Lực Vương Huyền Vũ

Chương 47


Đại sảnh Trần Gia.
Tất cả mọi người đều tập trung về đây, có cả Tô Mộc Thanh và hai trưởng lão của Tô Gia.
Tô Mộc Thanh, Nhất Long, Huyền Như Ngọc, Lưu Thanh Thư, Trần Quyền Sơn, và Trần Vô Khiết cùng hai vị trưởng lão Tô Gia ngồi vào hai hàng ghế hai bên, Trần Thiên Cảnh ngồi ở ghế gia chủ chính giữa.
Nhất Long hỏi các đệ tử đang đứng:
"Các con hôm nay xem trận đấu của các môn phái khác thì thấy thế nào?"
Thiên Sinh chấp tay nói trước:
"Thưa sư tôn, thiên tài của các môn phái khác thật sự rất mạnh và hiểu ý nhau, các tông môn thất,lục phẩm cũng không phải dễ đối phó nếu không suy tính đấu pháp kỹ càng."
Nhất Long gật đầu và quay qua Tô Uyển Nhi:
"Còn con, con có suy nghĩ như thế nào?"
Tô Uyển Nhi chấp tay:
"Thưa tam trưởng lão, Thiên Sinh sư huynh nói không sai, nhưng chúng ta cùng nhau tập luyện thời gian cũng không lâu nên độ ăn ý với nhau không bằng những tông môn khác."
Lưu Thanh Thư chưởng môn gật đầu:

"Đúng là chúng ta để các con luyện tập thi đấu đồng đội trong thời gian ngắn ngủi, nhưng nếu như lúc đầu chúng ta cho các con luyên tập cùng với nhau thì thực lực của các con sẽ không phát triển như bây giờ, vả lại khi đó sư huynh đệ các con có tự nguyện cùng những đệ tử của những trưởng lão khác luyện tập cùng nhau không?"
Tô Uyển Nhi đã hiểu nên im lặng.
Nhất Long lúc này lên tiếng:
"Thời gian không phải là vấn đề quan trọng, các con hiểu rõ về thực lực và chiêu thức của nhau mới có thể cùng nhau phối hợp ăn ý.

Trận đấu ngày mai đội hình thi đấu sẽ là Tô Uyển Nhi, Hà Hồng Liên, Đặng Phàm, Thiên Sinh và Xuân Tử, các con thấy như thế nào?"
Thiên Sinh nhìn qua vẻ mặt thất vọng của Tần Minh liền lên tiếng:
"Thưa sư tôn, Tần Minh sư đệ có thể khống chế đối phương, vì sao không phải đệ ấy làm chủ chốt ra sân đầu tiên?"
Nhất Long lắc đầu:
"Các con không một ai là chủ chốt cả, mỗi người đều có sở trường riêng, các con có biết đội hình này điểm chung là gì không?"
Đặng Phàm liền suy nghĩ ra:
"Thưa tam trưởng lão, các đệ tử đều có thể tấn công chớp nhoáng vì tốc độ của các đệ tử đều cao hơn Tần Minh."
Nhất Long gật đầu:
"Đúng vậy, ta muốn các con ngày mai phải chiến thắng với tốc độ thật nhanh và chỉ trong một chiêu hạ gục đối thủ hoặc đánh đối thủ rơi xuống võ đài, như thế các đối thủ còn lại sẽ không biết nhiều về chiêu thức của chúng ta, thi đấu cũng giống như đánh trận, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ta nắm rõ thực lực của đối phương nhưng đối phương không biết gì về ta, phần thắng của trận đấu sau sẽ cao hơn."
Tần Minh lúc này đã hiểu là Nhất Long đang giúp mình che giấu thực lực, nếu như gặp Phi Kiếm Tông có thể đánh hạ đối phương để trả thù, Tần Minh chấp tay lên tiếng:
"Nhưng thưa sư tôn, thiên tài của các môn phái thất, lục phẩm cũng là những đối thủ mạnh mẽ."
Nhất Long mĩm cười:
"Các con đang tung đối phương lên mà hạ thấp bản thân của mình đấy, các con không có tự tin về thực lực của bản thân sao?".
Đám người Tần Minh im lặng và cúi đầu xuống.
Một phút sau, tất cả mọi người nhìn nhau và ngẩn đầu bước lên một bước:
"Chúng con quyết không làm mất mặt Thiên Đạo Môn."
Nhất Long gật đầu:
"Ngày mai ta sẽ để Đặng Phàm làm đội trưởng, Thiên Sinh làm đội phó, khi trận đấu bắt đầu các con phải sử dụng tốc độ nhanh nhất và phương án tốt nhất để hạ đối thủ trong vòng một chiêu, hãy dùng cảm nhận của mình để đánh giá năng lực của đối phương trong thời gian nhanh nhất và tự lựa chọn đối thủ thích hợp cho mình nhưng không được trùng đối thủ với nhau, đó mới là khó khăn lớn nhất của các con."

