Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 96

Căn biệt thự nhỏ Lục Trạch Ngôn mua đã hoàn thành phần xây thô từ lâu, phần nội thất và sân vườn không tốn nhiều thời gian.

Cuối tháng mười một họ chuyển vào nhà mới.

Cao Hạnh Hạnh hoàn toàn nhập vai làm chủ nhân của căn nhà này, mang theo ánh mắt soi xét kiểm tra từng ngóc ngách. Cái khí thế đó như thể chỗ nào không vừa ý là phải bắt Lục Trạch Ngôn tự tay làm lại vậy.

Phòng khách có tông màu chủ đạo là trắng ngà, kết hợp với những đường nét đơn giản mà không hề đơn điệu, Cao Hạnh Hạnh thích nhất chiếc sofa thấp này, rất tiện để cô trượt người ngồi xuống thảm.

Nhà bếp được chia thành bếp Á và bếp Âu, khu vực quầy bếp sử dụng gỗ veneer Nice, có vân gỗ da rắn đầy đặn mà tinh tế, một phần sử dụng đá mây Grand, màu sắc đan xen kết hợp rất phóng khoáng.

Cầu thang xoắn ốc màu trắng uốn lượn lên tầng hai, dẫn vào phòng ngủ chính. Đầu giường phòng ngủ chính có thiết kế hình bán nguyệt, phối hợp với dải đèn màu dịu nhẹ, tấm đá vân xám bầu trời sao mang lại cảm giác vũ trụ mộng ảo.

Tiếp theo là phòng tắm của phòng ngủ chính, thu hút sự chú ý nhất chính là chiếc bồn tắm tròn cỡ lớn đặc biệt…

Cao Hạnh Hạnh rất lười biếng, cô không thích quản những chuyện này, cho nên đối với việc trang trí không hề đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

Thế nhưng cô lại có thể nhìn thấy những thứ mình thích ở rất nhiều chi tiết.

Không khó để kết luận, đây đều là sự tỉ mỉ và dụng tâm của Lục Trạch Ngôn, anh đã ghi nhớ từng sở thích của cô vào lòng.

Cao Hạnh Hạnh lục tìm trong một thùng carton ra một đĩa CD, là video quay theo trong lúc Lục Trạch Ngôn cầu hôn. Đêm đó có chút kỳ diệu, đầu tiên là đủ loại căng thẳng và bối rối, sau đó là đến đồn cảnh sát đón Kì Lạc.

Cao Hạnh Hạnh muốn xem nên Lục Trạch Ngôn liền tìm máy tính rồi chiếu lên màn hình.

Video đã được cắt ghép, lãng mạn và mộng ảo. Đặc biệt là lúc cô nhấc tà váy chạy lên bậc thang, cảnh quay được chiếu chậm lại, cô mới phát hiện ra lông vũ trên tà váy có ánh sao lấp lánh. Cô như thể đang đạp lên ánh sao chạy về phía vầng trăng của mình.

Cao Hạnh Hạnh tựa vào lòng Lục Trạch Ngôn, khóe miệng hơi nhếch lên, mãi cho đến khi nhìn thấy mình nước mắt nước mũi tèm lem. Cô sững sờ cúi mặt xuống, bĩu môi.

Lục Trạch Ngôn cũng chẳng khá hơn là bao, lúc anh đeo nhẫn cho Cao Hạnh Hạnh, nhẫn mới đeo được một nửa, thấy “Hoa hồng cực quang” (charm trên móng tay) chưa gỡ ra, lại loay hoay một hồi, tay run lên bần bật.

Thật sự rất buồn cười.

Hai người vô cùng ăn ý, dừng lại chứ không có định xem hết.

Khung hình dừng lại là cảnh Lục Trạch Ngôn hôn lên má Cao Hạnh Hạnh, giống như một cảnh trong phim tình cảm.

Cao Hạnh Hạnh đứng dậy lấy đĩa CD ra rồi cất vào hộp: “Niêm phong lại thôi! Đừng bao giờ lấy ra nữa!”

Lục Trạch Ngôn cười, cất gọn gàng vào phòng sách.

Lúc anh quay lại Cao Hạnh Hạnh đã rời khỏi sofa, nằm sấp trên thảm, vểnh chân đung đưa. Cô liếc Lục Trạch Ngôn một cái: “Em không muốn đám cưới vào ngày ba mươi mốt tháng mười hai!”

