Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 99

Thiệp mời cưới đã được phát đi vào cuối tháng tám nóng như đổ lửa.

Giấy chứng nhận kết hôn của Lục Trạch Ngôn và Cao Hạnh Hạnh cũng đã được lấy trong tháng này. Mất mấy tháng trời, có thể nói là trải qua muôn vàn gian nan.

Nhưng cô vẫn đang chìm đắm trong lời nói dối đẹp đẽ rằng Ireland là quốc gia không thể ly hôn.

Thật ra, cho dù không thể ly hôn, thì những người không còn yêu nhau vẫn có thể sống ly thân.

Dù có sống dưới cùng một mái nhà cũng vẫn có thể coi nhau như người xa lạ.

Yêu hay không yêu, thật sự chẳng liên quan gì đến tờ giấy chứng nhận kết hôn cả.

Từ đầu đến cuối, nó chỉ là công cụ đảm bảo quyền lợi pháp lý mà thôi, không thể đảm bảo tình yêu sẽ luôn tươi mới.

Hai người đến đại sứ quán làm công chứng và đăng ký. Cuối cùng họ cũng chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp tại trong nước.

Hôm đó bước ra từ đại sứ quán, ánh nắng trắng xóa, nóng đến mức như muốn đun sôi lòng người. Lại là ngày làm việc, trên phố vắng tanh, xe cộ cũng không tắc nghẽn.

Cứ thế lái xe về nhà mất khoảng nửa tiếng, và Cao Hạnh Hạnh đã ngắm giấy đăng ký kết hôn suốt nửa tiếng đó.

Nếu mắt cô là cây kim thêu, có khi đã thêu xong cả đôi rồng phượng lộng lẫy rồi.

Về đến nhà Cao Hạnh Hạnh nhận được một kiện hàng quốc tế từ phía ban quản lý khu nhà.

Là Trọng Duệ Chi gửi đến.

Cao Hạnh Hạnh nhìn qua rồi ném luôn gói hàng vào tay Lục Trạch Ngôn.

Cô liếc mắt một cái, khiến tổng giám đốc Lục vốn luôn điềm tĩnh cũng phải cau mày: “Anh không hề liên lạc với cô ta.”

Ngay khoảnh khắc đó, Cao Hạnh Hạnh bắt đầu tự ngẫm, không biết mình có quá bá đạo hay không, đến mức bây giờ Lục Trạch Ngôn đã học được cách tranh phần đáp trước.

Lục Trạch Ngôn rót cho Cao Hạnh Hạnh một ly nước trái cây, sau đó lấy dao nhỏ cắt mở kiện hàng.

Bên trong là một hộp nhung đỏ cùng hai túi niêm phong trong suốt.

Cao Hạnh Hạnh liếc mắt liền thấy rõ trong túi là một chiếc điện thoại màn hình đã vỡ, cùng một lá bùa bình an dính máu.

Lục Trạch Ngôn mở túi đựng bùa ra đầu tiên, lấy nó ra đặt lên lòng bàn tay.

Cao Hạnh Hạnh nhíu mày, cầm ly nước trái cây: “Đây là bùa bí thuật gì à?”

“Là em tặng anh đấy.”

Cao Hạnh Hạnh: “???”

Cô gái này đúng là chẳng để tâm gì, hoàn toàn quên mất.

Lục Trạch Ngôn nhắc: “Năm đầu tiên chúng ta bên nhau, dịp Tết, em tặng anh đấy.”

Cao Hạnh Hạnh đảo mắt, mới nhớ ra năm đó Tết, Kỳ Lạc và mẹ đưa bố đến bệnh viện, cô được giao nhiệm vụ đến chùa trả lễ, tiện thể xin một lá bùa bình an, cũng đưa cho Lục Trạch Ngôn một cái.

Không ngờ anh vẫn giữ đến giờ.

Trên đó còn dính máu.

Có lẽ là khi anh bị tấn công thì rơi ra.