Lưu Thanh Thư nói thêm:
"Chuyện gì cũng phải suy tính đến việc tệ nhất, nếu như các con không thể hạ đối phương trong một chiêu hoặc trùng hợp chọn cùng đối thủ thì cứ cùng nhau ra sức hạ đối thủ và tập trung lại hỗ trợ lẫn nhau, ba người trên không tiếp ứng với nhau và ba người dưới đất tiếp ứng với nhau tạo thành gọng kìm từ trên xuống và ép đối thủ."
Trần Quyền Sơn suy nghĩ:
"Không ngờ bọn họ lại có đấu pháp cao thâm như vậy, Thiên Đạo Môn đúng là nội tình thâm sâu, nhưng vì sao chỉ là một môn phái thất phẩm, những hồn thú của những đệ tử khác ta không rõ nhưng chỉ với Thiễm Điện Giao Long của Sinh nhi bày ra ở trận đấu tranh gia chủ lúc trước thì những đệ tử còn lại cũng không phải yêu thú tầm thường, Thiễm Điện Giao Long, đừng nói Trần Gia, đến ngay cả Sở Kinh Nam sở quận chủ cũng chưa chắc dễ dàng hạ gục."
Tất cả mọi người bàn bạc xong, Trần Quyền Sơn sai người làm vài bàn để tiếp đãi mọi người.

Ăn uống xong, Nhất Long bảo các đệ tử về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.

Còn những trưởng bối vẫn ngồi bàn bạc cho đến khi trời tối, Tô Mộc Thanh cùng hai vị trưởng lão của Tô Gia cũng ở lại Trần Gia để hôm sau cùng nhau đi đến Thiết Ngưu Tông.
Tần Minh về phòng liền nhập định và vào thức hải gặp rùa nhỏ và Thanh Ngọc Khát Lang.
Rùa nhỏ lúc này lại lớn hơn trước, mảnh đất trong thức hải cũng rộng và đẹp hơn trước.
Rùa nhỏ và Thanh Ngọc Khát Lang quấn lấy Tần Minh, rùa nhỏ không vui:
"Vậy là ngày mai chúng ta không được thi đấu sao ca ca?"
Tần Minh xoa đầu rùa nhỏ:
"Sư tôn muốn giúp chúng ta che giấu thực lực để chúng ta có thể trả thù cho đệ."
Rùa nhỏ vui mừng:

"Ta nhất định sẽ giúp ca ca đánh những kẻ xấu đó, nghĩ đến đây thôi ta đã cảm thấy rất vui rồi."
Tần Minh xoa đầu và nhìn rùa nhỏ với ánh mắt hiền dịu:
"Phải chi lúc đó ta có năng lực như bây giờ thì có thể đệ đã không chết."
Rùa nhỏ hiểu chuyện nên an ủi Tần Minh:
"Đó cũng là số kiếp của ta, nhưng cũng vì thế mà chúng ta có thể gặp được Tiểu Thanh vả lại ở cùng với ca ca như thế này ta cũng mãn nguyện rồi, nếu ta ở ngoài đó sẽ có rất nhiều người hại ta, và sẽ liên lụy đến ca ca."
Tần Minh mỉm cười:
"Đúng vậy, nếu như thế ta chúng ta đã không gặp được Tiểu Thanh và chưa chắc tu luyện được, thế thì không gặp được sư tôn và gia nhập Thiên Đạo Môn, quen biết đại sư huynh cùng các sư huynh, sư muội khác.

Đây có lẽ là cơ duyên của ta.

Chúng ta cùng nhau tu luyện nào, chuẩn bị thật tốt để báo thù cho Bảo Bảo."
Tần Minh xoa đầu rùa nhỏ và Thanh Ngọc Khát Lang rồi cả ba ngồi xuống tu luyện.

Bình Luận (0)
Comment