Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 58

Trời quang mưa tạnh, mặt trời đang ló đầu ra khỏi những rặng mây xanh, chiếu ánh nắng vàng xuống nhân gian.

Mọi vật dường như được sống lại.

Hơi nước bốc hơi khỏi mặt đất, dùng tốc độ mắt thường không thấy được làm ấm da người.

Có một vài chuyện xảy ra ở trên con đường Phân Phương.

Người con trai của bác Thất đã nói được một vài câu đơn giản, từ khi trở thành người thực vật, gia đình nhà bác Thất đã cầu mong cho cậu rất nhiều, cuối cùng ước nguyện cũng thành sự thật, ngày nào bác Thất cũng nở nụ cười tươi rói, và nụ cười đó dường như không bao giờ tắt, chồng bác Thất làm việc càng hăng say hơn, câu nói đầu tiên của những người đến cửa hàng mua đồ ăn sáng là "chúc mừng."

Tiệm giặt quần áo của chị Bạch Mân đã đóng cửa, Triêu Cường nhiều năm liền mua xổ số, lần này may mắn trúng giải, hắn ta muốn một mình nuốt trọn số tiền này, chị Bạch Mân nói hắn chỉ cần đồng ý ly hôn, thì chị sẽ không cần hắn ta chia số tiền đó cho mình, Triêu Cường vui vẻ đồng ý.

Hai người nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, có một số người không hài lòng với hành động này của Bạch Mân, còn một số người khác đều mắng Triêu Cường là bạch nhãn lang*, chị Bạch Mân đều cười xùy cho qua những lời đồn đại đó, không bác bỏ cũng không thừa nhận.

(*bạch nhãn lang = con sói mắt trắng, ý chỉ người vô ơn, qua cầu rút ván....)

Ngày chị Bạch Mân rời đi, có một chiếc xe đỗ trong hẻm nhỏ, Lục Yên muốn đi tiễn chị ấy nên chờ chị ấy ở chỗ rẽ, một lúc sau thấy chị Bạch Mân kéo vali hành lý đi ra, gió thổi khiến áo chị bị hất lên, Lục Yên nhìn thấy bụng của Bạch Mân to hơn trước. Triêu Thành đi đến đỡ Bạch Mân lên xe, hai người lên xe rời khỏi nơi này.

(Yang: nhắc lại cho những ai đã quên, Triêu Thành là anh trai của chồng cũ Bạch Mân - Triêu Cường.)

Chiếc xe đi ngang qua, một chiếc lá rơi xuống chân Lục Yên, cô ngồi xổm xuống nhặt nó lên.

Triêu Cường lấy được số tiền trúng số này, với tính cách của hắn ta thì nhất định sẽ tiêu xài hết sạch trong một thời gian ngắn, mà bố của đứa bé trong bụng của chị Bạch Mân là ai, điều đó hình như cũng không còn quan trọng nữa.

Thả lá cây xuống, Lục Yên xoay người bước đi.

Sau khi chính thức chuyển đến làm ở văn phòng "Kiến Vi Tri Trứ", những ngày của Lục Yên trôi qua vô cùng bận rộn, Lục Yên cũng liên tục làm mới bản thân.



Văn phòng làm việc hiện tại được tân trang lại từ một quán bar cũ, lắp đặt lại các thiết bị mới, có một đội ngũ nhân viên đông đảo, mọi người ở chung với nhau cũng rất hòa hợp.

Khi đi làm ở một nơi nào đó, các ông chủ thường không đánh giá cao nhân viên của mình, nhưng Tịch Phong không vậy.

Tất cả mọi người trong văn phòng đều không gọi anh ta là Tịch tổng, mà gọi là lão đại.

Anh ta để cho các nhân viên kỳ cựu hướng dẫn cho cô, thỉnh thoảng cũng sẽ tự mình hướng dẫn một số dự án cho cô, Lục Yên học hỏi được khá nhiều.

Cùng làm việc với cô là Tiểu Ngư, một cô gái không thích xem phim truyền hình, thích đi theo xu hướng hiện đại, cô ấy cũng giống cô, cũng mới tốt nghiệp, là một người rất nhiệt tình, nhưng tay chân tương đối vụng về.

Lục Yên đang dùng bút máy vẽ một bức tranh lên giấy, nói với Tiểu Ngư, "Cái này làm như vậy, khách hàng nói muốn tất cả đều có hoa văn, sở thích của cô ấy không giống với người khác, cậu có thể đi tìm hiểu một số dân tộc thiểu số, khác một chút cũng không sao, quan trọng là phải đặc biệt."

