Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 73

Trong lòng Cao Hạnh Hạnh vô cùng phức tạp.

Cô nhất thời không phân rõ là việc Kỳ Cường giấu cô để đi phẫu thuật khiến cô khó chịu hơn hay việc Kỳ Lạc và Đồng Giai quay lại với nhau khiến cô bực bội hơn.

“Giai Giai vất vả rồi, lại mang đồ đến.” Cao Dương nhận lấy hộp giữ nhiệt từ tay Đồng Giai, không quên nhắc nhở Cao Hạnh Hạnh đang ngẩn người: “Hạnh Hạnh, chào chị đi con.”

“Không cần khách sáo, dì ạ.” Đồng Giai cười dịu dàng: “Cháu với Hạnh Hạnh quen nhau mà.”

Cao Dương cũng không hỏi nhiều, dù sao Kỳ Lạc giới thiệu bạn gái cho Hạnh Hạnh biết là chuyện rất bình thường.

Đồng Giai quan tâm thúc giục: “Dì mau đi ăn chút gì đi ạ, bên chú cháu sẽ trông.”

Trước khi đi, Cao Dương nhỏ giọng dặn Hạnh Hạnh: “Con trông bố cẩn thận biết chưa? Giai Giai là con gái, lại là khách, đừng làm phiền con bé quá.”

Cao Hạnh Hạnh im lặng, đến khi Cao Dương xoa mặt cô thì mới hoàn hồn rồi gật đầu.

Lúc này Cao Dương mới thấy trên trán cô có một cục u nhỏ, liền hỏi: “Đầu con sao vậy?”

“Không sao đâu, con không để ý nên va phải thôi.”

“Đi đường thì đừng nhìn điện thoại.”

“…” Cao Hạnh Hạnh chun mũi, giọng mềm nhẹ: “Mẹ, con không có.”

Đợi Cao Dương đi rồi, Cao Hạnh Hạnh lạnh nhạt nhìn về phía Đồng Giai.

Đồng Giai bị nhìn đến mức có chút không tự nhiên, nụ cười nơi khóe miệng cũng trở nên gượng gạo, ngập ngừng một lúc mới bước lên kéo tay Hạnh Hạnh: “Hạnh Hạnh, nghe chị nói đã.”

Cao Hạnh Hạnh không nói gì, chỉ rút tay mình về.

“Hạnh Hạnh, là trước kia chị hồ đồ, chị sai rồi, chị nhận, nhưng mà…”

Cao Hạnh Hạnh ngắt lời: “Chuyện trước kia chị hồ đồ, Kỳ Lạc biết không?”

Ý cô là, bao gồm chuyện ngoại tình, làm người thứ ba, có thai… Kỳ Lạc có biết không?

Đôi mắt nai của Đồng Giai cụp xuống, khẽ gật đầu: “Biết.”

Cao Hạnh Hạnh chỉ cảm thấy trong lòng có ngọn lửa nghẹn lại, không biết xả ra thế nào.

Bên cạnh có một bệnh nhân mặc đồ bệnh viện cầm chai truyền dịch đi ngang, liếc nhìn cô và Đồng Giai với ánh mắt không mấy thiện chí.

Cao Hạnh Hạnh có gương mặt xinh đẹp nổi bật, khi lạnh lùng thì toát ra khí thế kiêu ngạo, nhất là khi Đồng Giai đứng trước mặt cúi đầu, càng khiến cô có vẻ áp đảo.

Nhưng cô không kiềm chế được, trong lòng bực bội không thôi.

Lúc này Lục Trạch Ngôn gọi điện xong đi tới, liếc nhìn Đồng Giai, tay phải đặt lên vai Cao Hạnh Hạnh, nhẹ nhàng xoa dái tai cô, dịu dàng hỏi: “Sao lại giận rồi?”

Cao Hạnh Hạnh quay mặt sang chỗ khác, mặt lạnh như tiền.

“Anh…anh Lục?” Đồng Giai rõ ràng rất bất ngờ, che miệng, hơi hoảng loạn.

