Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 79

Sau Tết Nguyên đán Cao Hạnh Hạnh quay trở lại công ty.

Lão Trương gọi Cao Hạnh Hạnh vào văn phòng, hỏi cô dự định tương lai thế nào.

Vì vẻ mặt anh ta nghiêm túc, Cao Hạnh Hạnh còn tưởng mình đã vi phạm kỷ luật công ty ở đâu đó.

Kết quả Lão Trương nói, trong số những nhân viên mới vào làm năm ngoái, đánh giá dự án của cô thuộc top đầu, sang năm là tròn hai năm vào làm, hỏi về kế hoạch nghề nghiệp của cô, muốn phát triển theo hướng nào.

Cao Hạnh Hạnh kể chuyện này với Lục Trạch Ngôn lúc đang ngâm mình trong bồn tắm.

Cô vê một ít bọt xà phòng thổi nhẹ rồi nằm nhoài trên thành bồn nhìn Lục Trạch Ngôn: “Có phải anh giở trò gì trong đó không đấy?”

Lục Trạch Ngôn bật cười, đặt đồ đang cầm trên tay xuống: “Sao lại nghĩ vậy?”

“Rõ ràng em chẳng làm gì cả, sao lại được coi là xuất sắc chứ?” Cao Hạnh Hạnh chớp chớp mắt: “Trước đây lão Trương còn hỏi em là người nhà em là ai.”

“Anh thật sự chỉ nhúng tay vào dự án của ngân hàng đầu tư Lục Thị thôi, những cái khác tuyệt đối không làm.”

“Tổng giám đốc Lục, thừa nhận đi?” Cao Hạnh Hạnh khụt khịt mũi, ngón tay dính nước chỉ vào Lục Trạch Ngôn, trong mắt cười chứa đầy vẻ tinh ranh: “Anh đã thèm muốn em từ lâu rồi.”

Cô ngâm mình một lúc lâu, làn da trắng hồng hào. Búi tóc được búi tùy tiện có vài sợi tuột ra, thấm ướt rồi dính vào cổ.

Chuyện thèm muốn cô chẳng có gì không muốn thừa nhận.

“Phải.” Lục Trạch Ngôn đi tới ngồi xổm xuống, véo cằm cô nâng lên, hôn nhẹ một cái: “Vấn đề này em nên hỏi sếp của em.”

Cao Hạnh Hạnh tức giận vỗ tay anh ra, xoay người để lộ tấm lưng trần mịn màng.

Lục Trạch Ngôn đưa tay lên, giúp cô buộc lại búi tóc lỏng lẻo.

Những gợn sóng lăn tăn trong bồn tắm gợn thẳng vào lòng người.

Cao Hạnh Hạnh xoay người lại, khuôn mặt trắng nõn không tì vết nở nụ cười tươi rói.

Cô vốc một ít bọt xà phòng bôi lên mặt Lục Trạch Ngôn, đắc ý vênh váo: “Em hỏi rồi, chỉ trêu anh thôi.”

Lục Trạch Ngôn quay lại bên bệ đá, đưa tay lấy khăn mặt lau mặt, sau đó dùng ống nhỏ giọt thêm tinh dầu vào cốc thủy tinh rồi dùng que thủy tinh khuấy đều từ tốn.

Anh chăm chú quan sát mức độ hòa quyện, không quên bắt chuyện: “Vậy sếp em nói sao?”

“Chỉ là có mấy dự án không ai muốn đi thì em đi, tiền bối đi cùng nói thái độ làm việc của em rất nghiêm túc.”

“Vậy thì đúng là rất nghiêm túc.”

“Thật ra không phải vậy đâu.” Cao Hạnh Hạnh cười như vớ được món hời lớn: “Những dự án mà họ không muốn đi, có cái là vì khả năng hợp tác thành công quá nhỏ, không muốn chạy một chuyến mà không có hoa hồng, có cái là vì người phụ trách của công ty đối tác nổi tiếng khó chiều, không muốn đối phó…”

Lục Trạch Ngôn đặt ống nhỏ giọt xuống: “Vậy còn em? Sao lại muốn đi?”

“Em cũng không có muốn hay không muốn, dù sao cũng là đi công tác, đi đâu cũng như nhau, nên họ hỏi em liền nói tuân theo sự sắp xếp, coi như đi du lịch, hoa hồng thế nào cũng vậy thôi.”

