Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy “rào rào”, Cao Hạnh Hạnh ngồi bên bồn tắm, nhỏ vài giọt tinh dầu vào nước.
Tim cô vẫn còn đập thình thịch, đầu óc rối bời.
Ngón tay cô khuấy nhẹ nước rồi đột ngột rút ra.
Cao Hạnh Hạnh tháo chiếc nhẫn ra, kéo khăn bông bên cạnh lau khô cẩn thận, sau đó đặt vào hộp đựng trên bệ rửa mặt.
Lục Trạch Ngôn đứng ở cửa, lười biếng cầm quần áo lên: “Em muốn mặc áo choàng tắm, hay áo sơ mi của anh?”
Cao Hạnh Hạnh hơi nhíu mày, ánh mắt đảo quanh tay anh, đúng là một lựa chọn khó khăn.
Thấy cô do dự, Lục Trạch Ngôn khẽ nhướng mày, nói: “Áo sơ mi này chất liệu sẽ dễ chịu hơn áo choàng tắm một chút.”
Cao Hạnh Hạnh nhìn chiếc áo sơ mi rồi nhìn Lục Trạch Ngôn, trong lòng đã hiểu, bước lên kéo lấy áo trong tay anh.
Rồi cô đẩy vai anh: “Anh ra ngoài trước đi.”
Đóng cửa lại, Cao Hạnh Hạnh dựa lưng vào cửa, giơ chiếc áo sơ mi lên ngang vai.
Màu trắng, kiểu dáng dài rộng, sờ vào giống như vải cotton.
Nghĩ đến vẻ mặt anh vừa rồi rõ ràng muốn cô chọn áo sơ mi, Cao Hạnh Hạnh bĩu môi: “Đàn ông xấu xa.”
Ngay sau đó, cô lại nhớ đến lời Diệp Tử từng nói:
— Mà tớ nghe nói anh ấy lớn lên ở nước ngoài, bên đó người ta “biết cách chơi” lắm
Cao Hạnh Hạnh ngẫm nghĩ kỹ, Lục Trạch Ngôn quả thật rất sành, chắc hẳn rất có kinh nghiệm, nên cô cũng không thể quá kém cỏi.
Một cảm giác ganh đua kỳ quái đột nhiên ập đến, cô lại nhỏ thêm hai giọt tinh dầu vào bồn tắm.
Tắm xong thì cũng gần 2 giờ sáng.
Cao Hạnh Hạnh mặc áo sơ mi trắng của Lục Trạch Ngôn, áo dài đến giữa đùi, trông vẫn “đứng đắn”, tay áo dài nên cô phải xắn lên mấy vòng.
Cô cài hết cúc, quấn khăn lên tóc rồi bước ra ngoài.
Cô đi về phía phòng khách, định uống chút nước.
Và rồi thấy Lục Trạch Ngôn mặc áo choàng tắm đứng trên ban công gọi điện thoại.
Họ đã ở cùng một phòng nhiều lần, anh luôn mặc đồ ở nhà chỉnh tề hoặc đồ ngủ, đây là lần đầu cô thấy anh chỉ mặc áo choàng lỏng lẻo.
Cảm giác căng thẳng lập tức tràn đến.
Cao Hạnh Hạnh mở tủ lạnh rót một cốc nước lạnh rồi nhìn bóng lưng Lục Trạch Ngôn.
Anh đứng ngoài ban công không lạnh sao?
Giờ này còn bận gọi điện sao?
Cô muốn vào phòng anh sấy tóc, có nên nói một tiếng với anh không?
Dường như cảm nhận được ánh mắt phía sau, Lục Trạch Ngôn quay đầu lại khi đang cầm điện thoại.
Cao Hạnh Hạnh đang ngửa đầu uống nước, ánh mắt họ chạm nhau khiến cô giật mình, sặc nước phun ra cả bàn bếp.
Cô vội vàng rút giấy lau khô nước trên bàn, ho đến mặt đỏ bừng.
Lục Trạch Ngôn bước vào, giọng bình tĩnh nhưng mang theo sự nghiêm nghị: “Chuyện này tôi rất tiếc, nhưng tôi không thấy có gì sai. Giờ tôi đang bận, đừng gọi lại vì cùng một chuyện nữa.”