Câu nói này với Lục Trạch Ngôn có phần không đầu không đuôi.

Cao Hạnh Hạnh chống cằm: “Quốc khánh được không? Không lạnh không nóng, mặc váy cưới là vừa đẹp!”

Lục Trạch Ngôn đương nhiên chiều theo ý cô.

Thế là đám cưới của hai người được định vào ngày Quốc khánh năm sau.

Tháng mười hai ở Ngọc Hòa đã rất lạnh rồi.

Cao Hạnh Hạnh lúc tan làm xách theo một chiếc bánh kem ngồi vào xe Lục Trạch Ngôn, ghế ngồi đã được sưởi ấm từ trước, ấm áp vô cùng.

Hôm nay là sinh nhật Lục Trạch Ngôn.

Nghĩ lại có chút vô lý, đây vậy mà lại là sinh nhật đầu tiên cô đón cùng Lục Trạch Ngôn. Cao Hạnh Hạnh đặc biệt coi trọng, hỏi xin Diệp Tử số liên lạc của một tiệm bánh ngọt tư nhân nổi tiếng để đặt một chiếc bánh kem thật đẹp.

Kết quả là trong xe bật điều hòa, lúc về đến nhà bánh kem đã bị sập hoàn toàn. Cao Hạnh Hạnh nghiến răng, lửa giận không biết trút vào đâu.

Lục Trạch Ngôn dịu dàng xoa xoa tóc cô: “Làm em không vui, vậy thì nó không phải là một chiếc bánh kem tốt.”

Anh luôn như vậy, Cao Hạnh Hạnh gần mực thì đen, tính tình cũng dịu đi rất nhiều. Cao Hạnh Hạnh thuận khí, hào phóng xua tay: “Không sao đâu, em còn định nấu cơm cho anh nữa.”

Cao Hạnh Hạnh phải đi làm nên đặt mua đồ ăn trên mạng. Nhìn đồng hồ đã quá nửa tiếng mà vẫn chưa nhận được điện thoại của người giao hàng. Cô mở ứng dụng giao đồ ăn ra, thấy đơn hàng đã bị hủy vào buổi chiều, vậy mà cô lại không biết.

Cao Hạnh Hạnh tiện tay bấm khiếu nại.

Cuối cùng, chỉ có thể đặt đồ ăn giao sẵn về ăn. Cao Hạnh Hạnh có chút cạn lời, hôm nay chẳng có gì thuận lợi cả.

Lục Trạch Ngôn lại cảm thấy, chỉ cần cô ở bên cạnh, mọi thứ đều không quan trọng. Hơn nữa chỉ là một ngày sinh nhật thôi, có gì đặc biệt chứ? Anh không hề có chút khó chịu nào, thậm chí còn rất vui lòng dỗ dành cô.

Lục Trạch Ngôn nắm lấy tay Cao Hạnh Hạnh dịu dàng vuốt ve: “Điều ước sinh nhật của anh…”

“Là gì?”

“Chính là em vui vẻ.”

Cao Hạnh Hạnh không nhịn được bật cười thành tiếng: “Tổng giám đốc Lục, càng ngày càng biết nói chuyện rồi đấy.”

Lục Trạch Ngôn hôn lên tay cô: “Em đợi anh nửa tiếng, anh xử lý chút việc rồi sẽ ở bên em.”

“Đi, đi, đi!” Cao Hạnh Hạnh đẩy anh: “Đừng nói như thể em không biết điều chút nào vậy.”

Lục Trạch Ngôn gần đây có chút bận rộn, anh đã đăng ký công ty mới. Cao Hạnh Hạnh từng nghe anh nói, tình trạng già hóa dân số trong nước ngày càng nghiêm trọng, nghề hộ lý trong tương lai nhu cầu sẽ rất lớn. Công ty mới Lục Trạch Ngôn đăng ký chính là về lĩnh vực này.

Công ty mới thành lập quả thực rất bận.

Cao Hạnh Hạnh thấy Lục Trạch Ngôn vào phòng sách, cô ngó nghiêng một chút rồi ném điện thoại xuống vui vẻ chạy vào phòng ngủ. Cô còn có quà, cái này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì nữa.

