Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 38

Sắp đến ngày Quốc Khánh*, nên Đào Nhạc khá bận rộn, thời gian hai mẹ con ở chung với nhau khá ít.

(*Quốc Khánh: ngày quốc khánh của Trung Quốc là ngày 1/10 hàng năm)

Trước khi bay về Hồng Kông, Tiêu Diệu Thường nói chuyện một lúc lâu với Tạ Vân Bằng trên sân thượng, khi xuống nhà, Tạ Đạo Niên thấy vẻ mặt của bố đang cố kiềm chế sự không bằng lòng, khi ông đi ngang qua anh thì dừng lại, hai bố con nhìn nhau không nói gì.

Anh đang chuẩn bị cho kì thi cấp quốc gia sắp tới, Lục Yên không quấy rầy anh, buổi tối nào hai người cũng gọi điện thoại nói chuyện, nói về những việc anh và cô làm gần đây, nói đủ thứ chuyện trên đời, kể cả sinh hoạt hàng ngày cũng nói đến.

Lục Yên và anh không có nhiều thời gian để hẹn hò, hai người thỉnh thoảng gửi cho nhau một cái album nhạc cổ điển, hoặc có lúc thì viết một vài câu gửi cho nhau.

Ngày cứ vậy mà trôi qua, không nhanh cũng không chậm, ngày bình thường thì hai người không gặp nhau, chỉ có lúc nào nhớ nhau quá mới gặp nhau một lúc, thuê một nhà nghỉ ở gần trường, say mê "làm" không biết trời đất là gì, chỉ muốn ở cạnh nhau, muốn thời gian trôi chậm hơn, muốn được ở bên nhau lâu hơn nữa.

Anh hứa với Lục Yên, sau khi tốt nghiệp, sẽ đưa cô đi nghỉ mát ở khu đầm sen nằm ở ngoại thành thành phố Ngô.

"Nhà anh có đầm sen?"

"Vậy em nghĩ những hạt sen trong cửa hàng nhà anh ở đâu ra?" Anh còn chưa nói cho cô biết, nhà anh không phải chỉ có một cửa hàng Vân Phù Cư.

"Vậy chúng ta phải nhặt hạt sen à?"

"Không cần, ở bên đó có một căn nhà, chúng ta đến đó chơi mà, cứ thoải mái đi."

....

Vào lúc hoàng hôn, Lục Yên đi tìm anh, hai người ngồi ở bãi cỏ của đại học Z.

Lục Yên nhìn hai cuốn sách dày cộp bên cạnh anh, hỏi anh, "Trường Canh, anh đọc nhiều sách như vậy, không cảm thấy mệt?"

"Không, anh đọc vì thấy nó rất bổ ích." Tạ Đạo Niên ăn một miếng bánh cookie* do Lục Yên làm, xoa xoa đầu cô, "Còn em, em đọc sách gì?"

(*Bánh cookie: Bánh quy, còn gọi là bánh bích quy, là một loại bánh nhỏ và dẹt, làm từ bột, đường, dầu ăn, bơ và có thể bổ sung một số nguyên liệu khác như nho khô, sô cô la, hạt dẻ, vân vân - Wikipedia)

Tạ Đạo Niên cầm cuốn sách "Họa Mi và Hoa Hồng*" của cô lên lật vài trang, nở nụ cười, "Em vẫn rất đam mê với công việc thường ngày nhì."

(*Họa Mi và Hoa Hồng: tên xuất bản của cuốn sách "The Nightingale anh the Rose" của tác giả Oscar Wilde)

Không có việc gì làm thì thích làm mấy món đồ thủ công, khi làm việc nhà cũng nghĩ ra được những thứ hay ho, trong đầu toàn là những ý tưởng kỳ lạ.

"Hình như em không có thiên phú với việc đọc sách, nên phải cố gắng vào những việc khác, em không giống anh, học cái gì cũng nhanh cũng giỏi, đúng là siêu nhân."



Anh cốc nhẹ vào đầu cô, "Giỏi lắm."

Cô nằm trên đùi anh, cầm cây cỏ đuôi chó* khua khua trước mặt anh, "Em khá lười, ngoại trừ việc đi học, cũng chỉ biết thêu thùa may vá."

