Editor: Yang3S
_______
Đêm khuya thanh vắng, những cái cây bên ngoài khu kí túc xá đang đung đưa, những chú chim đang đậu trên cành cây, mây đen trên bầu trời đã dần tan biến, cơn mưa đá vừa nãy đã biến mất không còn dấu vết, biến thành một vũng nước, ngấm dần xuống lòng đất.
Tạ Đạo Niên và Lục Yên nằm trên giường, tắt đèn, đắp chăn, hơi thở hai người xen kẽ nhau.
Tiếng máy bay bay trên bầu trời, khiến cô không ngủ được.
Lục Yên lật người, vẫn không thể ngủ được, tiếng hô hấp của Tạ Đạo Niên đều đều, cô đến gần anh, anh có một hàng mi dài, còn có một cái mũi cao, ngón tay cô chầm chậm trượt lên bầu mắt anh, lông mi của anh run lên nhè nhẹ.
Thật là đáng yêu.
Tay của cô chạm lên lông mi của anh, ánh trăng sáng bên ngoài khung cửa, cái chăn có màu xanh nhạt, Lục Yên mặc áo cộc của anh, nó khá là rộng so với cơ thể nhỏ bé của cô, nên cổ áo bị trượt xuống vai.
Lục Yên chạm vào vành tai của anh, Tạ Niên liền lắc đầu nhẹ một cái, cô lập tức liền nằm xuống giường giả vở ngủ tiếp, đợi một lúc lâu không nghe thấy tiếng động gì, cô lại mạnh dạn đưa tay lên đếm lông mi của anh, bắp đùi đặt lên bụng anh, cả cơ thể treo trên người anh.
Cuối cùng, mũi anh phát ra tiếng cười nhẹ nhàng.
Lục Yên thấy vậy liền lập tức nằm xuống giả vờ ngủ.
Tạ Đạo Niên dùng một tay ôm cô nằm lên người mình, nói ở bên tai cô, "Đếm đủ chưa?"
"Anh không ngủ?"
"Ban đầu có ngủ." Nhưng về sau vì em mà không ngủ được nữa.
"Hừ, lại lừa em."
"Là vì em quá ngốc."
Tạ Đạo Niên nắm lấy tay cô và hôn cô một cái, "Nếu không ngủ được, vậy thì làm chuyện khác vậy." Nói xong liền chùm chăn lên, trong chăn tối om, hai người nhích tới nhích lui bên trong.
"Ha ha..... Trường Canh, đừng cù em, buồn quá...."
"Ai kêu em nghịch ngợm." Tiếng đánh phát ra từ trong chăn, Lục Yên khẽ hừ mấy tiếng, hai chân vòng qua ôm lấy eo của anh, cọ rồi cọ rồi ma sát, Tạ Đạo Niên thở hổn hển, "Dâm đãng, đánh đòn thôi mà cũng phóng túng như này rồi."
"Đánh tiếp đi ~"
Trong chăn lại phát ra tiếng động, Tạ Đạo Niên đánh liên tục mười cái, Lục Yên rên rỉ không ngừng, anh xốc chăn lên, thấy quần áo của cô đã xốc xếch hết cả lên, bên trong không mặc gì, hai bên ngực căng tròn đẫy đà ưỡn về phía trước, còn khu vườn bên dưới đã ngập lụt.
Mái tóc dài của Lục Yên rối tung, bàn chân của cô để lên trên đũng quần của anh, đạp khiêu khích lên nó hai cái.
"Tối nay nhất định phải xử lý em." Anh cởi quần áo, Lục Yên bò xuống giường, muốn chạy trốn, Tạ Đạo Niên kéo góc áo của cô lại, đẩy cô xuống giường, dùng chân tách hai đùi cô ra, đặt cậu em trai đã cứng rắn của mình lên cửa vào đã ngập nước của cô.
Trực tiếp đâm mạnh vào, không cho cô có cơ hội than thở.
"Ưm... " Lục Yên nằm trên giường, hai chân mở rộng, cái áo duy nhất trên người bị kéo lên tận eo, hai tay áo bị kéo xuống một nửa, cái mông vểnh lên, hai chân mở rộng, có một cây gậy thịt vừa to vừa dài đang ra vào cửa vào của khu vườn xinh đẹp.
Hai chân của cô hơi nâng lên một chút, Tạ Đạo Niên đè hai cánh mông của cô ra để nhìn cảnh cô được anh "yêu" như thế nào.
Cả căn phòng đều im lặng, còn thể nghe được tiếng ếch kêu, Lục Yên cúi đầu rên rỉ thành từng tiếng nhỏ, giống như tiếng mèo kêu, cô nắm chặt lấy ga trải giường, "Trường Canh, anh thật là giỏi......."
"Dâm đãng, đã ướt thành như này rồi."
Mỗi một lần đâm vào là một lần đâm thẳng vào tận hoa tâm, hông của anh đều đụng vào mông của cô, dịch ngọt liên tục bị kéo ra ngoài, Tạ Đạo Niên thở dốc từng đợt nặng nề, nặng như tiếng quạt máy chạy, ồ ồ ồ, nghe không biết được là vui thích hay đau khổ.
Anh cúi đầu hôn xuống tấm lưng trần của cô, hôn từ xương bả vai đến xương cụt, mỗi cái hôn đều mang theo muôn vàn yêu thương, cùng sự dây dưa, luyến tiếc, đong đầy tình yêu.
"Đánh em, Trường Canh, đánh em........"
"Bốp! Bốp!"
Mỗi một cái đánh rơi xuống, cái mông của cô đều rung lên, bức tường bên trong co lại, cảm giác vô cùng sung sướng.
"Chỉ thích mấy thứ này." Anh kéo cô lên, hai người làm tình trong tư thế đứng.
Cảm giác đi vào trong tư thế này rất là chặt, Tạ Đạo Niên hôn một đường từ cổ cô xuống dưới, ướt át, muôn vàn yêu thương.
"Tiểu Yên."
"Ừm, em đây."
" Tiểu Yên."
"Ưm."
" Tiểu Yên."
"Ưm."
"Yên Yên."
"Trường Canh ~"
Đôi mắt của Tạ Đạo Niên nhìn cái cây lớn bên ngoài khung cửa sổ, lúc này đây anh cảm thấy dường như mình đã biến thành một cái cây, sau đó liên tục hút các dưỡng chất tình yêu của cô, sau đó thân cây như được tiếp thêm sức mạnh, phát triển tươi tốt, bởi vì có cô, nên anh mới sống được.
"Yên Yên."
Anh gọi tên cô như cách Đào Nhạc gọi cô.