Cao Hạnh Hạnh nhanh chóng tắm rửa, quấn khăn tắm chạy vào phòng thay đồ. Cô mở cánh tủ quần áo thuộc về Lục Trạch Ngôn, ngón tay lướt qua những chiếc áo sơ mi của anh, cẩn thận lựa chọn. Cô chọn một chiếc áo sơ mi có độ rũ cực tốt. Cô đã lấy nó xuống rồi, lại nhíu mày, sau đó treo lại vào, vì cô nghĩ ra ý hay hơn.

Cao Hạnh Hạnh chuẩn bị xong, nhìn đồng hồ thấy đã gần nửa tiếng. Cô rón rén đi đến phòng sách hé cửa ra một khe, thò đầu vào: “Tổng giám đốc Lục bận xong chưa?”

Lục Trạch Ngôn gật đầu: “Một phút.”

Chưa đến một phút, Lục Trạch Ngôn đóng máy tính lại, dọn dẹp đồ đạc mới phát hiện cô vẫn còn ló đầu ở đó.

“Hạnh Hạnh, sao vậy?”

“Xong việc rồi à?”

“Ừm.” Lục Trạch Ngôn đáp một tiếng, định đứng dậy.

“Ngồi xuống!” Cao Hạnh Hạnh ngăn lại. Sau đó cô chớp chớp mắt, dường như đang chuẩn bị tâm lý, mấy giây sau mới thở ra một hơi rồi đẩy cửa ra.

Lục Trạch Ngôn nhớ chiếc sườn xám này, ôm sát hoàn hảo lấy vóc dáng cô. Ánh mắt anh lướt từ trên xuống dưới, rồi liếc thấy trên cổ tay trắng nõn của cô quấn một chiếc cà vạt đen mảnh. Thật không ăn nhập.

Lục Trạch Ngôn dừng ánh mắt lại, đưa ngón tay ra: “Ở đâu ra vậy?” Ý anh là hỏi, tại sao lại quấn cái này.

Cao Hạnh Hạnh ngẩng cằm lên, lý lẽ hùng hồn: “Lấy trong tủ đựng cà vạt của anh đó.”

Lục Trạch Ngôn nhướng mày, ánh mắt quay lại trên mặt cô: “Em đây là… quà?”

Cao Hạnh Hạnh gật đầu lia lịa, cô đi tới, ngồi nghiêng trên đùi anh, kéo chiếc cà vạt xuống quấn quanh cổ tay anh. Giọng điệu vẫn hùng hồn như cũ: “Em đã nói rồi, em không chơi xấu, coi như quà sinh nhật tặng anh.”

Lục Trạch Ngôn bị chọc cười, giơ bàn tay bị trói lên: “Cái này?”

“Ừm. Em cũng đâu có nói là anh trói em đâu.”

“…” Lục Trạch Ngôn nghiêng đầu cười một cái, liếm môi, gật đầu: “Được, em tiếp tục đi.”

Cao Hạnh Hạnh đứng dậy, kéo nút thắt trên tay Lục Trạch Ngôn: “Về phòng tiếp tục.”

Về đến phòng, Cao Hạnh Hạnh vừa đè Lục Trạch Ngôn xuống giường định lật người làm chủ. Liền nghe thấy anh tự nói: “Tính một chút…”

“Cái gì?”

“Đủ một trăm ngày rồi.”

Cao Hạnh Hạnh: “???”

Cao Hạnh Hạnh còn chưa hiểu rõ lời anh nói, đã cảm thấy chất vải cứng cáp quấn lên cổ tay mình. Cô không nhìn thấy Lục Trạch Ngôn mở ra như thế nào, lúc phản ứng lại thì chiếc cà vạt đen mảnh kia đã thắt nút trên cổ tay cô rồi.

Sau đó cô bị hành hạ đến mức không còn chút sức lực nào. Cao Hạnh Hạnh có thể cảm nhận được Lục Trạch Ngôn rất thích món quà sinh nhật này, dù sao thì lý trí của anh cũng sắp mất hết rồi.

Được anh bế đi tắm rửa xong về giường Cao Hạnh Hạnh cũng không mở mắt, lật người điều chỉnh tư thế thoải mái. Lục Trạch Ngôn lại có chút không ngủ được, ngửi mùi trầm hương thoang thoảng trong phòng, kéo cô vào lòng.