Anh dùng tay vuốt ve khuôn mặt cô, "Có rất nhiều người không biết phải làm gì sau khi tốt nghiệp, lập kế hoạch trước cũng là một việc rất quan trọng."

"Vậy còn anh, anh có kế hoạch gì cho sau này chưa?"

Anh cầm cây cỏ đuôi chó chọc vào mặt cô, "Em nói đi?"

"Trường Canh, em cảm giác việc gì anh cũng có thể làm tốt được?"

"Anh không giỏi* đến mức vậy đâu, chẳng qua là thói quen thôi."

(*giỏi: từ gốc là "神" = thần - thần trong thần thông, thông minh, tháo vát...)

Lục Yên nghĩ đến khuôn mặt nghiêm nghị của Tạ Vân Bằng, rùng mình một cái, "Trường Canh, lúc trước anh có từng chống đối lại bố anh không?"

"Không." Anh trả lời rất nhanh.

Cô đứng dậy, "Tại sao?"

Anh suy nghĩ một chút, "Sợ."

Từ nhỏ anh đã có một loại cảm giác kính nể đối với bố mình.

Sau khi lớn lên, mới biết cách giáo dục đó là không đúng, nhưng anh cũng không nói ra, cũng không có chống đối, lúc đó anh nghĩ, cứ tiếp tục như này cũng rất tốt.

Anh có thể thoát ra khỏi sự kiểm soát này, nhưng khi đó anh cảm thấy mình có thể sống trong sự kiểm soát này.

Anh không có nhiều nguyện vọng, tham vọng của anh cũng không cao, anh có thể dùng khả năng của chính mình để đạt được những gì xứng đáng với anh.

Anh vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm.

"Tại sao vậy?"

"Em đừng cho rằng anh rất dũng cảm, con người ai cũng cố kỵ* một điều gì đó."



(*cố kỵ: băn khoăn, long lắng do dự, kiêng nể, kiêng dè.)

Cùng một việc, nhưng lại có rất nhiều cách làm và cách nghĩ khác nhau.

"Vậy anh đã từng phản kháng việc gì chưa?"

Tạ Đạo Niên nhìn cô, đặt một nụ hôn lên môi cô, "Em đoán đi."

Lục Yên nhìn sâu vào mắt anh, miệng khẽ mở ra, còn chưa nói, nhưng anh cũng có thể đoán ra.

Anh đặt ngón tay lên môi cô, "Anh biết rồi."

Cô xấu hổ, mặt đỏ bừng, trán của Tạ Đạo Niên chạm vào trán cô, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

"Bác trai mà biết sẽ nổi giận?" Giọng của cô trầm xuống.

Anh xoa đầu cô, "Em nghĩ đến cái gì thế?"

Anh đứng dậy, kéo cô lên, phủi bớt cỏ dính trên mông cô xuống, "Đi nào, đi dạo sân trường mấy vòng."

Đi ngang qua một cái tổ kiến bị vỡ, Lục Yên ngồi xổm xuống để nhìn cho rõ, "Trường Canh, bọn chúng đồng tâm hiệp lực* làm việc."

(*đồng tâm hiệp lực: cùng nhau, cùng một lòng làm một việc gì đó, một lòng một dạ...)

Một số con kiến đang khuân một quả trứng màu trắng nhỏ xíu, mang đi giấu, còn những con còn lại thì đang khuân cát để sửa chữa lại cái tổ bị hỏng.

"Đó là vì sự tín nhiệm* chúng dành cho nhau rất lớn."

(*tín nhiệm: tin tưởng lẫn nhau....)

Nghe được lời anh nói, Lục Yên cắn môi, "Vậy thì chúng ta phải tín nhiệm nhau."

"Trước tiên là phải bỏ cái bệnh hay suy nghĩ nhiều của em đã."

"Biết rồi."

Chạng vạng tối, Lục Yên đi ở phía trước, đế giày màu trắng bước lên đường chạy màu đỏ*, cô bước lùi lại, trong tay cầm một đầu của dải ruy băng lúc nãy cô dùng để buộc túi bánh cookie, còn Tạ Đạo Niên thì cầm đầu còn lại của ruy băng.

(*đường chạy màu đỏ: hay dùng cho thi đấu)
Bình Luận (0)
Comment