Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 76

Lần gặp lại Vu Giản là vào cuối tháng mười một.

Vẫn là quán cà phê ở trung tâm thành phố. Cao Hạnh Hạnh cởi áo khoác bông, ngồi đối diện Vu Giản và âm thầm quan sát cậu.

Cô đang nghĩ, nên làm sao để giúp Diệp Tử nối sợi tơ hồng này mới ổn đây?

Vu Giản “tách tách tách” gõ bàn phím máy tính, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Cao Hạnh Hạnh.

Lúc đầu cậu không để ý, cúi đầu gõ thêm một lúc nữa, vô thức ngẩng lên lại chạm phải ánh mắt quan sát của cô.

Sau cái nhìn chạm nhau, cô còn cười với cậu một cách ngượng ngùng.

Vu Giản hơi nghiêng máy tính, cảm thấy hôm nay chị gái này có vẻ có ý đồ không tốt.

Cao Hạnh Hạnh khuấy ly nước làm các lớp màu trong ly hòa vào nhau biến thành màu cam.

Cô liếm môi, nhỏ giọng hỏi:
“Vu Giản, quê em ở đâu vậy?”

“Người bản địa Ngọc Hòa.”

Bản địa Ngọc Hòa?

Cao Hạnh Hạnh thầm tính toán, Diệp Tử cũng là người Ngọc Hòa, chẳng phải trùng hợp quá sao?

Vấn đề yêu xa được giải quyết rồi!

Cô tiếp tục hỏi:
“Em sinh năm 96 hay 97?”

Vu Giản khựng tay, liếc cô một cái:
“97.”

Diệp Tử sinh năm 96, vậy chẳng phải là tình chị em sao?

Tình chị em không biết Vu Giản có chấp nhận được không?

Nhưng chênh lệch cũng không lớn lắm. Cao Hạnh Hạnh hút một ngụm nước:
“Vậy em đi học sớm hả?”

Vu Giản khẽ “ừ” một tiếng.

Một lúc sau cậu với lấy ly nước, liếc thấy Cao Hạnh Hạnh chống cằm một tay, tay kia gõ nhẹ trên bàn, ánh mắt đảo qua đảo lại như đang suy nghĩ.

Cao Hạnh Hạnh ngừng tay, lại nhìn anh:
“Em có bạn gái chưa?”

Vu Giản đang uống nước, nghe vậy thì “phụt” một tiếng phun ra, ho sặc sụa.

Cao Hạnh Hạnh vội lấy khăn giấy:
“Em uống cẩn thận chút.”

Vu Giản ho đến đỏ mặt, một lúc sau mới bình tĩnh lại:
“Chị hỏi cái đó làm gì?”

“Chỉ muốn biết thêm thôi.”

Vu Giản nhíu mày, lau nước ở cằm:
“Không có.”

“Không có gì?”

“Không có bạn gái.”

Cao Hạnh Hạnh nở nụ cười, ân cần rót thêm nước cho cậu rồi chỉ vào máy tính:
“Em tiếp tục đi, đừng để ý chị.”

Vu Giản nhìn cô hai cái rồi tiếp tục sửa code:
“Em sửa xong phần này rồi, chị xác nhận kỹ nhé, sau này nếu còn thay đổi yêu cầu thì em sẽ tính phí riêng đấy.”

“Được, em cứ báo giá là được.” Cao Hạnh Hạnh cười rất hiền lành.

“Em không có ý đó…” Vu Giản có chút ngại ngùng, thở dài: “Thôi, chị đừng nói gì nữa.”

Nhưng Cao Hạnh Hạnh còn một câu hỏi cuối cùng.

Rất quan trọng.

Cô dè dặt hỏi:
“Chị hỏi thêm một câu cuối cùng nữa được không?”

Vu Giản không để ý cô.

Cao Hạnh Hạnh bất lực, thất vọng gục đầu xuống bàn.

Một lúc lâu sau Vu Giản cất máy tính, thấy cô ủ rũ như vậy liền bật cười, lại cầm ly nước lên, nhẹ nhàng nói:
“Hỏi đi.”

Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu, tóc tai rối bời, hơi ngẩn người:
“Cái gì?”

“Không phải muốn hỏi thêm câu cuối cùng à?”

Mắt cô sáng rực lên, hỏi thẳng:
“Em có chấp nhận tình chị em không?”