Cúp máy, anh đặt điện thoại lên bàn, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Đỡ hơn chưa?”
“Khụ khụ khụ— khụ khụ—” Cao Hạnh Hạnh điều chỉnh hơi thở, ngẩng đầu: “Lục Trạch Ngôn, anh từng học diễn kịch mặt không?”
“Hửm?”
“Anh gọi điện dữ dằn quá.” Cô giả vờ sợ hãi, vỗ ngực, nói: “Sợ quá.”
Lục Trạch Ngôn bật cười vì điệu bộ của cô: “Vậy lần sau anh ra ngoài gọi?”
Vậy là vì cần phải dữ dằn nên anh mới ra ban công gọi điện thoại sao?
Cô giật mình, vội lắc đầu: “Đừng. Anh hung dữ vẫn đẹp trai mà, cứ gọi ở đây đi.”
Lục Trạch Ngôn chậm rãi rót nước vào cốc của cô: “Em thích anh hung dữ?”
“…Không hẳn là vậy.”
Anh ngửa đầu uống nước, yết hầu di chuyển lên xuống.
Vì động tác uống nước, áo choàng buông lơi để lộ cơ thể rắn chắc.
Một vẻ quyến rũ đầy nam tính bất ngờ ập đến.
Lục Trạch Ngôn đặt cốc xuống, giọng trầm thấp, đầy ý trêu chọc: “Vậy thì… phải đợi thêm một chút.”
“???” Cao Hạnh Hạnh rút ánh mắt lại, nuốt nước bọt, đổi chủ đề: “Máy sấy tóc em mang đi rồi, em muốn mượn của anh.”
Lục Trạch Ngôn dắt cô về phòng, để cô ngồi lên ghế sofa cạnh cửa sổ.
Thấy anh vào nhà tắm cô mới nhẹ nhàng thở ra. Thật sự không thể kiềm chế được cảm giác căng thẳng.
Thư giãn rồi cô hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc.
Cô quay đầu nhìn, thấy trên bàn trà cạnh đó đặt nước hoa và tinh dầu thơm.
Là loại nước hoa cô thích nhất, thường dùng trong tinh dầu để dễ ngủ.
Cô từng nói mùi hương này khiến cô ngủ ngon.
Lục Trạch Ngôn đều nhớ hết.
Tim cô ấm lên, lại nhớ đến lời tỏ tình của anh.
Mọi chi tiết, từng lời nói của anh đều khiến cô rung động.
Anh bước ra với máy sấy trong tay.
Cô đưa tay ra nhưng bị anh phớt lờ. Anh cắm điện, bật máy rồi đứng sau nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
Cô cảm nhận luồng gió ấm áp, cùng những ngón tay dịu dàng lướt qua da đầu — dịu dàng đến cực điểm, thoải mái đến cực điểm.
Sự căng thẳng dần tan biến.
Tóc cô ngắn, chỉ vài phút là khô ráo sạch sẽ.
Lục Trạch Ngôn cất máy sấy, lúc quay ra thì thấy cô vẫn ngồi đó.
Anh không thích ánh sáng quá mạnh nên phòng không có đèn chính, chỉ có vài dải đèn dịu.
Cô mặc sơ mi của anh, áo rộng che kín phần trên, chỉ lộ ra đôi chân thon dài. Cúc áo được cài kín mít khiến người ta càng muốn khám phá sự che giấu bên trong.
Bên cạnh ghế sofa là dải đèn, lúc này như hiệu ứng làm mờ, chiếu sáng gương mặt đáng yêu của cô.
Lục Trạch Ngôn mỉm cười, bước tới kéo rèm cửa.
Anh bế cô lên giường, nửa quỳ trên người cô, từ từ cúi xuống, Hạnh Hạnh theo đà ngả người xuống giường.
Anh không hành động vội, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc cô, đối mặt nhìn nhau.
Trong mắt anh tràn đầy “khao khát”, hoàn toàn không che giấu.
Cô nhìn anh, môi mấp máy: “Nhìn em làm gì?”
