không có khuyết điểm.

Anh ân cần và dịu dàng, khiến cô có cảm giác mình được nâng niu như bảo vật.

Sau bữa ăn.

Căn phòng suite này không rộng và sang như lần trước, cũng không đủ tiện nghi như phòng đó.

Quan trọng là không có bàn học.

Cao Hạnh Hạnh ngồi trên thảm cạnh ghế sofa, học bài trên một chiếc bàn gỗ nhỏ.

Một lúc sau, điện thoại của Lục Trạch Ngôn reo, cô tưởng là cuộc gọi, nhưng anh chỉ nhìn một cái rồi đứng dậy đưa nước và thuốc cho cô.

Cô đoán chắc giờ đã qua nửa tiếng sau ăn.

Sau khi uống thuốc cô dựa vào ghế sofa chơi điện thoại.

Cô nhắn tin cho Diệp Tử, nói tối nay không về, bị trêu ghẹo nhưng cô vẫn trả lời đầy đắc ý: [Đúng đó đúng đó].

Cô lại nhắn cho Hạ Khiêm, xin lỗi vì ngày mai không thể mời ăn, hẹn lại trưa ngày kia.

Cuối cùng nhắn cho Lăng Phúc hỏi chuyện xin ở căn hộ công ty.

Cô và Trình Di Khả ở ghép, ban đầu thấy cũng ổn, nhưng Trình Di Khả lại cho rằng cô gần như không ở nhà, thiệt thòi, nên tháng này còn đóng cả phần tiền thuê của cô.

Lăng Phúc là dân FA, lại từ nơi khác đến, sau khi chính thức vào làm đã xin ở căn hộ công ty.

Giờ Cao Hạnh Hạnh cũng muốn xin nên hỏi cậu ta.

Một lát sau Lăng Phúc gửi mấy tin nhắn thoại:

“Xin ở căn hộ công ty thì phải nói với lão Trương trước, xem bên đó còn phòng không, lần trước tớ xin cũng khó khăn lắm.”

“Không chắc còn phòng đâu.”

“Tớ nhớ không phải cậu ở ghép với bạn sao? Sao đột nhiên muốn xin ở căn hộ công ty?”

Cao Hạnh Hạnh nhấn giữ nút thoại trả lời: “Chuyện dài lắm, tớ chỉ hỏi trước thôi.”

Cô định nhắn cho lão Trương, gõ được vài chữ lại thấy muộn quá, để mai hỏi sau.

Cô còn đang nghĩ nếu công ty hết phòng thì làm sao?

Lục Trạch Ngôn đi tới hỏi: “Em định xin ở căn hộ công ty à?”

Cô kể sơ qua tình hình.

Lục Trạch Ngôn kéo cô từ thảm lên: “Em cứ ở chỗ anh là được.”

“……”

“Anh về là có thể thấy em ngay.”

Cao Hạnh Hạnh không từ chối, đưa tay tháo kẹp tóc, chỉnh lại mái, lần này kẹp chặt hơn, thử thăm dò: “Nhà anh có ai khác không?”

“Quên nói với em, anh luôn ở khách sạn.”

Khách sạn?

Lúc này cô mới để ý, Lục Trạch Ngôn nói là ở chỗ anh, chứ không phải nhà anh.

Cô nhếch miệng cười: “Cũng là phòng suite à?”

“Ừ.”

“Cũng cho em tùy chọn phòng sao?”

“Ừ.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, tinh nghịch: “Vậy thì em không trả được nhiều tiền thuê phòng đâu.”

Lục Trạch Ngôn thấy cô đồng ý, cười hôn nhẹ mu bàn tay cô: “Em muốn trả bao nhiêu cũng được.”

Cô cúi mắt nhìn tay mình, vẫn bị anh nắm, vừa rồi anh đã hôn lên đó, nhẹ như lông vũ lướt qua.

“Lục Trạch Ngôn.”

“Ừ?”

Cô liếm môi, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc: “Cảm cúm rồi, không được hôn môi.”

“……” Lục Trạch Ngôn nhướn mày, ra hiệu cô nói tiếp.

Ánh mắt anh dịu dàng nhưng thêm chút trêu chọc khiêu khích.

Khiến người ta muốn thử thách.

Cô nuốt nước bọt: “Nhưng có thể hôn chỗ khác.”

Không gian tĩnh lặng, ánh đèn dịu nhẹ.

Lục Trạch Ngôn nhìn cô, trên mặt không rõ cảm xúc, nếu nói có, thì đôi mắt có phần thâm tình hơn một chút.

Thật ra Cao Hạnh Hạnh chỉ mạnh miệng, gan nhỏ xíu, trêu người xong lại không biết làm sao.

Thấy anh không đáp lời, tai cô đỏ lên, định rút tay ra: “Vậy em về phòng trước……”

Nhưng Lục Trạch Ngôn không buông, nhẹ kéo cô lại gần hơn, lời nói kia bị nuốt vào họng.

Ánh mắt anh dừng trên mặt cô, đầu ngón tay khẽ vuốt mu bàn tay cô.

Cô thấy anh đưa tay kia lên chạm vào má cô.

Bàn tay anh nóng, nóng đến mức khiến tim cô rối loạn.