“Phụt——” Vu Giản lại phun nước: “Khụ khụ khụ——khụ——”

Cao Hạnh Hạnh nghiêng người, thấy cậu ho không ngừng liền lập tức đứng dậy đưa khăn giấy.

Cậu ho dữ hơn cả lúc nãy, đến cả tai cũng đỏ.

Cô định vỗ lưng giúp, tay vừa đặt lên lưng thì Vu Giản lập tức bật dậy.

Cậu ôm ngực, nói khó khăn:
“Khụ——khụ khụ——Chị, chị làm gì đấy? Khụ khụ——”

“Chị, chị giúp em mà.”

“Không cần! Không cần chị giúp! Khụ khụ——”

Cao Hạnh Hạnh: “……”

Cô ngồi lại, giúp dọn mớ hỗn độn trên bàn.

Một lúc sau, thấy cậu đã bình tĩnh lại, cô lấy điện thoại ra:
“Thật ra hôm nay chị……”

“Chị…chị dừng lại!” Vu Giản đá ghế, gập máy tính lại, nói lắp bắp: “Em…em còn có việc, không ăn tối với chị nữa. Phần code còn lại em sửa xong rồi sẽ gửi từ xa cho chị.”

“Được, không ăn thì không ăn. Nhưng em có thể cân nhắc……”

“Không được!” Vu Giản đỏ mặt cắt lời, giọng cao vút: “Em không cân nhắc!!!”

Cao Hạnh Hạnh giơ điện thoại:
“Hay là mình kết bạn trước……”

“Em đi đây!!!” Vu Giản tránh ánh mắt cô, vác ba lô xám lên vai, vòng qua ghế rời đi thật nhanh.

“Vu Giản——”

Cậu không quay đầu:
“Đừng gọi em!”

“Không phải, em chưa cất máy tính.”

Cô thấy Vu Giản khựng lại, vai trùng xuống, vài giây sau mới quay lại ôm máy tính đi không ngoảnh đầu.

Cao Hạnh Hạnh gom đống khăn giấy ướt trên bàn, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Vu Giản, lẩm bẩm:
“Cũng đâu có quá đáng lắm đâu?”

Sau khi thanh toán, cô cầm túi đi về phía ga tàu điện ngầm rồi nhắn tin cho Vu Giản.

Cao Hạnh Hạnh: [Xin lỗi, là chị mạo phạm, mong em đừng quá để tâm, sau này chị sẽ không nhắc lại nữa.]

Sau đó cô lại nhắn cho Diệp Tử.

Cao Hạnh Hạnh: [Diệp Tử, xin lỗi nha, cún con hình như phản cảm lắm, tớ bó tay rồi.]

Vừa quẹt thẻ vào trạm tàu điện ngầm, cô thề, sau này sẽ không làm bà mai nữa, thật sự là chẳng được lòng bên nào.

Trên tàu điện ngầm cô lim dim buồn ngủ, điện thoại rung lên hai lần.

Là tin nhắn của Lục Trạch Ngôn.

LU: [Hạnh Hạnh, anh vừa thử một loại rượu brandy vị anh đào.]

LU: [Chắc em sẽ thích.]

Cơn buồn ngủ tan biến, cô cầm điện thoại lạnh lùng nói:
“Hai giờ sáng rồi mà anh không ngủ, còn uống rượu?”

Lục Trạch Ngôn cũng gửi lại một tin nhắn thoại.

Trên tàu ồn ào nên cô đeo tai nghe vào.

Giọng anh ấm áp, như ánh hoàng hôn chiếu vào thung lũng lạnh lẽo:
“Tháng sau anh về.”

Lần công tác cuối năm của Cao Hạnh Hạnh kết thúc vào giữa tháng mười hai.

Ra khỏi sân bay, cô tạm biệt đồng nghiệp rồi kéo vali nhỏ đến bãi xe tìm Tiểu Lý.

Quá quen đường quen nẻo.

Cô cảm thấy nhắm mắt cũng tìm được chỗ đậu xe này.

Vừa lên xe cô vừa lướt điện thoại vừa nói:
“Tiểu Lý, về khách sạn nha, cảm ơn.”

Kể từ lần trước Lục Trạch Ngôn nói sẽ về, Cao Hạnh Hạnh luôn chú ý đến những tin tức trong giới tài chính quốc tế.

Mấy hôm trước có tin đồn Tập đoàn Lục thị gặp khủng hoảng tài chính, nhưng chỉ là tin phong phanh, rồi lại lặng mất.