Lục Trạch Ngôn lấy dây sạc ra, cắm điện thoại vào.

Cao Hạnh Hạnh ghé người sang, vòng tay ôm lấy cánh tay anh, cười nịnh nọt: “Vứt đi đi, sau này năm nào em cũng xin cho anh một cái bùa bình an.”

“Không cần, anh không tin mấy thứ này.”

“……”

“Hơn nữa, em cũng chẳng thích làm mấy chuyện đó.”

Cao Hạnh Hạnh định nói, em rất yêu anh mà, chỉ là xin cho anh một cái bùa thì có là gì.

Lục Trạch Ngôn đã cắm dây sạc xong, kéo cô vào lòng: “Anh mang theo bên người chỉ vì là em tặng thôi.”

Anh giơ tay, chiếc nhẫn trơn đơn giản trên tay lóe lên dưới ánh sáng: “Bây giờ đã có cái này rồi.”

Nhưng Cao Hạnh Hạnh lại không để tâm đến chuyện đó. Cô nghĩ, ý của Lục Trạch Ngôn là mình chẳng tặng được cho anh món quà nào ra hồn.

Một cái bùa bình an anh mang theo nhiều năm, còn chiếc nhẫn bây giờ…

Cao Hạnh Hạnh hơi chột dạ, lá bùa đó cô xin mất mười hay hai mươi tệ tiền nhang, còn nhẫn thì cô chẳng tốn đồng nào.

Cao Hạnh Hạnh nói: “Em thấy anh cái gì cũng có rồi nên mới không thường tặng quà, nếu anh muốn gì thì cứ nói với em, em mua hết.”

Cô nói rất hào sảng, nhưng vẫn dễ thương bổ sung thêm: “Cái gì em không mua nổi, anh cứ tạm cho em mượn tiền trước, sau này em trả.”

Tiền, trong thế giới của Lục Trạch Ngôn, là nền tảng tượng trưng cho thân phận, vì nó mà người người tranh đấu.

Nhưng trong mắt Cao Hạnh Hạnh, thì tiền chưa bao giờ là vấn đề, dù cô không có nhiều.

Lục Trạch Ngôn ôm lấy eo cô, chuyển đề tài: “Em đã tặng quà cho anh rồi.”

Cao Hạnh Hạnh tự biết mình hay đãng trí, nghi hoặc ngẩng đầu: “Ngoài bùa bình an và nhẫn, em còn tặng gì cho anh nữa?”

“Mỗi lần em tặng chính em cho anh, anh đều rất thích.”

Cao Hạnh Hạnh rùng mình, lập tức nghĩ tới những chuyện không nên nghĩ.

Cô chạy khỏi vòng tay anh, mở hộp nhung đỏ ra.

Là một đôi ly rượu pha lê màu đỏ, thân ly được tạo hình như cánh hoa hồng, đường nét mềm mại tinh tế, pha lê cắt gọt độc đáo, trong suốt lấp lánh, đáy ly còn có khắc tay dòng chữ tiếng Anh.

Một cái là: lu

Một cái là: luck

Còn có một tấm thiệp viết tay: Nhớ mãi không quên, trọn đời bên nhau! Chúc mừng tân hôn!

Cao Hạnh Hạnh gập tấm thiệp lại, cầm ly rượu lên ngắm nghía.

Là sắc đỏ hợp không khí hôn lễ, là yếu tố hoa hồng cô thích, là đôi ly mang ý nghĩa tốt lành.

Dù cô có vô tâm đến đâu thì lúc này cô cũng hiểu: làm gì có trùng hợp đến thế?

Món quà này thể hiện sự lịch thiệp của cô Trọng kia.

Lục Trạch Ngôn bình thản nói: “Em không thích thì tặng Trần Hiến đi.”

Anh vốn chẳng phải người dễ mềm lòng.

Cao Hạnh Hạnh đặt ly lại vào hộp: “Em rất thích, em thấy cô ấy rất chân thành.”