"Cậu có hiểu không?"

Tiểu Ngư cầm tài liệu lên, lấy lại tinh thần, gật đầu.

Lục Yên nở một nụ cười với cô, "Tớ đi đưa mẫu cho ông chủ xem, cậu có muốn đi cùng luôn không?"

"Có, đi thôi đi thôi."

Lục Yên vào phòng làm việc của Tịch Phong, Tiểu Ngư nhìn theo bóng lưng của cô, nói câu cảm khái, "Tiểu Yên đúng là một cô gái rất trang nhã."

Đặc biệt là đôi mắt kia, mỗi khi cô ấy nghiêm túc nhìn bạn, đều khiến bạn quên cả việc thở, chưa kể nụ cười của cô ấy cũng đẹp quá mức cho phép, lại còn có thể kiên nhẫn giảng giải với một người tay chân vụng về như cô, Tiểu Ngư lại càng quý mến Lục Yên hơn, đúng là một cô gái tốt a.

Cô đứng bên ngoài cửa kính nhìn hai người đang thảo luận bên trong, Tịch Phong mặc một bộ vest trang nhã, Lục Yên lớn lên thật là xinh đẹp mà, hai tay của Tiểu Ngư vô thức đưa lên má, hai mắt hiện lên hình ngôi sao, "A, Tiểu Yên và lão đại đúng là rất đẹp đôi a."



....

Trong lúc Lục Yên từ nhân viên thực tập trở thành nhân viên chính thức, Đào Nhạc góp vốn cùng với người khác làm kinh doanh, việc làm ăn cũng không đến nỗi nào, hiện tại Đào Nhạc đang cố gắng nắm giữ lấy tuổi xuân, cô có thể nhìn thấy mẹ đang rất hạnh phúc, vẻ mặt lúc nào cũng tràn đầy sức sống, thậm chí nhìn còn yêu kiều hơn con gái nhỏ của bà.

Nếu ngày này đến sớm hơn thì thật tốt.

Ngụy Tĩnh Hàm thường xuyên đi qua mấy con phố, chỉ để đưa một bát canh cho mẹ cô uống, Lục Yên không biết họ quen nhau như thế nào, nhưng cô nghĩ, nhất định là thỏi son kia đã giúp đỡ họ rất nhiều.

Có những lúc đi ở phía sau, nhìn bóng lưng của họ, Lục Yên cảm thấy rất ấm lòng.

Cũng cảm thấy có một chút cô đơn.

Từ khi đi làm, Lục Yên đã độc lập hơn trước rất nhiều, cô cảm thấy trân trọng mọi thứ xung quanh mình hơn.

Tâm trạng của cô, cô sẽ không nói với Đào Nhạc, nhưng dường như Tạ Đạo Niên cảm nhận được cái gì đó, đến ngày nghỉ, đưa cô đến Vân Phù Cư, dạy cô cách nhận biết các mặt hàng khô, dạy cô viết thư pháp, dạy cô gảy bàn tính, cũng có những lúc hai người ở trong phòng của anh triền miên không rời.

Những ngày không gặp được nhau, những lời yêu thương qua điện thoại không thể đếm hết được, khi gặp thì như củi khô bốc cháy, lửa tình muốn ngăn lại cũng không được, Tạ Đạo Niên cũng không kiểm soát được bản thân.

Dường như anh buông thả hơn so với trước kia.

Cách nhau một thành phố, phải mất một giờ lái xe, nỗi nhớ nhung khiến hai người khó đi vào giấc ngủ.

Hai người đều còn trẻ, tràn đầy sức sống, tinh lực* cũng còn nhiều, ngày mùng một tháng năm, hai người thuê nhà nghỉ, ở trong đó một ngày một đêm, ăn lo rồi làm, làm xong lại nằm, nằm xong lại nằm, lại vuốt ve cơ thể giúp đối phương, sau đó lại nằm đè lên nhau tiếp tục chuyện "yêu", BCS mang theo đều đã dùng hết, khi Tạ Đạo Niên rời giường, bước chân của anh mễm nhũn, Lục Yên ôm chặt lấy anh, giống như một con rắn xinh đẹp, anh lại bị cô kéo xuống giường.

(*tinh lực = tinh thần + thể lực)

Nỗi nhớ nhung bao ngày hóa thành dục vọng, bốc cháy dữ dội, dường như không thể dập tắt.
Bình Luận (0)
Comment