Lục Trạch Ngôn lịch sự nhưng thờ ơ gật đầu: “Chào cô.”

“Ch… chào anh.” Đồng Giai căng thẳng đến trắng bệch cả mặt.

Cao Hạnh Hạnh chợt nhớ ra, là Lục Trạch Ngôn từng nói với cô rằng Đồng Giai là nhân tình của tổng giám đốc Lương, nên họ chắc chắn đã từng gặp nhau.

Lục Trạch Ngôn dịu dàng dỗ dành Cao Hạnh Hạnh: “Đừng lo cho chú, anh đã sắp xếp xong rồi, đợi chú tỉnh là sẽ chuyển viện, mời chuyên gia hội chẩn, sẽ không sao đâu.”

Nhưng sắc mặt Cao Hạnh Hạnh không khá hơn, nhìn Đồng Giai một cái, lạnh lùng nói với Lục Trạch Ngôn: “Anh trông bố em, em đi gọi điện.”

Điều Đồng Giai không ngờ là, trước thái độ như vậy của Hạnh Hạnh, Lục Trạch Ngôn lại nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”

Cô từng gặp người đàn ông này ba lần, là khi cô còn làm nhân tình bên cạnh Lương Vĩnh Niên.

Trong những người cô quen, Lương Vĩnh Niên là người có địa vị cao nhất, vậy mà cũng phải kính sợ ba phần với người đàn ông trẻ hơn mình này, gọi một tiếng “anh Lục”.

Nơi đó, địa vị là tất cả, đáng sợ vô cùng.

Như cô, lúc được coi trọng thì là nhân tình, không cần nữa thì chẳng khác gì rác rưởi.

Những người như vậy làm gì có chân tình, làm gì có ấm áp?

Cô vẫn nhớ lần đầu gặp Lục Trạch Ngôn là ở một bữa tiệc, tất cả đàn ông đều dẫn theo nhân tình, nhưng không ai dám động đũa, phải đợi anh Lục này đến.

Cô ấn tượng sâu sắc với ngoại hình xuất chúng của anh, và việc anh là người duy nhất không dẫn theo nhân tình.

Trong bữa tiệc, một tổng giám đốc họ X đưa nhân tình xinh đẹp của mình đến trước mặt anh, anh Lục lập tức sầm mặt, khiến đối phương sợ hãi xin lỗi rối rít.

Vậy mà người đàn ông đó, giờ lại đối xử với Cao Hạnh Hạnh như thế.

Đồng Giai ngẩng lên nhìn Lục Trạch Ngôn, trong mắt là sự khó hiểu và kinh ngạc.

Cao Hạnh Hạnh đi sang hành lang bên kia gọi điện cho Kỳ Lạc.

Anh vừa tan làm đến bệnh viện thì bị cô kéo vào cầu thang bộ.

Cô nói thẳng: “Kỳ Lạc, Đồng Giai lúc ở bên anh còn qua lại với… còn qua lại với người khác, chị ta còn từng mang thai, anh có biết không?”Vẻ ngạc nhiên trên mặt Kỳ Lạc chỉ thoáng qua rồi biến mất, anh kéo nhẹ quần tây, ngồi xuống bậc thang: “Biết.”

“Biết á?”

Anh cởi cúc tay áo sơ mi, xắn lên một chút, chậm rãi châm điếu thuốc, mắt nhìn sang một bên.

Cao Hạnh Hạnh không nhịn được hỏi: “Tại sao?”

Kỳ Lạc cười khẽ, ngước mắt: “Không quên được, còn vì sao nữa?”

Cao Hạnh Hạnh chợt nhớ ra, Đồng Giai là mối tình đầu của anh, cũng là lần yêu duy nhất.

Anh từng kể, năm anh theo đuổi Đồng Giai cũng là năm cô gặp Lục Trạch Ngôn.

Cô cũng vậy, không quên được Lục Trạch Ngôn.

Khoảnh khắc đó, mọi thứ tưởng chừng không hợp lý lại bỗng trở nên hợp lý.