Hơn nữa, bỏ qua mọi chuyện, đây là lời chúc phúc dành cho bọn họ, sao lại không nhận?

Lục Trạch Ngôn không nói gì, dẫu sao cũng luôn chiều theo cô.

Sau Quốc khánh, tin tức chấn động nhất trong ngành tài chính chính là về Tập đoàn Lục thị bên kia đại dương.

Lục Cẩn Hành ly hôn, Lục thị tan rã, doanh nghiệp truyền thống và doanh nghiệp mới chia làm mấy phe phái.

Cao Hạnh Hạnh vẫn còn nhớ lần đầu nghe đến cái tên Lục thị là mười năm trước từ Tạ Trình, với danh xưng “Gia tộc Hoa kiều lớn nhất nước M”.

Bốn đại gia tộc vẫn còn đó nhưng không còn Lục thị nữa.

Từng huy hoàng vô cùng, giờ chỉ còn tiếc nuối.

Trong giới ấy, tranh đấu chưa bao giờ ngừng nghỉ, một gia tộc sụp đổ sẽ có gia tộc khác thay thế.

Như mảnh gỗ nhỏ trôi nổi giữa biển khơi vô tận, lênh đênh bấp bênh.

Lục Trạch Ngôn không quan tâm đến những điều đó, tâm trí anh đặt hết vào lễ cưới đang đến gần.

Hôn lễ được tổ chức tại một lâu đài cổ nằm trên vách đá ven biển phía bắc Thụy Điển.

Là bạn anh bên nước ngoài giới thiệu, nói rằng nếu may mắn sẽ được thấy cực quang.

Trần Hiến sang trước một tuần để chuẩn bị mọi thứ.

Bạn bè, người thân cũng lần lượt bay sang, Lục Trạch Ngôn sang trước ba ngày.

Còn cô dâu thì vẫn đang cày ngày cày đêm tăng ca.

Chỉ còn chưa đến 48 giờ trước lễ cưới Cao Hạnh Hạnh mới vội vã lên máy bay.

Cô ngủ suốt chuyến bay, khi hạ cánh thì Thụy Điển đã rạng sáng, đến được lâu đài thì trời đã sáng bạch.

Dù Trần Hiến thường xuyên gọi video, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cô vẫn bị vẻ đẹp xa hoa của tòa lâu đài làm cho choáng ngợp.

Không có thời gian để ngắm kỹ, cô lập tức bị kéo đi phổ biến các chi tiết lễ cưới và buổi tổng duyệt.

Có thể do lệch múi giờ, cũng có thể do quá nhiều thủ tục, đầu óc cô hoàn toàn mơ màng.

Mãi đến khi trời tối, sau bữa tối đơn giản hai người quay lại nơi cử hành lễ để kiểm tra vị trí lần cuối.

Sau khi xác nhận xong ê-kíp tổ chức lễ mới rời đi.

Lâu đài nằm trên vách đá ven biển, đứng trong vườn hoa có thể nhìn thấy eo biển xanh ngắt và đất liền Đan Mạch phía đối diện.

Nghe tiếng sóng biển, Cao Hạnh Hạnh vòng ra sau lưng Lục Trạch Ngôn, ôm lấy anh: “Lục Trạch Ngôn, cõng em một lát đi, em mệt quá rồi.”

Cô thật sự rất mệt, vì đến muộn, vì cả ngày hôm nay chưa ngừng chân.

Lục Trạch Ngôn vừa cúi người Cao Hạnh Hạnh đã nhảy lên.

Hai người vừa đi vào lâu đài vừa gặp nhiều người thân bạn bè.

Dĩ nhiên là người thân bạn bè của Cao Hạnh Hạnh, khách của Lục Trạch Ngôn rất ít.

Cô vẫn nhớ khi mọi người nhận được thiệp cưới ai cũng gọi điện với giọng đầy kinh ngạc.