Giọng Cao Hạnh Hạnh hơi khàn, mang theo vẻ mệt mỏi: “Lục Trạch Ngôn, sinh nhật vui vẻ.”

“Ừm, cảm ơn.” Anh chạm vào tay cô, nắm lấy: “Sau này anh sẽ mong chờ mỗi dịp sinh nhật.”

Cao Hạnh Hạnh nhấc mí mắt lên, cô muốn nói, cô sẽ không tặng món quà như thế này nữa đâu. Nhưng mà cô cũng nghĩ, mong anh có thể mong chờ mỗi dịp sinh nhật. Trong thế giới của cô, ai cũng sẽ mong chờ sinh nhật.

Cao Hạnh Hạnh nhắm mắt lại, nắm chặt ngón tay anh, Lục Trạch Ngôn, chào mừng anh đến với thế giới của em, càng mong anh sẽ có sự mong đợi vào mỗi ngày.

Giữa tháng mười hai.

Có một hôm trước giờ tan làm Lục Trạch Ngôn gọi điện cho Cao Hạnh Hạnh, nói hôm nay Tiểu Lý đến đón cô vì nhà có bạn đến chơi.

Cao Hạnh Hạnh trên đường về cứ nghĩ mãi, người bạn này là ai. Không thể nào là Lý Hàng chứ? Chỉ cần nghĩ đến những người đó cô vẫn sẽ thấy bất an mơ hồ.

Cao Hạnh Hạnh về đến nhà, vừa bước vào sân đã nhìn thấy người ngồi bên trong qua cửa kính sát đất. Cô hít một hơi sâu, may mà không phải Lý Hàng.

Lục Trạch Ngôn cũng nhìn thấy bóng dáng Cao Hạnh Hạnh, đứng dậy. Cao Hạnh Hạnh mở cửa, Lục Trạch Ngôn đã sớm ra đến sảnh cửa đặt sẵn dép đi trong nhà cho cô, tiện tay nhận lấy chiếc túi cô đưa qua cất đi.

Cao Hạnh Hạnh xỏ dép vào, đi vào trong, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đó, rõ ràng có chút không tự nhiên gượng gạo. Dưới sự đánh giá của Cao Hạnh Hạnh, người đàn ông trẻ tuổi gật đầu chào hỏi: “Chào cô.”

Đôi môi mỏng của Cao Hạnh Hạnh hơi hé mở, kích động vỗ hai tay vào nhau, ánh mắt sáng lên đi tới, nắm lấy tay người đàn ông: “Chào anh chào anh! Anh họ Tần đúng không ạ? Chào mừng anh đến nhà tôi chơi!”

Tần Nguyên: “Làm phiền rồi! Làm phiền rồi!”

“Đâu có, đâu có!” Cao Hạnh Hạnh dẫn người đến sofa: “Tranh của anh đẹp lắm! Tôi rất thích!”

“Cô xem tranh của tôi rồi à?”

“Tôi có bức Hoa hướng dương mà, Hoa hướng dương anh vẽ đó!” Cao Hạnh Hạnh quay đầu lại, nhìn thấy Lục Trạch Ngôn đang dựa người vào một bên, chỉ tay: “Lục Trạch Ngôn tặng tôi đó.”

“Anh Lục…” Gương mặt Tần Nguyên thoáng chút ngẩn ngơ, rồi lập tức nhếch môi cười: “Thật tốt.”

Cao Hạnh Hạnh tiếp tục nịnh nọt: “Anh đẹp trai quá.”

Tần Nguyên: “…”

Lục Trạch Ngôn ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vai Cao Hạnh Hạnh, véo nhẹ: “Đi làm có mệt không?”

“Không mệt.” Cao Hạnh Hạnh trả lời qua loa, ngại ngùng hỏi Tần Nguyên: “Cuối tháng này anh có triển lãm tranh ở Hoài Ngọ đúng không?”

Tần Nguyên sững lại một chút, lấy ra hai tấm vé: “Vâng, hy vọng anh Lục và… cô Lục có thể cùng đến.”

Cao Hạnh Hạnh nhận lấy vé, khóe miệng sắp nhếch đến tận mang tai rồi: “Thế này ngại quá.”