“Đẹp.”
Cô khẽ run mi: “Đẹp chỗ nào?”
“Mắt rất sáng, lông mi dài, lông mày và ánh mắt đều đẹp.” Ánh mắt anh lướt xuống, giọng nhẹ nhàng: “Cả nốt ruồi nhỏ trên sống mũi cũng rất đẹp.”
Thấy ánh mắt anh dừng lại trên môi cô mà không nói gì.
Cô hỏi: “Còn môi thì sao?”
Anh nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “Đôi môi… khiến anh muốn hôn em.”
Nói rồi, anh cúi đầu hôn nhẹ môi cô.
Rồi lại hôn trán, sống mũi, má cô.
Hành động nhẹ như lông vũ lướt qua, ngứa ngáy.
Lúc anh rời khỏi lại là cảm giác mát lạnh.
Cô nhắm mắt, không thể suy nghĩ gì, chỉ có thể tiếp nhận cảm giác kỳ lạ này.
Cô không ghét, thậm chí còn muốn gần anh hơn, vừa mong chờ vừa lo sợ điều chưa biết.
Anh hôn dần xuống tai cô, tay bắt đầu tháo cúc áo.
Cô giật mình, giữ tay anh lại.
Vì hành động đó, anh cắn nhẹ vành tai cô, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
“Lục Trạch Ngôn.” Cô run giọng, nhắc nhở anh: “Anh chưa tắt đèn.”
Anh cắn tai cô, giọng mơ hồ quyến rũ: “Em không muốn nhìn anh sao?”
Vì câu nói đó, đầu cô như nổ tung.
Cô cảm nhận rõ tay anh không chút do dự dưới lòng bàn tay cô, từng chiếc cúc bị tháo ra.
Anh lúc này giống như hồ ly tinh trong những truyền thuyết xưa, từng bước dụ dỗ cô, rồi nuốt chửng cô không thương tiếc.
Chiếc cúc cuối cùng bị mở, bàn tay nóng rực của anh áp lên eo bụng cô, rồi dần lần lên trên.
Cô nghe thấy giọng nói dụ dỗ quen thuộc của anh vang lên lần nữa.
“Hay là… em không muốn anh nhìn em?”
…
Cao Hạnh Hạnh bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại, cô bắt máy, mơ màng “Alo” một tiếng.
Kỳ Lạc vừa nghe giọng là biết cô còn đang ngủ, giọng không vui: “Em ngủ trưa mà ngủ tới giờ ăn tối à? Tối còn ngủ không?”
“Không cần anh quản!”
“Anh thèm quản em chắc? Gửi địa chỉ em qua đây.”
“Gửi địa chỉ làm gì?”
“Hừ, không phải vì hôm qua thấy em khóc đáng thương sao, anh trai em tốt bụng, kẹt xe suốt gần mười tiếng lái xe đến Ngọc Hòa thăm em, vừa mới xuống cao tốc xong, đừng dài dòng nữa, địa chỉ!”
“Ừm… địa chỉ… địa chỉ…” Cô lặp đi lặp lại vài lần, bỗng mở trừng mắt, giọng thét lên: “Kỳ, Kỳ Lạc, anh đến Ngọc Hòa rồi?”
“Lời anh nói lúc nãy em không nghe thấy à?”
Kỳ Lạc đến rồi!
Cô định ngồi dậy thì phát hiện có cánh tay đàn ông đang quấn trên người.
Lục Trạch Ngôn cảm nhận được động tác của cô, theo phản xạ kéo cô vào lòng.
Cô: “A——”
Anh nhíu mày, mắt còn chưa mở đã bị cô lấy tay bịt miệng.
Kỳ Lạc bên kia điện thoại hỏi đầy nghi ngờ: “Em hét cái gì thế?”
Dưới ánh mắt nửa hé mở của anh, cô vội vàng đối phó: “Em… em không cẩn thận rơi xuống giường, không sao, em gửi địa chỉ cho anh ngay, vậy nhé, bye bye!”
Cúp máy xong cô mới buông tay khỏi miệng anh.
Anh còn ngái ngủ: “Gửi địa chỉ ở đâu?”
