Bên ngoài căn phòng, một con chim sẻ đang mổ bộ lông của mình, bầu trời bắt đầu chuyển sang màu đỏ vàng, nắng nóng dữ dội, ánh nắng xuyên qua những tán cây xanh mướt, chuồn chuồn đậu trên lá sen, vỗ cánh vỗ cánh, hư hư ảo ảo, trong hoàn cảnh yên tĩnh như này còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Anh ôm cô vào lòng, trao cho cô từng nụ hôn sâu vô tận, cơ thể dường như muốn bốc cháy, những giọt mồ hôi nóng bỏng bắt đầu chảy ra, hai người vẫn hôn nhau vô cùng đắm đuối.
Trong miệng vẫn còn xót lại miếng cơm cháy, cũng không biết là của ai, cùng nhau nhai nuốt, răng thỉnh thoảng va chạm vào nhau, đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau, không muốn tách rời, nhĩ tử ngã hoạt*, tình ý triền miên.
(* nhĩ tử ngã hoạt: nghĩa việt là "ngươi sống ta chết", mô tả sự mâu thuẫn giữa hai bên hoặc cuộc chiến đấu giữa hai bên vô cùng khốc liệt, chỉ kết thúc khi ngươi chết và ta sống.)
Miệng giống như cái móc treo hút trân không*, Lục Yên hơi cựa cậy mình một chút, thì nụ hôn này mới dừng lại.
(*cái móc treo hút trân không: từ gốc là "吸盘" = (hán việt) giác hút, là cái móc không có lớp băng dính nhưng nó hút chân không nên khi gắn vào tường thường rất chắc chắn, dùng để treo đồ đạc)
Cô thở hổn hển, hai cánh môi đỏ tươi, áo sơ mi trắng mặc trên người không che giấu được lớp áo lót màu đen ở bên trong, mồ hôi ở ngực chảy ra, in một mảng lên áo sơ mi, nhìn vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt của Tạ Đạo Niên tối lại, bên trong có một ngọn lửa đang bùng cháy, có xu hướng cháy lan ra khắp người.
Cô đưa tay vào trong quần của anh, một tay đè lên lồng ngực của anh, từ từ đến gần tai anh.
"Anh cứng rồi!"
Cô cúi đầu xuống hôn vào cổ anh, rồi hôn xuống xương quai xanh.
Chân bắt đầu leo lên cái eo rắn chắc của anh, tay đặt lên thắt lưng của anh.
Ưm ~ Thật là cứng a!
Đến đây nào, mau đến đây đi!
Ngực của Tạ Đạo Niên phập phồng lên xuống, hai bả vai run lên từng đợt, đôi môi vẫn còn bóng loáng, để mặc cho cô làm điều xấu trên cơ thể mình.
Cô ngồi vào lòng anh, tay anh nâng cái mông căng tròn của cô lên, nhẹ nhàng xoa nắn.
Hai chân của Lục Yên bám chặt vào eo anh, thân dưới liên tục ma sát vào đũng quần của anh, cho đến khi cảm nhận được sự đau đớn nhè nhẹ mới dừng lại, Lục Yên ngẩng đầu lên, hai cánh môi hé mở tạo thành một đường vòng cung mượt mà.
Anh cắn vành tai của cô.
"Em ướt rồi!"
Sờ vào, nên biết.
Đã ướt!
Quạt điện vẫn đang quay, hai bắp đùi của Lục Yên toàn là mồ hôi, mồ hôi trên cổ của Tạ Đạo Niên chảy xuống không ngừng.
"Tắm không?"
Cô ôm cổ anh, "Có."
Anh bế cô lên, đóng cửa lại, đi đến phòng tắm.
.......
Mùa hè nóng bức như vậy, tắm nước lạnh để bớt nóng.
Phòng tắm này rất rộng, Tạ Đạo Niên có thói quen dùng xà bông, màu trắng, hương thơm nhẹ nhàng tinh khiết.
Cửa sổ trong phòng tắm được mở ra, Lục Yên ngồi trên chiếc ghế gỗ,
hai bắp đùi được mở rộng, vòi hoa sen phun xuống khu vườn bí mật của cô, những giọt nước theo hàng cỏ đen nhánh chảy xuống dưới.
Cả người anh trần truồng, dáng người ngây ngô khi xưa đã được thay bằng dáng người tam giác ngược*, bộ ngực rắn chắc tràn đầy sự mạnh mẽ, hai chân vừa thon dài vừa rắn chắc, trên cánh tay còn nổi lên gân xanh, cơ bụng từng múi từng múi, gậy thịt ở vùng tam giác đang ngóc đầu lên.
(*dáng người tam giác ngược)
Anh xoa xà bông lên người cô, Lục Yên khẽ ưm ~ một tiếng, hai chân càng mở rộng ra hơn, anh có thể nhìn thấy hai cánh hoa được mở ra hoàn toàn, và còn thấy một lỗ nhỏ màu đỏ ở bên dưới nữa.