“Cô đừng khách sáo, tôi vốn dĩ đến để mời anh Lục…”

“Xin lỗi!” Lục Trạch Ngôn ngắt lời hai người: “Tần Nguyên, cuối tháng công ty tôi có việc, không thể đến xem triển lãm được rồi, chúc cậu triển lãm thành công.”

“Anh Lục, không sao đâu ạ, anh cứ bận việc.”

Cao Hạnh Hạnh mím môi, theo bản năng nắm chặt vé hơn một chút: “Anh ấy không đi được, tôi có thể đưa bạn tôi đi cùng được không?”

“Đương nhiên là được ạ.”

“Cảm ơn! À đúng rồi! Anh ở lại ăn tối nhé! Anh thích ăn gì?”

“…”

Tần Nguyên viện cớ rời đi, Cao Hạnh Hạnh nhiệt tình tiễn người ra ngoài, khách sáo: “Lần sau anh lại đến chơi nhé.”

Về đến phòng khách Cao Hạnh Hạnh thuận thế nằm dài trên sofa, lấy vé ra hôn một cái. Lục Trạch Ngôn kéo người dậy: “Bệnh từ miệng vào.”

“Haha, kích động quá! Kích động quá!” Cao Hạnh Hạnh cười cong mắt: “Em đi cất vé đi, kẻo làm hỏng mất.”

Cô vừa mới quay người đi liền bị Lục Trạch Ngôn kéo lại. Lục Trạch Ngôn hai tay vòng sau eo cô, siết chặt: “Cô Lục, sao em lại quen Tần Nguyên vậy?”

“Anh ấy nổi tiếng lắm đó!”

Đúng là anh ta nổi tiếng nhưng Lục Trạch Ngôn biết Cao Hạnh Hạnh không quan tâm đến giới này.

Lục Trạch Ngôn nghiêng đầu hôn lên má cô: “Ừm, cuối tháng em định về Hoài Ngọ xem triển lãm à?”

Cao Hạnh Hạnh không định đi, cô chỉ muốn tặng vé cho Kiều Tĩnh Mỹ, trầm ngâm suy nghĩ: “Để em nghĩ xem, tấm vé còn lại cho ai đây.” Lục Trạch Ngôn nhìn bộ dạng chau mày ủ rũ của cô, mắt đảo một vòng lanh lợi rồi lại cười tươi rạng rỡ, vô cùng sinh động. “Hay là để anh trai em đi đi, vừa hay Tĩnh Mỹ lạ nước lạ cái, còn có thể chăm sóc một chút.”

Lục Trạch Ngôn cười cười, hôn lên trán cô một cái: “Đi đi.”

Cao Hạnh Hạnh lúc này mới tung tăng cầm vé chạy đi.

Lục Trạch Ngôn dọn dẹp bộ ấm trà, đứng bên kệ bếp nhướng mày, tự giễu sao mình lại trở nên nhỏ nhen thế này.

Tết đến, Lục Trạch Ngôn đến nhà Cao Hạnh Hạnh, nói về dự định kết hôn. Kì Cường và Cao Dương vô cùng hài lòng đối với Lục Trạch Ngôn, thậm chí còn chê Quốc khánh còn hơn nửa năm nữa, muốn dời ngày cưới sớm hơn.

Cao Hạnh Hạnh khịt khịt mũi: “Bố mẹ, bố mẹ làm thế này hơi giống như con gái ế không gả đi được ấy.”

Kì Lạc “Hừ” một tiếng: “Hai mươi sáu tuổi rồi, cuối cùng cũng có chút tự giác rồi đấy.”

Cao Hạnh Hạnh: “…”

“Không đúng, anh nói sai rồi.” Kì Lạc nhướng mày đầy khiêu khích: “Năm nay hai mươi bảy tuổi rồi.”

“Em còn nửa năm nữa mới hai mươi bảy! Anh đã ba mươi…” Cao Hạnh Hạnh tức giận nuốt lời nói lại. Cô vẫn sợ chủ đề này khiến Kì Lạc bị bố mẹ thúc giục tìm bạn gái, khiến anh nhớ lại chuyện không vui. Thế là đành ôm cục tức một mình.

Lục Trạch Ngôn nắm lấy tay cô, véo nhẹ đầu ngón tay, ghé sát vào tai cô: “Em không phải không gả đi được, là anh cầu hôn em.”

Lúc này Cao Hạnh Hạnh mới vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment