Từ ngày hôm đó Cao Hạnh Hạnh không còn gặp lại Lục Trạch Ngôn ở trường nữa. Cô từng đến lớp học của anh nhưng chỗ ngồi quen thuộc ấy đã trống không.
Cô không nhịn được mà nghĩ, phải chăng anh đã đi rồi, đến một nơi xa bên kia địa cầu?
Phải rồi, bọn họ thậm chí còn chẳng phải bạn bè, một lời hứa thì có quan trọng gì đâu?
Kỳ thi đại học ngày một cận kề, Cao Hạnh Hạnh có thể nhìn thấy các anh chị lớp 12 đứng ở sân trường chụp ảnh tốt nghiệp, cũng thấy họ tổ chức lễ tuyên thệ.
Ngay cả những học sinh lớp 11 như cô cũng cảm thấy áp lực rõ rệt.
Trong giờ tự học buổi tối, Trác Dao đá nhẹ vào ghế của Cao Hạnh Hạnh.
Cao Hạnh Hạnh nghiêng đầu: “Nói đi.”
“Chị Hạnh, chị định thi vào trường đại học nào vậy?”
“Thi được trường nào thì học trường đó, tớ không yêu cầu cao.”
“Chị Hạnh ngầu quá.”
Câu hỏi của Trác Dao khiến tâm trí của Cao Hạnh Hạnh cả buối tối tự học hôm đó cứ trôi nổi. Cô đang nghiêm túc nghĩ xem có nên đi du học không. Nhưng chỉ vì Lục Trạch Ngôn, dường như lý do ấy chưa đủ thuyết phục.
Trong kỳ thi đại học, trường trung học Hoài Ngọ là điểm thi nên toàn trường được nghỉ.
Kỳ Lạc không có ở nhà, Cao Hạnh Hạnh cũng không về, ở lại trường làm tình nguyện viên cùng Trình Di Khả.
Chiều ngày kỳ thi đại học kết thúc, Cao Hạnh Hạnh viện cớ để không về ký túc xá mà đến đường Hồng Tinh.
Cô mua bánh mai hoa rồi đi đến trước căn tứ hợp viện kia.
Tạ Trình nói Lục Trạch Ngôn sống ở đây.
Cánh cổng đỏ son của căn tứ hợp viện vừa trang nghiêm vừa nhuốm màu thời gian.
Từ bên trong vọng ra mùi trầm hương – mùi hương mà cô từng ngửi thấy trên người Lục Trạch Ngôn.
Cao Hạnh Hạnh ngây người nhìn cánh cổng, bất chợt cánh cổng đỏ son biến thành đỏ thẫm.
Cô ngẩng đầu, bầu trời đã âm u.
Có vẻ sắp mưa.
Cao Hạnh Hạnh bước đi về phía trường, nhưng chưa được vài bước, cô quay lại, gõ cửa.
Người mở cửa là một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi, quan sát cô từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Em học sinh, có việc gì không?”
“Cho em hỏi Lục Trạch Ngôn có ở đây không?”
Lúc hỏi câu đó Cao Hạnh Hạnh siết chặt túi bánh trong tay, cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ túi đồ ăn truyền ra.
Người phụ nữ ngẩn ra một chút: “Xin hỏi em tên là gì?”
“Cao Hạnh Hạnh.”
“Chờ một chút.”
Nói xong người phụ nữ đóng cửa lại.
Khóe môi Cao Hạnh Hạnh nhếch lên – vậy là Lục Trạch Ngôn vẫn còn ở đây, vẫn chưa đi.
Không lâu sau cánh cửa lại mở ra, lần này là Lục Trạch Ngôn tự mình ra.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh Cao Hạnh Hạnh giơ túi bánh lên vẫy vẫy.
Cô không biết phải nói gì nhưng Lục Trạch Ngôn cũng không hỏi, thậm chí không hỏi cô tại sao biết anh sống ở đây, anh chỉ lịch sự mời cô vào.
Cao Hạnh Hạnh đi theo sau anh, ngắm nhìn cửa sổ chạm khắc hoa văn rỗng, những phiến đá hổ loang lổ rêu xanh, cảm thấy nơi này thật không dễ chịu.
Rõ ràng là tháng sáu vậy mà không khí lại lạnh lẽo, thiếu đi hơi người.
