Anh ngẩng đầu lên chăm chú nhìn cô, cái miệng cô mở ra rồi lại khép lại, vẻ mặt vui sướng vì động tác của anh.
Đầu lưỡi thăm dò ở bên ngoài một lúc, sau đó mới tiến vào, mút mạnh quấn lấy mật dịch trong suốt, giống như một người chèo thuyền, đầu lưỡi của anh chính là dụng cụ để chèo thuyết tốt nhất.
Mà cái thuyền nhỏ này, đã bị anh cầm lái mà đi càng ngày càng xa.
Cảnh xuân tươi đẹp, những lời muốn nói vẫn chưa nói hết.
Đào hoa đàm thủy*, sâu bao nhiêu? (*Đàm hoa đàm thủy: là một thuật ngữ trong tiếng Hán, nó có nghĩa là: tình bạn/tình hữu nghị/tình cảm rất thắm thiết, nồng nàn; Ở đây nam chính như muốn hỏi tình cảm của anh và cô rất sâu đậm rất thắm thiết, nhưng nó cụ thể là sâu đậm, thắm thiết bao nhiêu? Cũng có thể hiểu thêm một nghĩa nữa là "cô bé" của cô sâu bao nhiêu?)
"A ~ Trường Canh ~... " Cô nắm chặt ga trải giường, ngực phập phồng, cái cổ ngâng cao lên, quả anh đào cương cứng đang run rẩy, và mật dịch của cô tràn ra.
Tạ Đạo Niên đứng dậy, lau miệng, ngón tay mân mê hạt châu nhỏ của cô, "Thâm bất khả trắc* a." (*Thâm bất khả trắc: Quá sâu không thể đo được... Nguồn: Baidu)
Cô cắn cánh tay, hai chân mở rộng ra, như muốn nói, cửa vào đã mở, mời ngài trở lại.
Anh xé áo mưa, đeo vào sau đó đưa gậy thịt đến miệng huyệt, đẩy mạnh vào, anh ôm Lục Yên nghiêng người qua, kéo chân cô qua eo, xương mu* như muốn chạm vào nhau, huyệt non của cô co rút lại, mồ hôi ướt đẫm, gậy thịt cứng rắn của anh đi vào sâu trong cô, cô liên tục thở dốc. (*xương mu: là xương dưới phía trước xương chậu và nằm giữa 2 bẹn của cơ thể người.)
"Ưm ~... Trường Canh ~ quá nhanh rồi." Cô xoay người muốn ngăn cản anh, Tạ Đạo Niên đè mông của cô lại, hạ thân vẫn từng đợt từng đợt đâm vừa sâu vừa nhanh.
Hai người dục hỏa thiêu tâm*, bởi vì ở ngoài nên Lục Yên không dám hét lên, Tạ Đạo Niên hôn cô, hai người cùng đè nén tiếng kêu. (*dục hỏa thiêu tâm: dục - trong dục vọng,dục trong tình dục; thiêu tâm - đốt cháy trái tim => dục hỏa thiêu tâm: trái tim bị đốt cháy vì dục vọng của tình dục)
Nhưng mà, căn phòng sát vách lại không như vậy.
"A ~ Nhanh lên ~ Mạnh vào ~ làm chết em đi... "
Âm thanh nam nữ vang lên không hề kiềm chế, tiếng rên rỉ của người phụ nữ trầm bổng kéo dài, cùng với tiếng thở dốc đầy mạnh mẽ của người đàn ông.
Tạ Đạo Niên và Lục Yên sửng sốt, hai người lập tức cúi đầu bật cười, Lục Yên nắm tóc anh, vuốt ve gương mặt anh, khiến trái tim anh rung động.
"Có vẻ như những đôi khác cũng rất kịch liệt."
Tạ Đạo Niên ôm cô, "Nào, lại đây, cái mông ngẩng lên nào."
Lục Yên nghe theo anh mà chổng mông lên, anh một chân quỳ xuống bên cạnh chân cô, dùng tư thế này tiến vào cô.
"Ưm ~ Ưm ~ A... ~ " Nửa người trên của cô dần dần trùng xuống dưới, cho đến khi chạm đến giường.
Anh nhéo hạt châu của cô, "Màu hồng nhạt."
Phía trên nó dính một chất lỏng trong suốt.
Cầm lấy hai tay của cô, tốc độ của anh nhanh hơn, tiếng va chạm thân thể ngày càng vang to lên, thậm chí còn kịch liệt hơn so với phòng bên cạnh.
Lục Yên nhìn sàn nhà màu đỏ, trên đó có hai đôi giày được để lung tung, còn trên bức tường có một tấm Poster cao bồi miền tây, trong Poster có một người phụ nữ trên ngực có xăm một đóa hồng, tay luồn vào trong quần của người đàn ông, trên đỉnh đầu có một cái gương, có thể nhìn rõ mọi cử chỉ của họ.
Không chịu được, anh đâm vào quá sâu.
Hai tay đều bị anh kéo, cái mông cong vểnh lên, tạo thành gợn sóng, từng lớp, từng lớp, giống như sóng biển.
Lúc sau thay đổi mấy cái tư thế ở mấy nơi khác nhau, Lục Yên vẫn bị đâm vừa nhanh vừa sâu, cuối cùng cũng về lại giường, tay anh chạm vào tóc cô, hạ thân vẫn đang di chuyển mạnh như vũ bão, da thịt chạm vào nhau, âm thanh va chạm thân thể vang lên khắp phòng.
Đã bao lâu, cô không biết, kim đồng hồ vẫn quay tròn quay tròn, chân của cô bắt đầu run rẩy.
Cảm thấy tần suất anh ra vào thật tuyệt vời, Lục Yên sờ lên mặt anh, răng cắn vào môi anh, "Ưm ~ Trường Canh ~ A ~... "
" Chuẩn bị xong chưa?"Anh ngậm tai cô, "Hửm?!"
Cô thở hổn hển không đều. "Rồi ~."
Cầm lấy bắp đùi của cô, kéo cô lại gần anh hơn, cơ đùi Tạ Đạo Niên đang căng chặt lại, sau đó thả lỏng.