“Vậy sao em còn nghiêm túc làm đề án?”

“Vốn dĩ khả năng đàm phán thành công đã không lớn, không tìm hiểu kỹ tài liệu làm đề án thì lúc về báo cáo cũng không đủ chữ.”

Có thể nói sự nghiêm túc thành lười biếng, Lục Trạch Ngôn cũng cạn lời.

Cao Hạnh Hạnh lau mồ hôi trên trán: “Lục Trạch Ngôn, thật ra lần trước em đến nước M tìm anh, lúc đó đã hạ quyết tâm phải làm việc chăm chỉ.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau khi về thì đổi ý rồi, vẫn là đừng đặt mục tiêu cho mình nữa.” Cao Hạnh Hạnh dùng lòng bàn tay vốc nước, tạt vào ống quần Lục Trạch Ngôn: “Vẫn là thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.”

“Đừng nghịch.” Lục Trạch Ngôn cầm chiếc nhíp nhỏ, cắm tim nến vào cốc thủy tinh.

Cao Hạnh Hạnh không dừng tay, lại tạt nước vào ống quần anh.

Mấy lần liền Lục Trạch Ngôn vẫn không hề nhúc nhích cô mới chịu dừng tay.

Lục Trạch Ngôn dùng nhíp nhỏ gắp miếng gỗ thơm nhúng vào dung dịch trong suốt hai vòng rồi mới đặt lên sáp nến.

Nhìn anh như vậy Cao Hạnh Hạnh chợt nhớ đến cuộc thi hóa học năm đó.

Người trước mắt vẫn giống như lúc đó, luôn mang vẻ mặt thong dong bình tĩnh.

Cũng có thay đổi, ví dụ như đường nét xương hàm của anh đã cứng rắn hơn, trông trưởng thành hơn rất nhiều, vóc dáng cũng rắn rỏi hơn một chút.

Lục Trạch Ngôn đặt cốc thủy tinh lên khay: “Sau đó thì sao? Kế hoạch nghề nghiệp của cô Cao là gì?”

“Đương nhiên là…” Cao Hạnh Hạnh thu hồi ánh mắt: “Haha, em nói không có kế hoạch, chỗ nào rảnh thì điều em đến đó, không muốn đi công tác nữa.”

Nụ cười trên mặt Lục Trạch Ngôn lan rộng, câu trả lời này quả thực nằm trong dự đoán của anh.

“Lục Trạch Ngôn, nến thơm anh làm là mùi gì vậy?”

“Gỗ cẩm lai Brazil.”

“Lần đầu làm à?” Cao Hạnh Hạnh nghịch bọt xà phòng: “Có thất bại không?”

“Đến lúc đó em thử giúp anh nhé?”

“Được.”

Lục Trạch Ngôn đặt khay vào một thiết bị sau đó cắm điện.

Anh xoay người, từ trên cao nhìn xuống cô gái đang nghịch bọt xà phòng, thầm nghĩ, cuối cùng cũng làm xong.

Cao Hạnh Hạnh cảm nhận được ánh mắt nóng rực, quay đầu lại đối diện với đôi mắt sâu thẳm không rõ ý tứ của anh, nuốt nước bọt.

Phòng tắm thật sự không phải là một nơi an toàn.

“Làm… làm gì?”

Lục Trạch Ngôn nhướng mày: “Tắm xong chưa?”

“???”

Cao Hạnh Hạnh nhìn thấy anh tiện tay kéo chiếc khăn tắm rồi đi về phía cô.

Cô lùi lại một chút, trượt chân thụt xuống nước, lúc bò dậy tóc tai rối bù trông vô cùng thảm hại.

Nhưng vẫn không quên nói: “Chưa tắm xong.”

Lục Trạch Ngôn bế cô lên, lau khô nước: “Vậy thì không tắm nữa.”

“!!!”

Giọng anh mang theo ý trêu chọc: “Dù sao lát nữa cũng phải tắm lại.”

***

Tiệc tất niên công ty năm nay, phần rút thăm trúng thưởng vẫn là tiết mục được mong đợi nhất.

Có tin nội bộ nói tỷ lệ trúng thưởng năm nay không cao bằng năm ngoái.

Cao Hạnh Hạnh không ôm hy vọng gì nhiều, dù sao năm ngoái tỷ lệ trúng thưởng cao như vậy mà cô còn không trúng.

Kết quả năm nay, cô lại trúng thưởng.