Chỉ là… thua kém khả năng tự kiểm soát mà thôi.

Kỳ Lạc nhả ra một hơi khói, ném áo vest xuống bậc thang, vỗ vỗ ý bảo Hạnh Hạnh ngồi xuống.

Anh nhìn vào bức tường trước mặt, nói: “Lúc anh quen Đồng Giai, cô ấy còn chưa đến hai mươi. Một cô gái rất ngây thơ, cười ngọt ngào. Sau khi tốt nghiệp vào làm quản lý khách sạn, có lẽ còn trẻ, cám dỗ quá nhiều, quá lớn, không kiềm được.”

Kỳ Lạc tự giễu cười: “Cũng có thể là tại anh không đủ tốt, không đủ chín chắn.”

Cao Hạnh Hạnh không nhịn được, nắm lấy cánh tay anh.

Anh không chớp mắt, nói tiếp: “Nếu là anh của bây giờ, có lẽ anh đã bảo vệ được cô ấy tốt hơn.”

Cô từ từ buông tay ra.

Kỳ Lạc rít một hơi thuốc sâu, dập tắt đầu thuốc rồi đứng dậy bước đến thùng rác, quay đầu nhìn cô.

Ánh mắt đó, cả đời cô cũng không quên được.

Có bất cam, có oán hận, có tự giễu, có tự trách, cũng có thỏa hiệp.

Giọng anh rất nhẹ, nhưng trong cầu thang vắng lặng lại rất rõ ràng.

Anh nói: “Em gái à, cô ấy đứng trước mặt anh khóc, khóc đến không thở nổi, anh chịu không được.”

Khi Kỳ Lạc và Hạnh Hạnh quay lại phòng bệnh thì Kỳ Cường đã tỉnh.

Nghe nói Hạnh Hạnh trở về, ông vui đến nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Bố không sao đâu, đừng lo.”

Bác sĩ kiểm tra xong, xác nhận có thể chuyển viện, lúc đó ông mới được đưa đi.

Tới bệnh viện tư nhân, sắp xếp xong cũng gần nửa đêm.

Sau khi hội chẩn với chuyên gia và xác nhận phương án điều trị với người nhà thì đã quá nửa đêm.

Bệnh viện có phòng nghỉ cho người nhà, giống khách sạn thương mại, điều kiện khá tốt, nhưng Lục Trạch Ngôn vẫn mua thêm nhiều đồ dùng.

Cao Dương kéo Hạnh Hạnh sang một bên: “Hạnh Hạnh, Tiểu Lục rốt cuộc làm gì vậy? Không phải con nói nó làm ở công ty tài chính sao?”

“Ừm…” Hạnh Hạnh ấp úng: “Là… nhà anh ấy cũng có tiền, rồi là… lãnh đạo cấp cao.”

Thật ra cô cũng không rõ chức vụ của anh, chỉ biết anh không có chức danh chính thức ở Lục thị, nhưng có hợp tác tài chính với công ty Trọng thị.

Anh từng nói tổ chức đó sẽ phát huy tác dụng khi Lục thị xuất hiện thâm hụt đỏ, nghe là biết rất lớn.

Cô khoác tay mẹ: “Mẹ đừng lo, con sẽ kết hôn với anh ấy, sẽ trả lại hết.”

Cao Dương nghẹn lời, không hiểu nổi logic của cô.

Sự chu đáo của Lục Trạch Ngôn nằm ở chỗ anh để bệnh viện gửi hóa đơn trực tiếp cho Cao Dương.

Thực ra, hóa đơn đó đã được giảm đi rất nhiều lần, phần còn lại do anh chi trả.

Đêm khuya trong hành lang bệnh viện yên tĩnh lạ thường.

Lục Trạch Ngôn bảo Hạnh Hạnh ngồi yên, anh quỳ một chân, cầm tăm bông chấm thuốc đỏ thoa lên vết sưng trên trán cô.

“Còn đau không?”

Cô định lắc đầu nhưng bị anh giữ cằm lại: “Đừng động.”