Cô không nhịn được hỏi: “Anh ở đây một mình à?”
“Không phải.”
Lục Trạch Ngôn đưa cô ra sân.
Anh ngồi xuống, hàng mi khẽ rũ: “Sao đột nhiên đến tìm tôi?”
Cao Hạnh Hạnh không trả lời, chỉ hít hít mũi, nói ra những suy nghĩ trong mấy ngày qua: “Em tưởng anh đi rồi.”
Giọng nói như có chút trách móc.
“……”
“Lâu rồi không thấy anh ở trường, em sợ anh quên sinh nhật em. Bọn mình đã có hẹn rồi.”
Tóc mái trước trán của Lục Trạch Ngôn bị gió thổi bay: “Chỉ là có chút việc thôi, tôi không quên.”
“Vậy thì tốt.” Cô mỉm cười, mở túi bánh ra: “Đây là bánh mai hoa mà em từng nói.”
Cô đưa anh găng tay dùng một lần: “Anh nếm thử đi.”
Lục Trạch Ngôn ăn một miếng, bỗng bật cười.
“Cười gì? Dở đến mức khiến anh mất kiểm soát cảm xúc à?”
Lục Trạch Ngôn ôn hòa nói: “Tôi từng ăn hương vị này rồi.”
Cao Hạnh Hạnh chống cằm, nhét bánh vào miệng: “Ừm hở?”
“Ở Thụy Điển có một thợ làm bánh hàng đầu từng làm loại bánh có vị giống thế này.”
“Không giống nhau đâu?”
“Không tin à? Có dịp tôi sẽ dẫn em đi thử.”
Tay cô khựng lại, bánh rơi xuống.
Đây là… một lời hẹn mới sao?
Vẻ mặt cô vẫn tự nhiên, nhặt bánh lên lại nhét vào miệng, đáp: “Được thôi.”
Tối hôm đó tâm trạng của cô cực kỳ tốt, nằm trên giường ký túc mãi không ngủ được, cô đã đưa ra quyết định.
Cô muốn đi du học.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Đoan Ngọ bố mẹ Cao Hạnh Hạnh về nhà, trong bữa cơm cô nói ra mong muốn đi du học của mình.
Từ nhỏ cô vốn không hứng thú với việc học, nay đột nhiên lại có chí tiến thủ, cứ nghĩ sẽ được bố mẹ ủng hộ nhưng kết quả lại là phản đối.
Cao Dương đặt đũa xuống: “Con yêu, mẹ không đồng ý.”
“Tại sao? Nhà mình đâu có thiếu tiền, sau này con kiếm được sẽ trả lại cho bố mẹ.”
Kỳ Cường nói: “Hạnh Hạnh, bố mẹ vất vả kiếm tiền là muốn lo cho con chứ không phải để đưa con đi thật xa.”
Cao Dương cũng nói: “Đúng vậy, xa thế mẹ sao nỡ để con đi?”
Cô cắn môi: “Làm sao không nỡ? Từ nhỏ đến lớn chỉ có con và Kỳ Lạc ở nhà, sao giờ con muốn đi du học lại không nỡ để con đi?”
Nói xong câu đó cả phòng ăn im lặng.
Cao Hạnh Hạnh biết mình nói sai nhưng vẫn không muốn nhượng bộ, liền quay về phòng.
Chẳng bao lâu, Kỳ Lạc nhắn tin đến.
Kỳ Lạc: [Bộ não em lại chập cheng rồi à? Với cái thành tích đó mà em cũng dám nghĩ đi du học?]
Kỳ Lạc: [Em tưởng bố mẹ có thể như nhà Tạ Trình, có thể quyên góp xây thư viện cho trường à?]
Cao Hạnh Hạnh: [Em không thể tự thi sao?]
Kỳ Lạc: [Được thôi, em thi đậu TOEFL đi rồi nói chuyện tiếp]
Cao Hạnh Hạnh: [Vậy nếu em đậu rồi anh phải giúp tao thuyết phục bố mẹ]
Một lúc lâu sau Kỳ Lạc mới nhắn lại.
Kỳ Lạc: [Được]
Cô lập tức cảm thấy yên tâm. Kỳ Lạc luôn là người mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Trước giờ chẳng mấy khi chú tâm học hành, giờ thì toàn tâm toàn ý. Đến cả Trình Di Khả cũng phải đưa tay sờ trán cô.
Cuối tuần cô ôm hai quyển sách đến phòng tự học chăm chỉ ôn luyện.
Một quyển là đề luyện thi TOEFL, quyển kia là truyện tranh thiếu nhi “Dũng Khí” của Bernard Waber.
Làm bài đau cả đầu cô mới đổi sang đọc truyện tranh.
Tuần sau đến lượt cô thuyết trình trên lớp, chủ đề định sẵn là “Dũng Khí”. Cô không quá để tâm, tùy tiện chọn một quyển sách có liên quan.
Bản nháp bài thuyết trình còn chưa viết xong thì điện thoại rung lên.
Tạ Trình gửi tin nhắn – một bài báo.
Chưa kịp mở xem thì Tạ Trình lại nhắn tiếp.
Tạ Trình: [Tôi đúng là thiên tài]
Cô hoang mang mở tin tức ra xem.
Là cáo phó – thông báo về sự qua đời của ông nội Lục – người sáng lập Tập đoàn Lục thị.
Ông nội Lục Trạch Ngôn đã qua đời.
Điện thoại lại rung.
Tạ Trình: [Lần trước tôi đã nói rồi mà, làm gì có chuyện về nước an dưỡng tuổi già, là sức khỏe không trụ nổi thôi]
Tạ Trình: [Tập đoàn Lục thị chắc sắp có biến rồi]
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chạy ra cổng trường thì bị chặn lại vì không có đơn xin nghỉ.
Nghĩ ngợi một lúc cô gọi cho Kỳ Lạc, nhờ anh gọi cho giáo viên chủ nhiệm, cuối cùng mới được ra ngoài.
Chạy đến đổ mồ hôi.
Người mở cửa vẫn là người phụ nữ lần trước, lần này chị ấy dẫn thẳng cô vào sân.
Lục Trạch Ngôn đang đứng dưới cây ngô đồng gọi điện, thấy cô liền chỉ vào chiếc ghế đá bên cạnh.
Người phụ nữ đưa cô đến ghế rồi mới rời đi.
Một lát sau chị ấy bưng trà lên.
Anh mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao thẳng, hơi ngẩng đầu, gương mặt nghiêng đẹp rõ nét.
Cô nghe loáng thoáng anh nói gì đó “khoảng 30 tháng 6…” không rõ ràng, không nghe ra hết.
Người thân của anh mất, cô đến là để an ủi anh – ít nhất thì cô nghĩ vậy. Nhưng nhìn biểu cảm của Lục Trạch Ngôn lúc này, dường như anh không cần an ủi.
Rất nhanh, anh kết thúc cuộc gọi, đi đến ngồi xuống rót trà cho cô, giọng có chút trêu đùa: “Cao Hạnh Hạnh, tôi không quên sinh nhật em.”
“Em không đến để nhắc chuyện đó.” Cô mím môi, gương mặt nhỏ nhắn tiến đến gần hơn: “Em nghe nói…”
“Hử?”
Cô nhìn anh, muốn nói rồi lại thôi.
Sợ lỡ lời.
Nhưng rồi cô lại nghĩ, làm gì có ai mất ông mà không đau buồn?
“Lục Trạch Ngôn.” Giọng cô nhỏ, mang theo sự quan tâm rõ ràng: “Có phải anh đang rất buồn không? Chỉ là đang giấu thôi?”
“Hả?”
Biểu cảm của Lục Trạch Ngôn có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Cô gái này đến để an ủi anh.
Dù đã muộn hơn nửa tháng nhưng cô là người đầu tiên an ủi anh.
Lục Trạch Ngôn cầm lấy chén trà đẩy về phía cô: “Ông tôi mất đã một thời gian, chỉ là hôm nay mới công bố.”
Vậy là cô đến muộn rồi?
Cô cảm thấy ngại, tiện tay nâng chén trà uống một ngụm.
Anh còn chưa kịp nhắc “Cẩn thận nóng…”, cô đã bị bỏng, lè lưỡi, mặt nhăn nhó.
Cô cũng thấy nóng mặt.