Dù sao cây cao bóng cả, không ai tin là thật, chỉ cho là tin đồn thất thiệt.

Cô xem xong tin mới mà không thấy gì mới, hơi thất vọng bĩu môi.

Đặt điện thoại xuống cô mới nhận ra xe vẫn chưa chạy.

Cô nhìn sang ghế lái, là bóng dáng quen thuộc khiến cô vô cùng nhớ nhung.

Chớp mắt nhẹ, ánh mắt bối rối không dám tin, mãi đến khi đối diện ánh mắt thâm tình trong gương chiếu hậu cô mới ngồi thẳng lên.

Cô ấy nghiêng người về phía trước, thu lại nụ cười, hờn dỗi nói:
“Anh về mà không nói gì.”

Lục Trạch Ngôn nghiêng người hôn cô.

Cao Hạnh Hạnh vui vẻ xuống ghế sau, chuyển qua ghế phụ, làm động tác Ultraman ngốc nghếch:
“Xuất phát! Về nhà!”

Lục Trạch Ngôn rẽ khỏi đường sân bay mới nói:
“Ăn cơm xong rồi về.”

Trên đường đi Cao Hạnh Hạnh không ngừng nói chuyện, không hề che giấu vẻ vui mừng. Dù gì họ đã không gặp nhau được hai tháng rồi.

Cô nói Kỳ Lạc và Đồng Giai chia tay rồi, cô rất vui.

Nói bố cô đi tái khám, kết quả rất tốt, cô rất vui.

Nói tiền thưởng quý của cô đã được phát, cô rất vui.

Nói tháng trước cô với Diệp Tử đi đặt may sườn xám, bà chủ khen dáng cô đẹp, còn giảm giá, cô rất vui.

Nói lần này đi công tác, hạt óc chó ở địa phương rất ngon, cô cũng rất vui.

Thực ra những chuyện này cô đều từng nói với Lục Trạch Ngôn qua WeChat.

Nhưng cô cảm thấy nói trực tiếp vẫn khác.

Cuối cùng, Cao Hạnh Hạnh nghiêng người dựa vào bệ tì tay ở giữa, cười rạng rỡ nhìn anh:
“Vui nhất, là anh đã về rồi.”

Lục Trạch Ngôn cảm thấy cô như tính toán đúng thời điểm.

Anh đạp phanh dừng xe phía sau một chiếc xe khác rồi nhẹ nhàng hôn môi cô:
“Ngồi cho vững.”

Cô gái này như học được cách đổi mặt, lập tức nói:
“Nếu anh về đầu tháng thì tốt, em còn có thể đón sinh nhật cùng anh.”

Sinh nhật có gì hay ho? Lục Trạch Ngôn nghĩ vậy.

Anh quay sang nhìn cô, mặt cô thật sự mang nét thất vọng. Anh lập tức xoa đầu cô:
“Sang năm cùng đón nhé.”

“Cũng đúng, thời gian…” Cô nheo mắt trong ánh nắng mùa đông: “Còn dài mà.”

Cô gái này thật đáng yêu, cực kỳ thích chia sẻ.

Còn Lục Trạch Ngôn vốn không phải người thích chia sẻ, nhưng giờ đã thay đổi.

Anh bắt đầu kể chuyện Lục thị, chuyện tài chính, chuyện luân chuyển vốn.

Cô nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy anh rất vui, nói đến những chuyện đó thì môi anh nở nụ cười nhẹ, như những chuyện phức tạp kia sắp đến hồi kết thúc.

Vào thành phố thì bắt đầu kẹt xe.

Cô nghịch điện thoại:
“Ăn ở đâu vậy?”

“Mộng Phù Sinh.”

“Là tên nhà hàng à? Nghe hay ghê.”

Mộng Phù Sinh là nơi Lục Trạch Ngôn hỏi thăm từ Doãn Phi Phi.

Khi đó Doãn Phi Phi đang quay phim ở vùng núi, nghe trợ lý nói Lục Trạch Ngôn gọi đến bốn lần, còn chưa cởi dây treo người đã gọi lại.

Cô tưởng có chuyện lớn, gọi đến bốn cuộc cơ mà.

Kết quả anh hỏi cô, ở Ngọc Hòa có nhà hàng nào ngon không?

Doãn Phi Phi cạn lời, sau khi giới thiệu xong còn trêu chọc:
“Anh, yêu đương ngọt ngào chưa?”

Lục Trạch Ngôn nghiêm túc hỏi:
“Là sao?”