Nhìn đôi mắt nghiêm túc dịu dàng của anh, cô mấp máy môi: “Lục Trạch Ngôn, em rất không vui.”

Anh khựng tay lại, nhìn vào mắt cô: “Anh biết.”

“Không phải vì bố em.”

Anh thoa thêm mấy cái, rồi dọn dẹp lại: “Vì anh trai em.”

Cô cắn môi: “Em không hiểu, rõ ràng là Đồng Giai sai, sao anh trai em lại nói là do anh ấy trước kia không bảo vệ tốt cô ta?”

“Chắc là hối hận.”

“???”

“Hoặc là tiếc nuối.”

Cô cố tiêu hóa lời anh, nhớ lại dáng vẻ trước kia của Kỳ Lạc, và bây giờ.

Anh bắt đầu thay đổi, làm việc chăm chỉ, trưởng thành… chính là từ sau khi chia tay Đồng Giai.

Tuổi trẻ luôn có những tiếc nuối, người ta sẽ tự nhận lỗi, rồi hối hận mãi.

Nghĩ nếu như thế này, nếu như thế kia… thì kết cục có lẽ đã khác.

Lục Trạch Ngôn cúi người, hôn nhẹ lên môi cô: “Đi ngủ đi, sắp sáng rồi.”

Cô hoàn hồn, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Cô đứng lên, ôm eo anh: “Hôm nay vất vả cho anh rồi.”

Chưa đợi anh phản ứng, cô đã ngẩng cằm, vòng tay lên cổ anh: “Em sẽ trả cho anh.”

Anh nhướng mày, ánh mắt sâu xa khó lường: “Phải trả đấy, anh chờ.”

Anh hôn trán cô: “Mau ngủ đi.”

Ngày hôm sau, sắc mặt Kỳ Cường đã tốt hơn nhiều, thể chất ông vốn tốt, bác sĩ cũng nói các chỉ số đều rất ổn.

Cao Hạnh Hạnh không muốn đi lắm, muốn ở lại, lại bị Cao Dương khuyên mãi mới chịu đứng dậy về Ngọc Hòa.

Về đến Ngọc Hòa Cao Hạnh Hạnh vẫn giữ nếp cũ, trưa, tối mỗi ngày hai cuộc gọi video.

Cô vẫn còn hơi sợ hãi, sợ bố mẹ không muốn cô lo lắng mà giấu giếm bệnh tình.

Chuyện công ty Cao Hạnh Hạnh cũng không còn băn khoăn nữa, sau khi nói chuyện với lão Trương, cô lên mạng mua bình xịt hơi cay bỏ vào túi mang theo người phòng thân.

Có một đêm Cao Hạnh Hạnh gặp ác mộng.

Trong mơ, Đồng Giai lại lừa dối Kỳ Lạc, Kỳ Lạc ngồi trong cầu thang tối tăm hút thuốc liên tục, cô khuyên thế nào Kỳ Lạc cũng không động lòng.

Cầu thang dần sáng lên, biến thành phòng bệnh bệnh viện, bác sĩ đang cấp cứu cho Kỳ Cường trên giường bệnh bằng máy thở, Cao Dương đứng bên cạnh khóc đến xé lòng.

Cao Hạnh Hạnh muốn tiến lên ôm Cao Dương, lại bị một bàn tay kéo giật về phía sau, cô quay đầu, đối diện với nụ cười bỉ ổi của tổng giám đốc Chương.

Cao Hạnh Hạnh tỉnh dậy, lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, rồi phát hiện Lục Trạch Ngôn không có ở đây.

Cô đi chân trần ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng anh đang gọi điện thoại ở phòng khách.

Lục Trạch Ngôn nói với đầu dây bên kia, không đợi anh tự mình đến lấy, trực tiếp gửi qua đây gì đó.

Cô còn chưa kịp nghe kỹ hơn Lục Trạch Ngôn đã cúp máy, phát hiện ra Cao Hạnh Hạnh.

“Sao lại không mang giày?”