Ngay cả Cao Dương, nửa đêm còn lẻn vào phòng cô, gọi cô dậy, nói: “Hạnh Hạnh, Tiểu Lục này rốt cuộc làm nghề gì? Mẹ thấy không yên tâm.”

Thực ra ban đầu cô không định tổ chức linh đình như vậy nhưng không chống lại được lời ngon ngọt của Lục Trạch Ngôn.

Giờ nhìn thấy người thân bạn bè như đang đi du lịch, ai nấy vui vẻ, lòng cô cũng ngập tràn hạnh phúc.

Ai ai cũng gửi lời chúc phúc, chỉ trừ Tạ Trình.

Cậu ta cười cười nói: “Anh Ngôn, cõng vợ xấu vào cửa à?”

Nói xong chuồn mất.

Nếu không phải đang mệt, lại đang trên lưng Lục Trạch Ngôn, Cao Hạnh Hạnh thật sự sẽ đuổi theo đánh cậu ta.

Cao Hạnh Hạnh: “Anh và Tạ Trình thân nhau từ bao giờ vậy?”

“Uống vài ly tối qua.”

“Cậu ta gọi anh là anh Ngôn? Không đúng, cậu ta phải mặt dày bắt anh gọi chú mới đúng.”

Lục Trạch Ngôn cười, nói rằng tối qua anh đúng là đã nghĩ như vậy, còn cố ý mang hai ly rượu đến tìm cậu ta, hỏi có muốn anh gọi chú không.

Cao Hạnh Hạnh sửng sốt, trong đầu tưởng tượng ra vẻ mặt “What the…” của Tạ Trình.

Cô bật cười: “Anh đi hỏi người ta á? Phải là đe dọa mới đúng! Tạ Trình là kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh!”

Đến cửa lâu đài Cao Hạnh Hạnh mới nhảy xuống: “Lục Trạch Ngôn, hình như bữa tối hôm nay có cho thêm mật, em thấy cả người đều ngọt lịm.”

Ý cô là: em cảm thấy hạnh phúc quá trời quá đất.

Nhưng Lục Trạch Ngôn kéo cô vào phòng, vừa đóng cửa đã bế xốc lên: “Cả người đều ngọt à?”

Chiếc áo khoác lông vũ xù xì bị đè ép tụ lại ở cổ, Cao Hạnh Hạnh phản bác yếu ớt: “Nói nhầm rồi, không ngọt, là mồ hôi hôi đó.”

“Vậy thì đi tắm.”

Cao Hạnh Hạnh: “???”

“Tắm chung, tiết kiệm nước.”

Cao Hạnh Hạnh: “!!!”

Sáng hôm sau, thời tiết không nóng nhưng nắng rất đẹp, mang theo chút dịu dàng tự nhiên.

Ngay cả cơn gió cũng mang theo lời chúc phúc từ biển cả.

Buổi sáng đón dâu thật sự cười đến đau cả bụng, sau đó mặc áo cưới truyền thống chụp rất nhiều ảnh và video.

Vội vàng thay váy cưới, bắt đầu nghi thức chính thức.

Cao Hạnh Hạnh không muốn khóc, chỉ muốn thật xinh đẹp, nên không sắp xếp bất kỳ phần nào dễ làm người ta rơi nước mắt.

Nhưng khi cô bước tới phía Lục Trạch Ngôn trong tiếng nhạc lãng mạn, khóe mắt vẫn ươn ướt.

Khoảnh khắc ấy, cô như chặn lại mọi tràng pháo tay và tiếng reo hò xung quanh, trong đầu không phải là những ký ức ngọt ngào bên anh, mà là những ngày tháng không có anh, cái cảm giác mơ hồ chờ đợi điều gì đó mà chẳng biết là gì.

Vì vậy cô mới muốn khóc.

Mới cảm động vì ước nguyện cuối cùng cũng thành hiện thực.