Doãn Phi Phi cũng nghiêm túc giải thích:
“Nghĩa là, nếu yêu đương là một món ăn, anh thấy nó có ngon không?”

“… Ngon.”

Doãn Phi Phi cười đến không thở nổi, dù đang mặc đồ treo người, cô hỏi:
“Khi nào anh về Ngọc Hòa? Tuần tới em rảnh, xem có gặp được anh không.”

“Tháng sau, chưa xác định ngày.”

“Tháng sau?” Doãn Phi Phi vô cùng bất lực, hét lên trong núi, “Bây giờ mới mùng 5 thôi!!!”

Lục Trạch Ngôn cúp máy rồi nhìn vườn hoa hồng phía trước.

Dù hơi sớm nhưng anh rất nhớ cô.

Đến Mộng Phù Sinh, Cao Hạnh Hạnh cau mày, khẽ bĩu môi.

Sân nhỏ kiểu Trung Hoa, biển gỗ, trước cổng khắc dòng chữ:
“Cần chi hỏi chuyện phù sinh, phù sinh vốn dĩ là giấc mộng.”

Bên cạnh treo bảng tròn bằng gỗ, chữ “Chay” thật to.

Lục Trạch Ngôn cũng không ngờ Mộng Phù Sinh là nhà hàng chay.

Mà Cao Hạnh Hạnh là kiểu người “mê thịt”, lại còn thích đậm vị.

Cô vung tay, định gỡ tay anh đang đan vào tay cô:
“Anh mới không gặp em bao lâu? Mà hoàn toàn không nhớ sở thích của em rồi, anh thay lòng rồi hả?”

Lục Trạch Ngôn ho khan che giấu lúng túng:
“Đổi chỗ khác.”

“Đã tới rồi.” Cô bước vào: “Thử xem sao.”

Trang trí mang phong cách thiền, vừa ngồi xuống là có trà mát.

Món ăn đẹp mắt tinh xảo, bề ngoài không nhận ra nguyên liệu, cô phục vụ mặc áo dài giới thiệu từng món.

Một vài món còn trông như đồ mặn, vị cũng không phân biệt được.

Cao Hạnh Hạnh không nhịn được nói: “Lục Trạch Ngôn, thật ra đồ chay cũng ngon ghê.”

Những lời ngọt ngào của cô ấy lập tức tuôn ra: “Có lẽ là vì anh nên mới thấy ngon.”

Những lời này rất sến nhưng Lục Trạch Ngôn lại thấy rất vui, nếu không phải đang ở ngoài chắc anh đã hôn cô rồi.

Ăn xong Cao Hạnh Hạnh chỉ đạo anh đến một chỗ khác để lấy sườn xám đặt may.

Bà chủ đã gọi điện từ trước, nhưng cô đi công tác nên chưa đến lấy.

Bà chủ rất đẹp, mặc sườn xám uyển chuyển thướt tha.

Bà nhận ra Cao Hạnh Hạnh ngay, ánh mắt dừng lại ở hai bàn tay đang đan chặt của hai người, dùng giọng điệu đặc biệt tao nhã nó:
“Đúng là đôi trai tài gái sắc.”

Bà lấy ra chiếc sườn xám đặt may riêng cho cô, là kiểu bà đã giới thiệu cho cô, bà rất muốn xem cô mặc lên thế nào.

Sườn xám bằng lụa trắng in hoa mộc lan, cổ hoa, tay bèo, cúc hoa văn.

“Cô thử trước xem cần sửa chỗ nào không nhé.”

Cô cầm váy đi vào phòng thử đồ, Lục Trạch Ngôn đứng ngoài đợi.

Anh xoay người, thấy bà chủ đứng trước bàn cắt mẫu cầm thước đo tỉ mỉ nhìn anh.

Anh không tỏ vẻ khó chịu, chỉ gật gật đầu nhẹ.

Thấy vậy bà chủ mạnh dạn bước tới:
“Bạn gái của anh dáng thật đẹp.”

“Cảm ơn.”

“Nếu kết hôn, có cần đặt may ở chỗ tôi không? Cả đồ của anh nữa.”

Cao Hạnh Hạnh đang trong phòng thử đồ, đang cài cúc, hơi khó nên hơi bực.

Bỗng nghe thấy hai từ “kết hôn”, tay cô khựng lại, lập tức áp tai vào cửa nghe lén.

Bình Luận (0)
Comment