Lục Trạch Ngôn tiến lên bế bổng cô vào phòng.

“Em hết ‘ngày đèn đỏ’ rồi.”

Lục Trạch Ngôn cười: “Em đang nhắc anh à?”

Cao Hạnh Hạnh đấm nhẹ vào vai anh: “Ý em là đi chân trần cũng được.”

Thứ sáu Cao Hạnh Hạnh nhận được bệnh án mới nhất của Kỳ Cường do Lục Trạch Ngôn gửi tới, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cao Hạnh Hạnh: [Máy bay của anh tối mai cất cánh, tối nay có phải nên ăn một bữa thật ngon không?]

LU: [Không cần, em tự ăn đi.]

Cao Hạnh Hạnh trực tiếp gửi qua ba cái biểu tượng dấu chấm hỏi to đùng.

LU: [Ngoan.]

Cao Hạnh Hạnh ngay lập tức gửi một biểu tượng tát tai.

Buổi tối Cao Hạnh Hạnh tự giải quyết bữa tối, sau đó cùng Vu Giản chơi game.

Cô chợt nhớ lần trước Cao Dương nói phí nhượng quyền cửa hàng tiện lợi lại tăng, muốn tự làm riêng, rồi tạo một chương trình nhỏ trên WeChat, tự động đặt hàng gì đó.

Cao Hạnh Hạnh còn nhớ Trình Di Khả nói Vu Giản là lập trình viên toàn năng, rất rành mấy cái này.

Thế là hỏi Vu Giản: “Vu Giản, em có thể tìm giúp chị người làm chương trình nhỏ trên WeChat không? Tiền không thành vấn đề, cần đáng tin cậy.”

Vu Giản: “Kiểu gì? Có bản thiết kế không?”

“Không có.” Cao Hạnh Hạnh thật ra không hiểu lắm: “Chỉ là làm cho cửa hàng tiện lợi của nhà chị, loại có thể tự đặt hàng thanh toán ấy.”

“Cửa hàng nhỏ hả? Cái này đơn giản mà, gần đây dự án của em khá rảnh, có thể làm giúp chị.”

“Vậy cảm ơn trước…”

“Ấy—” Vu Giản cắt ngang lời Cao Hạnh Hạnh, giọng điệu âm dương quái khí: “Em đột nhiên nhớ ra, em chỉ là một cậu em trai nhỏ, có lẽ làm không tốt đâu!”

“!!!” Cao Hạnh Hạnh lập tức hiểu ý, xem ra món nợ thường ngày đều phải trả rồi, cố kéo giọng: “Anh Dã Vương ơi, Anh Dã Vương lợi hại nhất đó~!”

Trong tai nghe, Vu Giản giả vờ nôn ọe: “Được rồi được rồi, chúng ta hẹn thời gian bàn bạc về yêu cầu nhé.”

“Yêu cầu? Yêu cầu gì?”

“Ây—” Vu Giản cạn lời, đổi cách nói khác: “Nghĩ xem muốn chức năng gì, muốn phong cách gì, hiểu không?”

Cao Hạnh Hạnh nghiến răng, bình thường toàn là cô trêu chọc cậu em này, bây giờ có việc cầu cạnh đành phải cúi đầu: “Hiểu, hiểu, hiểu!”

Chơi xong một ván game, lại nói với Vu Giản thêm vài câu mới thoát game.

Cao Hạnh Hạnh vừa thoát game, tai nghe trên tai liền bị giật ra.

Cô giật bắn mình, quay đầu lại đâm sầm vào lòng Lục Trạch Ngôn.

“Hết hồn.” Cao Hạnh Hạnh đấm nhẹ vào vai anh: “Anh về sao không nói?”

“Là do em nói chuyện chuyên tâm quá.”

Lục Trạch Ngôn kéo Cao Hạnh Hạnh từ dưới đất lên, ngồi xuống sofa.

Anh véo cằm cô, nhấn từng chữ một: “ANH! DÃ! VƯƠNG!”

“???”

Bình Luận (0)
Comment