Thấy cô không thoải mái, anh liếc sang cuốn sách trên bàn đá, chuyển chủ đề: “Đây là gì?”
“Thứ hai tới em phải thuyết trình, đang chuẩn bị bản nháp.”
“Cho tôi xem thử được không?”
“Chưa viết xong.” Cô ngập ngừng rồi đưa cuốn truyện tranh qua: “Thật ra cũng gần xong rồi.”
Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng lật cuốn truyện tranh, khóe môi thoáng nụ cười khó nhận ra.
Cao Hạnh Hạnh bắt được nụ cười của anh, vì là truyện tranh thiếu nhi, cô nghĩ anh đang cười vì nó trẻ con.
Cô cau mày: “Em chỉ dựa vào nó viết bài, không phải đọc nguyên xi theo truyện.”
“Ừ.” Anh đáp nhẹ nhàng, nhướng mày: “Bản nháp của em đâu? Đọc thử nghe xem?”
“……”
Cô nhìn vào mắt anh rồi cúi đầu mở bản thảo đã viết hơn nửa.
Giọng cô trong trẻo, mang nét ngây ngô của thiếu nữ, giữa mùa hè ve kêu lại càng xao động lòng người.
“Dũng khí có nhiều loại, có loại khiến người ta kính phục, có loại rất đỗi bình thường.”
“Dũng khí là lần đầu đi xe không cần bánh phụ.”
“Dũng khí là khi ăn rau không nhăn mặt mà thử một miếng trước đã.”
“Dũng khí là không bật đèn vẫn có thể lên giường ngủ.”
“Dũng khí là có hai viên kẹo mà vẫn để dành một viên cho ngày mai.”
“Dũng khí là dám chào hỏi khi đến môi trường mới.”
“Dũng khí là… gửi thiệp tình yêu cho người mình thầm thích, còn ký tên thật.”
“Dũng khí là biết còn núi cao nhưng vẫn quyết chinh phục.”
“Dũng khí là khám phá vũ trụ, thám hiểm đại dương.”
“Dũng khí là chúng ta trao đi những điều cho nhau.”
“Dũng khí là dám nói tạm biệt khi cần thiết.”
“Dũng khí là dù bất cứ lúc nào cũng không ngại bắt đầu lại từ đầu.”
“Dũng khí là dù sức mạnh chênh lệch vẫn không nhường một bước.”
“Dũng khí là không hỏi có thể hay không, mà hỏi có muốn hay không.”
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sâu thẳm khó dò của Lục Trạch Ngôn.
Lần đầu tiên cô thấy anh có biểu cảm như vậy.
Bình thường trong mắt anh chẳng có cảm xúc, luôn có vẻ lạnh nhạt, như thể thế giới sụp đổ cũng chẳng liên quan đến anh.
Cô ngây người một lúc, lẩm bẩm: “Tạm thời mới viết được vậy.”
Anh khẽ nhếch môi, cúi đầu lật cuốn truyện, chậm rãi nói: “Quyển truyện này khá hay.”
Cao Hạnh Hạnh chăm chú nhìn nét mặt anh, rồi một bông hoa nhỏ màu trắng chậm rãi rơi xuống đậu trên tóc anh.
Cô nghiêng người định lấy bông hoa.
Đúng lúc đó anh ngẩng đầu.
Cô luống cuống, vội mở tay ra: “Cái này… rơi lên đầu anh.”
“Ừ, cảm ơn.”
Cô xoay cánh hoa trong tay: “Hoa này đẹp thật, tên gì vậy?”
“Ngô đồng.” Anh nói: “Em lỡ mất mùa hoa rồi.”
Cô nghiêng đầu nhìn lên cây, trên cây chỉ còn lác đác vài bông trắng, dưới đất thì khá nhiều.
Cô đưa cánh hoa lên mũi ngửi thử, không hẳn thơm, nhưng cũng không khó chịu.
“Hắt-xì ——” Ngứa mũi, cô hắt xì một cái.
Mái tóc đuôi ngựa buộc tùy tiện đã hơi lỏng, vài sợi tóc rũ xuống.
Cao Hạnh Hạnh ném bông hoa đi, xoa xoa mũi.
Giây tiếp theo, Lục Trạch Ngôn vươn tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc của cô ra sau tai.