Khóe mắt Lục Trạch Ngôn cũng ươn ướt, dù không dễ nhận ra.

Con đường anh đi là dốc hết tất cả để đổi lấy một cơ hội được yêu cô, không ai tán thành, không ai hiểu, ai cũng phân tích rằng điều đó không đáng.

Từng bước đi đến hôm nay, sao anh có thể không cảm động?

Lục Trạch Ngôn nắm tay Cao Hạnh Hạnh, không kìm được nâng lên môi, hôn nhẹ lên cổ tay, nơi có mạch đập.

Anh si tình đến vậy, Cao Hạnh Hạnh lại nghiêm túc nhắc nhở: “Lục Trạch Ngôn, nghi thức không có đoạn này.”

Câu nói đó truyền qua micro nhỏ khiến khách mời cười ồ cả lên.

Sau khi tuyên thệ, nghi thức kết thúc.

Đến phần ném bó hoa Tạ Trình lớn tiếng gọi đám trẻ con chen vào.

Không còn cách nào, Lục Trạch Ngôn phải ném mấy lượt phong bao lì xì mới dỗ được lũ nhỏ vui vẻ.

Dải ruy băng quấn quanh bó hoa bay lượn trong ánh nắng, cuối cùng rơi vào lòng Trình Di Khả.

Trình Di Khả ngẩn người, vì cô vốn không định giành nên đứng rất xa.

Các cô gái chuẩn bị tranh bó hoa tỏ ra không vui, than phiền Cao Hạnh Hạnh ném quá lệch.

Từ Quả bước tới, hơi cúi người, nhìn thẳng Trình Di Khả: “Muốn tổ chức đám cưới không?”

Trình Di Khả ngơ ngác nhìn bó hoa trên tay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhéo nhẹ một cái: “Coco, nói gì đi.”

“Anh lại nhéo mặt em.”

“Lần cuối cùng thôi.”

Trình Di Khả không tin, quay người đi tìm Cao Hạnh Hạnh.

Cao Hạnh Hạnh và Lục Trạch Ngôn đang bị khách mời vây quanh chụp ảnh, Trình Di Khả cũng không tiện làm phiền.

Cô đứng bên cạnh, nhìn thấy một phù dâu khác, hôm qua đã trò chuyện một chút nên cô biết cô ấy còn độc thân.

Trình Di Khả đi tới: “Tĩnh Mỹ, bó hoa này tặng cậu.”

“Tớ á?”

“Ừ, vì tớ đã kết hôn rồi, lời chúc tốt đẹp như vậy không thể để phí được.”

Kiều Tĩnh Mỹ nhận lấy: “Cảm ơn cậu.”

Trình Di Khả cười lộ chiếc răng khểnh đáng yêu: “Không có gì.”

Cô quay đầu tìm kiếm bóng dáng Từ Quả trong đám đông.

Từ Quả đang đứng cạnh cổng vòm làm từ hoa tươi, mặc bộ vest thẳng thớm, đường nét nghiêng mặt sắc sảo đẹp trai, đang nghe điện thoại.

Trình Di Khả đi tới, đợi anh nghe xong cuộc gọi mới bước tới trước mặt.

“Anh, cuối năm sau em sẽ tổ chức đám cưới cho anh.”

Từ Quả bật cười: “Em tổ chức cho anh à?”

Chưa đợi Trình Di Khả nói tiếp, Từ Quả gật đầu, hơi cúi xuống: “Tổ chức vào nửa đầu năm được không?”

“Tháng trước anh còn bảo chắc cả năm nay chẳng có thời gian cơ mà!”

“Giờ thì sốt ruột rồi.”

“Anh sốt ruột gì chứ?” Trình Di Khả không thèm để ý tới anh, quay người đi về phía biển.

Từ Quả đi theo, giọng đùa giỡn: “Già rồi, em thông cảm một chút đi?”

Trình Di Khả: “……”

Bình Luận (0)
Comment