Anh nghiêng người về phía cô, hương nước hoa quen thuộc bao trùm, rồi nhẹ hôn lên trán cô.

Cô mím môi, nhắm mắt lại, lông mi khẽ run.

“Ở đây?” Giọng anh khàn khàn.

Ở đây?

Gì mà ở đây?

Cô mới nhớ tới câu nói ban nãy: “Nhưng có thể hôn chỗ khác.”

Nhưng giờ cô không muốn trả lời.

Cô nhắm mắt, mọi thứ trở nên mơ hồ, xúc giác bị khuếch đại.

Cô cảm thấy môi ấm của anh chạm vào má mình.

“Ở đây?”

Rồi tay anh đỡ lấy mặt cô, để cô hơi ngẩng cằm, hôn lên khóe môi cô.

Cuối cùng, cô cảm nhận tóc anh lướt qua tai, môi dừng lại trên cổ.

Tất cả sự bình tĩnh giả vờ tan vỡ, đầu cô như nổ tung, tay siết lại, cả mí mắt cũng run lên.

Giây tiếp theo, Cao Hạnh Hạnh đầu hàng.

“Đủ rồi.” Mắt cô nhắm chặt, giọng mũi nghèn nghẹn: “Lục Trạch Ngôn, đủ rồi.”

Anh rời môi khỏi cô, hơi thở phả bên tai, chậm rãi hỏi: “Đủ cái gì?”

Cô thấy như sắp chết đuối trong biển sâu tối đen.

Cô mở mắt, hai tay chống lên vai anh, kéo ra khoảng cách: “Thuốc cảm phát tác rồi, buồn ngủ!”

Lần này khác mọi khi, anh không tha cho cô, ngón tay vuốt má, nhẹ nhàng nói: “Anh không thấy vậy.”

Bộ dạng này, giống như muốn bắt nạt người.

Cô không nhịn được, giơ tay đánh vai anh.

Cú đánh khá mạnh, lòng bàn tay của cô hơi đau.

Lục Trạch Ngôn nhíu mày.

Nhưng ngay sau đó, anh cầm tay cô lên hôn một cái, cười hỏi: “Không đau chứ?”

Không đợi cô trả lời, anh bế cô vào phòng, đắp chăn cẩn thận.

Còn chu đáo đi ra ngoài một mang điện thoại và dép vào cho cô.

Sau khi Cao Hạnh Hạnh nằm xuống, thuốc thực sự phát huy tác dụng, chỉ trong chốc lát cô đã ngủ thiếp đi.

Có lẽ do chiều ngủ nhiều, tối lại đi ngủ sớm nên khi tỉnh lại trời vẫn tối đen.

Cô với tay lấy điện thoại xem, hơn hai giờ sáng.

Đi vệ sinh xong, cơn đói ập tới.

Sau khi lăn qua lăn lại trên giường hai lần, bụng đói cồn cào, cô suy nghĩ một hồi quyết định ra ngoài tìm gì ăn.

Vừa mở cửa cô đã thấy Lục Trạch Ngôn đứng sau sofa phòng khách, cô không nghĩ nhiều, hỏi: “Anh còn chưa ngủ à?”

“Dậy rồi à?” Anh bước lại: “Anh làm ồn đến em sao?”

Làm ồn?

Lúc này cô mới để ý trên sofa còn một người khác

Là một phụ nữ.

Mặc đồ cùng màu với ghế sofa nên ban nãy cô không chú ý.

Người phụ nữ đứng lên đi về phía cô.

Tóc ngang vai, ngũ quan sắc nét, ánh mắt trầm tĩnh đầy thần thái, toát ra khí chất tự tin điềm đạm.

Về sau nghĩ lại, cô thấy khí chất của người phụ nữ này giống Lục Trạch Ngôn đến kỳ lạ, chỉ khác anh có phần lạnh lùng, còn cô ấy thì tri thức hơn.

Người phụ nữ giơ tay: “Cô Cao, chào cô, tôi là Trọng Duệ Chi.”

Trọng Duệ Chi…

Cái tên này quen quá, khiến Cao Hạnh Hạnh ngẩn người mấy giây mới bắt tay: “Chào chị.”

Trọng Duệ Chi nhìn Lục Trạch Ngôn: “Trạch Ngôn, hôm nay nói đến đây thôi, mong anh sớm cho tôi câu trả lời.”

Lục Trạch Ngôn gật đầu.

Trước khi đi cô ấy không chào anh mà mỉm cười nhìn Cao Hạnh Hạnh: “Cô Cao, hy vọng không làm phiền hai người.”

Cao Hạnh Hạnh mỉm cười lắc đầu.

Chờ Trọng Duệ Chi đi rồi Lục Trạch Ngôn mới hỏi: “Khát à?”

“Không, đói rồi.”

“Anh gọi đồ ăn.” Nói xong anh đi tới bên sofa dùng điện thoại bàn gọi.

Cao Hạnh Hạnh ngồi ở đầu bên kia sofa, nghe anh trao đổi với người bên kia đầu dây.

Có lẽ vì quá muộn, rất nhiều món anh gọi đều hết, nhưng anh không giận, vẫn nhẹ nhàng lắng nghe người ở đầu dây bên kia.

Bình Luận (0)
Comment