“Dĩ nhiên là khách sạn của em, chẳng lẽ lại để anh ấy đến đây?” Cô vỗ tay anh, tức giận: “Buông tay anh ra!”
Anh nghe mơ hồ, chỉ nghe thấy tên là Kỳ Lạc, là đàn ông.
Anh nhớ ra nhiều lần thấy cô nhắn tin với người này, còn chuyển tiền cho cô, cô không bao giờ từ chối, còn cười tít mắt.
Anh luôn nghĩ đó là người lớn tuổi trong nhà cô, nhưng vừa nãy nghe giọng rõ ràng là đàn ông trẻ tuổi.
Cô vừa đứng dậy liền cảm thấy khó chịu dưới hông, chân mềm nhũn ngã trở lại giường.
Anh phản xạ nhanh đỡ cô: “Chậm chút.”
Cô nghiến răng: “Tại anh hết!”
Anh tỉnh hẳn, dễ dàng kéo cô lại giường, giọng trầm: “Tại anh cái gì?”
Cô vội lên tiếng, giả vờ uất ức: “Đau.”
Anh lập tức nhớ lại cảnh cô khóc vì đau, khí thế tiêu tan, ngồi dậy đề nghị: “Hay hôm khác gặp anh ấy, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi?”
“Không được.”
Anh mặc áo choàng ngay trước mặt cô: “Anh đưa em đi.”
“Không cần! Em tự đi!” Cô lại đứng dậy, mang dép: “Em còn chưa nói với anh trai em về anh.”
“Anh trai?” Anh khựng lại: “Anh trai em họ Kỳ?”
Cô ra cửa: “Đúng vậy, anh trai em theo họ bố, còn em theo họ mẹ.”
Ra tới cửa cô quay lại, không khách sáo: Anh mau đi mua cho em bộ quần áo đi.”
Lục Trạch Ngôn sờ mũi, đi theo: “Hạnh Hạnh, em đây là bực bội khi mới ngủ dậy hả?”
Cô về phòng mình: “rầm” một tiếng đóng cửa, chặn anh bên ngoài, để lại một câu: “Mặc kệ em!”
Anh cũng không giận, ngoan ngoãn gọi đồ ăn, tìm người mua quần áo, tiện thể chuẩn bị quà cho “anh vợ tương lai”.
Cô vào phòng tắm rửa mặt.
Gương trong phòng tắm khá lớn, có thể soi nửa người cô.
Cô vẫn đang mặc áo sơ mi của Lục Trạch Ngôn, nhăn nhúm chẳng ra gì, chỉ cài ba cúc trước ngực, còn lại bung hết.
Tối qua tắm xong anh giúp cô mặc lại, lúc đó cô buồn ngủ quá không để ý, giờ thì rõ ràng thấy vết đỏ trên cổ.
Da cô vốn trắng, giờ trông như bị “bạo hành”.
Cô nhớ lại chuyện đêm qua…
Cô đau, muốn lùi lại.
Một tay Lục Trạch Ngôn di chuyển xuống dưới, xoa dịu sự khó chịu của cô, một tay giữ chặt eo cô, không cho cô lùi lại dù chỉ một chút.
Sau đó là cảm giác hòa hợp tâm hồn khiến anh không kiềm chế nổi.
Lý trí tan vỡ, hành động thô bạo.
Anh dụ dỗ bên tai cô: “Anh rất thích em.”
Và cô thực sự bị dụ dỗ.
Sau đó, khi tỉnh táo lại, nhận ra ý đồ của anh, cô nhảy xuống giường định trốn.
Nhưng lại bị anh kéo về.
Anh tiếp tục dụ dỗ: “Hạnh Hạnh, thêm lần nữa, được không?”
Tóc cô dính mồ hôi, bết vào má, chữ “không” trong cổ họng bị anh chặn lại bằng nụ hôn, lần nữa đắm chìm.
Cuối cùng, chỉ còn lại tiếng rên đứt đoạn và hơi thở hỗn loạn.
Cô kéo suy nghĩ quay về, còn nói cô bực bội khi mới ngủ dậy?
Chẳng lẽ cô không nên nổi giận sao?