Vui quá nên cô uống chút rượu. Lúc cùng Diệp Tử đi ra ngoài liền nhìn thấy Lục Trạch Ngôn đứng trong gió lạnh.

Anh đứng bên ngoài đợi cô.

Cao Hạnh Hạnh lao vào lòng anh, báo tin vui: “Lục Trạch Ngôn, em trúng thưởng rồi.”

Lục Trạch Ngôn dịu dàng xoa đầu cô, sau đó lịch sự gật đầu với người phía sau cô.

Lúc này Cao Hạnh Hạnh mới quay lại làm động tác “bye bye” với Diệp Tử.

Lục Trạch Ngôn lấy chiếc khăn quàng trên tay cô quàng cho cô: “Trúng gì thế?”

“Nồi cơm điện! Nói là qua Tết gửi đến!”

Trên đường về Cao Hạnh Hạnh men say càng nồng, đang ngủ gà ngủ gật cô bỗng chợt nhận ra điều gì đó. Cô mở đôi mắt say khướt: “Lục Trạch Ngôn, nồi cơm điện…hình như chúng ta không dùng đến?”

“…”

Vì ở khách sạn nên không dùng đến.

Giải thưởng này trúng cũng như không trúng.

Trong cơn mơ màng Cao Hạnh Hạnh cảm thấy Lục Trạch Ngôn xoa đầu cô, hình như còn nói gì đó.

Cô không nghe rõ.

Sau tiệc tất niên không đi làm được mấy ngày đã đến kỳ nghỉ Tết Nguyên đán.

Điểm khác biệt nhất của Tết năm nay so với mọi năm là những lời nhắc nhở về Kỳ Lạc.

Anh ba mươi tuổi rồi, họ hàng làng xóm gặp mặt đều hỏi một câu về chuyện bạn gái, thậm chí còn muốn giới thiệu cho anh.

Vốn dĩ Kỳ Cường và Cao Dương không thấy có gì, nghe nhiều lần cũng cảm thấy có phải với tư cách là bố mẹ, nên quan tâm đến phương diện này của con trai hơn không, thế là trên bàn ăn cũng bắt đầu hỏi anh.

Hỏi anh thích kiểu con gái nào?

Nói nhà ai đó có cháu gái gì đó, hỏi anh có muốn gặp không.

Cuối cùng vẫn là Lục Trạch Ngôn đứng ra giải vây, chuyển chủ đề đi.

Lúc tiễn Lục Trạch Ngôn ra cửa, Cao Hạnh Hạnh khoác tay Lục Trạch Ngôn: “Anh thân với anh trai em từ khi nào thế?”

“Ừm…”

Vốn chỉ là hỏi bâng quơ, bộ dạng không nói nên lời này của Lục Trạch Ngôn lập tức khơi dậy sự tò mò của Cao Hạnh Hạnh: “Hai người có liên lạc riêng với nhau à?”

“Ừm.”

Lục Trạch Ngôn… lại gật đầu!!!

Cao Hạnh Hạnh kéo tay anh: “Từ khi nào thế? Sao em không bao giờ biết? Hai người lại có bí mật nhỏ à?”

“…”

“Không nói cho em biết à?”

“…” Lục Trạch Ngôn thở dài, sửa lại chiếc mũ len cho cô: “Anh trai em chỉ hỏi anh, có nghiêm túc với em không.”

“Anh ấy hỏi anh cái đó làm gì?”

“Chắc là Đồng Giai nói gì đó.” Lục Trạch Ngôn chỉ có thể nói suy đoán của mình cho Cao Hạnh Hạnh biết: “Bọn họ chia tay cũng là vào lúc đó, cụ thể anh không hỏi nhiều.”

“…” Đồng Giai?

“Được rồi, mau về đi?” Lục Trạch Ngôn nhìn lên bầu trời: “Cảm giác sắp có tuyết rơi nữa rồi.”

Cao Hạnh Hạnh về phòng, lăn lộn trên giường hai vòng. Cô đột nhiên rất muốn biết tại sao lúc đó Kỳ Lạc lại chia tay Đồng Giai, luôn cảm thấy có liên quan đến mình.

Nhưng cô cũng biết cô không thể hỏi, vết sẹo của Kỳ Lạc vừa mới lành, không thể nhắc lại.

Thoắt cái đã đến đầu xuân, nhiệt độ ở Ngọc Hòa tăng vọt lên hai mươi độ.

