Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 49

Editor: Yang3S

________

Sau khi cô tắm xong đi ra thì thấy Tạ Đạo Niên đã quét dọn sân sau sạch sẽ gọn gàng, mang ra một cái giường gỗ, và một cái chiếu.

Anh mặc một cái áo ba lỗ màu trắng cùng cái quần xám, cơ thể cao to vạm vỡ, mái tóc vẫn đang nhỏ nước.

Lục Yên dùng khăn tắm để lau tóc, "Anh giặt quần áo rồi?"

"Ừm, nào, ngồi xuống đi."

Lục Yên ngồi xuống chiếu trúc, Tạ Đạo Niên ngồi bên cạnh cô, ngước đầu ngắm nhìn bầu trời.

Trời cao trong xanh, bầu trời ở vùng ngoại ô vô cùng rõ ràng, có nhiều sao, lấp la lấp lánh, rực sáng cả một bầu trời, dường như lung lay một cái là sẽ rơi xuống, ánh sáng xuyên qua lá cây, tạo thành một màu xanh đẹp mắt.

Thỉnh thoảng có một con bướm bay ngang qua, vỗ cánh, lại bay tự do về hướng khác.

Lục Yên mặc một cái váy ngủ màu xám, vải rất mỏng, gương mặt mọng nước, đôi mắt sáng rực, tóc đen vẫn còn ẩm ướt, Tạ Đạo Niên còn có thể ngửi thấy hương thơm.

"Tối nay đưa em đi ngắm sao."

"Ngắm sao?"

"Ừm."

Anh lấy tay che hai mắt cô lại, để cô ngước cổ lên.

Anh đến gần cô, "Đọc thơ cho em nghe."

Lục Yên nở nụ cười.

Anh đặt một nụ hôn xuống má của cô, sau đó bắt đầu độc thơ, giọng nói vang lên trong sân, xua tan cái nóng của mùa hè.

"Nơi đây, anh yêu em

Trong rừng thông tối tăm, ngọn gió phải tìm cách tự gỡ mình

Mặt trăng chiếu sáng như ánh lân tinh chạy trên mặt nước lang thang.

Những ngày tháng như hệt đuổi bắt lẫn nhau"*

(*bài thơ "Nơi đây, anh yêu em" của tác giả Pablo Neruda, lời dịch ở trên của bạn Vũ Hoàng Linh bên thivien.net. Sau đây là cả bài thơ: Nơi đây, anh yêu em

Trong rừng thông tối tăm, ngọn gió phải tìm cách tự gỡ mình

Mặt trăng chiếu sáng như ánh lân tinh chạy trên mặt nước lang thang.

Những ngày tháng như hệt đuổi bắt lẫn nhau

Những bông tuyết nở ra những hình thù nhảy múa

Chim hải âu ánh bạc nhào xuống từ phương Tây.

Có đôi khi, một cánh buồm. Và những vì sao, xa, xa tít.

Cây thập giá đen trên một con tàu

Đơn độc.



Có đôi khi, anh dậy sớm và ngay cả hồn anh cũng ướt.

Ngoài xa kia tiếng biển cất lên và vọng đến.

Nơi đây, một bến cảng.

Nơi đây, anh yêu em.

Nơi đây, anh yêu em, dù chân trời giấu em trong vô vọng.

Anh yêu em dù xung quanh anh mọi thứ đều giá lạnh.

Có đôi khi, nụ hôn anh vươn xa, đi theo những con tàu nặng nề vượt biển

Nhưng chẳng đến được đâu.

Anh thấy mình bị lãng quên, như chiếc mỏ neo già nua.

Những cầu tàu buồn rầu khi buổi chiều neo mình trên đấy.

Đời anh thêm mệt mỏi, những khao khát không mục đích

Anh yêu điều anh không có được. Em xa quá.

Nỗi chán ghét đánh vật với hoàng hôn uể oải.

Nhưng rồi đêm xuống và đêm hát anh nghe.

Mặt trăng xoay giấc mơ đều đặn của mình,

Những vì sao lớn nhất nhìn anh bằng đôi mắt của em.

Và khi anh yêu em, những cây thông đu mình trong gió,

Hát tên em bằng những tiếng lá rì rào." Nhà thơ này có mấy bài hay phết, ta sẽ up ở phần bình luận cho ai muốn đọc.)

Lục Yên nheo mắt lại, miệng vẫn luôn mỉm cười, hai tay chống lên mặt, bắt đầu say sưa trong giọng nói của anh.

Tạ Đạo Niên tiếp tục đọc bên tai cô, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng:

"Nơi đây, một bến cảng.

Nơi đây, anh yêu em.

Nơi đây, anh yêu em, dù chân trời giấu em trong vô vọng.

_____Những ngôi sao lấp lánh trong ánh mắt em, là ngọn hải đăng ở nơi xa, mà chiếc thuyền này của anh, luôn ở bên cạnh em.

Anh hôn nhẹ lên má cô, buông hai tay ra, "Được rồi, em mở mắt ra đi."

Lục Yên nhìn lên bầu trời, trên đó có vô vàn vì sao, ánh sáng màu vàng tinh khiết, dường như còn cao hơn so với bầu trời.

Nhưng Lục Yên nghĩ, hình như mình chỉ cần vươn tay lên là có thể hái xuống.

Tạ Đạo Niên chỉ về một hướng, "Đó là chòm sao bắc đẩu*."

(*sao bắc đẩu)

Lục Yên nhìn theo hướng Tạ Đạo Niên chỉ, liền nhìn thấy những ngôi sao đang tỏa sáng.



"Tại sao nó lại sáng như vậy?"

"Bởi vì nó có tinh vân*."

(*tinh vân: (từ Hán Việt nghĩa là mây sao; tiếng Latinh: nebulae có nghĩa là "đám mây") là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma.)

Tạ Đạo Niên ôm cô, nói với cô, "Đi lên trên một chút, là sao bắc cực*, em nhìn thấy không?"

(*sao bắc cực)

Lục Yên híp mắt lại nhìn theo hướng anh chỉ, mỉm cười, "Có."

"Nếu đi lên cao hơn, sẽ nhìn rõ hơn, còn có những chòm sao khác, em có nhìn ra được dáng vẻ khi ghép bọn chúng lại không?"

Lục Yên đưa tay lên chỉ, "Có nhìn ra."

Anh nhìn bầu trời đầy sao, giọng nói chậm rãi, "Nếu đến sớm một chút nữa, là có thể nhìn thấy chòm sao orion* và chòm sao kỳ lân**."

(*chòm sao orion: Còn có tên gọi là chòm sao thợ săn.)

(**chòm sao kỳ lân.)

Lục Yên ôm cổ anh, "Trường Canh, anh học cách xem chòm sao khi nào vậy?"

Anh nhìn cô, cằm hơi hất lên, suy nghĩ một lúc, "Ông nội dạy."

Cô liếm môi, Tạ Đạo Niên hôn cô một cái, "Việc này không khó lắm."

"Trường Canh, em rất vui về kỳ nghỉ lần này."

Ngay cả khi không có các đồ dùng tiện nghi, chỉ cần nấu cơm, ngắm mặt trời mọc với anh thôi cô cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.

Buổi tối hôm nay, anh mang em đi nhìn sao.

Ai nói anh không biết lãng mạn cơ chứ?

Tạ Đạo Niên ôm chặt cô lại, "Em vui là được rồi."

Gió đêm thổi khô mái tóc của cô, để lại một mùi thơm, qua khe hở ở những ngón tay Lục Yên nhìn thấy bầu trời, đằng sau là cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của anh, Lục Yên cảm thấy, mình và anh sắp hợp làm một thể, ngay cả hô hấp cũng hòa làm một.

"Trường Canh, có thể đọc lại bài thơ lúc nãy cho em nghe được không?"

"Được."

Mặt trăng xoay giấc mơ đều đặn của mình,

Những vì sao lớn nhất nhìn anh bằng đôi mắt của em.

Và khi anh yêu em, những cây thông đu mình trong gió,

Hát tên em bằng những tiếng lá rì rào

......

Tối nay, hai người ngủ luôn ở trên chiếc giường gỗ ở sân sau, trên đỉnh đầu có hàng vạn vì sao, Lục Yên đếm được rất nhiều ngôi sao, đếm đến khi ngủ.

Tạ Đạo Niên đặt một nụ hôn xuống trán của cô.

________Ngủ ngon, Ngôi sao của anh.
Bình Luận (0)
Comment