Ánh nắng chiếu lên người ấm áp.

Cao Hạnh Hạnh lấy chăn mỏng ra ban công, nằm trên ghế.

Cô lại chê nắng chói mắt, bảo Lục Trạch Ngôn lấy ô che nắng che đầu cho cô.

Che như vậy, cũng chỉ còn lại đôi chân đung đưa trong nắng.

Cao Hạnh Hạnh cảm thấy, những ngày có Lục Trạch Ngôn ở bên, thật sự rất dễ chịu.

Nhưng cô hiểu sâu sắc rằng, những ngày như vậy sẽ không kéo dài quá lâu.

Buổi tối cô ngủ mơ màng cũng có thể cảm nhận được điện thoại của Lục Trạch Ngôn rung lên.

Nhiều lúc anh sẽ cúp máy, sẽ khẽ thở dài, sẽ hôn lên trán cô, rồi ôm cô vào lòng ngủ tiếp.

Nhưng cũng có đôi lần hiếm hoi anh sẽ dậy vén lại chăn cho cô rồi ra khỏi phòng nghe điện thoại.

Những lần anh cẩn thận đóng cửa phòng, cô đã nghe thấy vài lần anh gọi: “Anh…” vào điện thoại.

Hình như thời cơ mà Lục Trạch Ngôn vẫn luôn chờ đợi cuối cùng cũng đã đến.

Cao Hạnh Hạnh nghe thấy Lục Trạch Ngôn lại nhận một cuộc điện thoại sau đó đi về phía cô.

Cô nhắm mắt không động đậy giả vờ ngủ, cảm nhận Lục Trạch Ngôn hôn lên má cô.

Giọng anh như ngâm trong ánh nắng: “Hạnh Hạnh.”

Cao Hạnh Hạnh cố tình không động đậy.

Lục Trạch Ngôn gấp ô lại, thấy hàng mi cô khẽ rung, liền đưa tay ra cù lét eo cô.

Cao Hạnh Hạnh lập tức bật cười, co người lại.

Rồi đột ngột quay đầu, cố ý làm mặt giận dỗi: “Lục Trạch Ngôn!!!”

Giọng Lục Trạch Ngôn vẫn dịu dàng: “Lý Hàng đến Ngọc Hòa rồi, Phi Phi cũng ở đó, hỏi chúng ta có muốn ra ngoài không.”

“Đi đâu?”

“Inns?live.”

Quán bar?

Lại là một cuối tuần thời tiết đẹp, vậy đương nhiên phải đi uống chút rượu rồi.

Trên đường đi Cao Hạnh Hạnh áp mặt vào cửa sổ xe, ánh mắt di chuyển theo những quán trà sữa ven đường, giọng gấp gáp: “Lục Trạch Ngôn, mua ly trà sữa trước được không?”

Thật sự không tiện đỗ xe, cộng thêm quán bar cũng có trà sữa. Lục Trạch Ngôn nói: “Uống trà sữa ở quán bar đi.”

Quán bar là để uống rượu mà?

Cao Hạnh Hạnh bất mãn bĩu môi nhưng cũng không cố chấp.

Đến quán bar trời vẫn còn sớm, có lẽ vì là cuối tuần nên người khá đông.

Lục Trạch Ngôn nắm tay Cao Hạnh Hạnh, được quản lý quán bar dẫn lên tầng hai.

Lúc này cô mới biết nơi này lại có cả tầng hai.

Lý Hàng đã đến, nhìn thấy bọn họ lập tức đứng dậy chào hỏi.

Cao Hạnh Hạnh cười tít mắt: “Giám đốc Lý, chào anh.”

“Cô Cao, khách sáo rồi.”

Cao Hạnh Hạnh ngước mắt quét một vòng: “Phi Phi đâu?”

“Phi Phi phải đợi một lát nữa.”

Lục Trạch Ngôn kéo Cao Hạnh Hạnh ngồi xuống sofa, mở menu ra cho cô, lật từng trang một.

Cao Hạnh Hạnh đến tay cũng không cần động, khẽ “ừm” một tiếng là Lục Trạch Ngôn lại lật sang trang tiếp theo.

Trạng thái đó, tự nhiên đến mức Lý Hàng phải nhíu mày.

Không khỏi thầm nghĩ trong lòng, cô Cao này, thủ đoạn thật sự cao tay.

Bình Luận (0)
Comment